Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 10
Tiểu Ốc lấy trong hộp ra 13 vạn đưa cho gã: “Đây là bồi thường cho xe của ông, còn phí tổn thất tinh thần thì bỏ qua, A Hổ, gọi mọi người về đi! Mệt quá, tôi muốn ngủ một giấc”.
Cô vừa ngáp vừa nói, xoay người bước vào nhà, miệng nhoẻn nụ cười nhẹ nhõm.
“Trạch Khải, hôm nay ba gọi con đến là có chuyện muốn tuyên bố, ba và mẹ muốn Tiểu Ốc tiếp quản phố Tam Hoàng”, trước bàn ăn, Mộc ba nói với Mộc Trạch Khải. Mộc ba cảm giác mình già rồi, thân thể không còn như xưa nữa, bây giờ là thế giới của những người trẻ tuổi. Mộc Trạch Khải không có ý định kế thừa gia nghiệp, cho nên không có hứng thú với phố Tam Hoàng, nhưng gia nghiệp thì không thể để không, mà ông thì không tin tưởng giao cho người ngoài, giao cho Tiểu Ốc là tốt nhất, dù sao con bé cũng là con nuôi nhà mình.
Mộc Trạch Khải không quá đồng ý: "Ba, phố Tam Hoàng đã quá cũ kĩ, cần phải cải tạo, đổi mới. Con vốn không tán thành việc giữ lại phố Tam Hoàng, nếu một ngày nào đó cảnh sát đóng cửa thì cả ba, mẹ và Tiểu Ốc đều bị liên lụy. Thế nên bán luôn đi".
"Vớ vẩn! Phố Tam Hoàng là sản nghiệp tổ tiên để lại, là ông nội con cực khổ xây dựng mới có được như ngày hôm nay. Con không muốn thừa kế, ba không ép, con có biết hàng năm có bao nhiêu người nhờ vào phố Tam Hoàng mới có cơm ăn không?" Mộc ba tức giận trừng mắt nhìn anh.
Mộc Trạch Khải chỉ biết là: "Sòng bài ở phố Tam Hoàng một năm khiến cho bao nhiêu người nhà tan cửa nát, ba có tính qua chưa? Chúng ta làm người phải có lương tâm".
Kim Tiểu Ốc nãy giờ vẫn ngồi nghịch móng tay đột nhiên nói: "Lương tâm sao? Nếu như ta bán phố Tam Hoàng cho người khác, người đó chỉ biết vơ vét thì mọi người còn khổ hơn. Em nói thế không phải là lắm mồm, chỉ là em nghĩ phải gìn giữ sản nghiệp của ba mà thôi".
"Em im đi cho tôi! Còn nhỏ tuổi không lo học, đòi thừa kế phố Tam Hoàng, đến lúc đó em chết lúc nào, chết như thế nào cũng không biết!" Anh không phải không lo lắng cho cô, anh chỉ cảm thấy cô càn quấy, một cô gái mười bảy tuổi mà lại bị mọi người gọi là ác ma của khu phố Tam Hoàng. Đó là nơi hỗn tạp đủ loại người, là nơi mà một cô gái mười bảy tuổi không nên đến. Tốt nhất cô nên đi học bình thường như những cô bé, cậu bé cùng lứa tuổi, học xong trung học thì thi đại học, không phải tốt hơn sao?
Cô vừa ngáp vừa nói, xoay người bước vào nhà, miệng nhoẻn nụ cười nhẹ nhõm.
“Trạch Khải, hôm nay ba gọi con đến là có chuyện muốn tuyên bố, ba và mẹ muốn Tiểu Ốc tiếp quản phố Tam Hoàng”, trước bàn ăn, Mộc ba nói với Mộc Trạch Khải. Mộc ba cảm giác mình già rồi, thân thể không còn như xưa nữa, bây giờ là thế giới của những người trẻ tuổi. Mộc Trạch Khải không có ý định kế thừa gia nghiệp, cho nên không có hứng thú với phố Tam Hoàng, nhưng gia nghiệp thì không thể để không, mà ông thì không tin tưởng giao cho người ngoài, giao cho Tiểu Ốc là tốt nhất, dù sao con bé cũng là con nuôi nhà mình.
Mộc Trạch Khải không quá đồng ý: "Ba, phố Tam Hoàng đã quá cũ kĩ, cần phải cải tạo, đổi mới. Con vốn không tán thành việc giữ lại phố Tam Hoàng, nếu một ngày nào đó cảnh sát đóng cửa thì cả ba, mẹ và Tiểu Ốc đều bị liên lụy. Thế nên bán luôn đi".
"Vớ vẩn! Phố Tam Hoàng là sản nghiệp tổ tiên để lại, là ông nội con cực khổ xây dựng mới có được như ngày hôm nay. Con không muốn thừa kế, ba không ép, con có biết hàng năm có bao nhiêu người nhờ vào phố Tam Hoàng mới có cơm ăn không?" Mộc ba tức giận trừng mắt nhìn anh.
Mộc Trạch Khải chỉ biết là: "Sòng bài ở phố Tam Hoàng một năm khiến cho bao nhiêu người nhà tan cửa nát, ba có tính qua chưa? Chúng ta làm người phải có lương tâm".
Kim Tiểu Ốc nãy giờ vẫn ngồi nghịch móng tay đột nhiên nói: "Lương tâm sao? Nếu như ta bán phố Tam Hoàng cho người khác, người đó chỉ biết vơ vét thì mọi người còn khổ hơn. Em nói thế không phải là lắm mồm, chỉ là em nghĩ phải gìn giữ sản nghiệp của ba mà thôi".
"Em im đi cho tôi! Còn nhỏ tuổi không lo học, đòi thừa kế phố Tam Hoàng, đến lúc đó em chết lúc nào, chết như thế nào cũng không biết!" Anh không phải không lo lắng cho cô, anh chỉ cảm thấy cô càn quấy, một cô gái mười bảy tuổi mà lại bị mọi người gọi là ác ma của khu phố Tam Hoàng. Đó là nơi hỗn tạp đủ loại người, là nơi mà một cô gái mười bảy tuổi không nên đến. Tốt nhất cô nên đi học bình thường như những cô bé, cậu bé cùng lứa tuổi, học xong trung học thì thi đại học, không phải tốt hơn sao?
Bình luận facebook