Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 119
Một thời gian dài không uống rượu lại vội vàng uống nên cô bị sặc phải ho khan một lúc mới hết.
“Rượu không phải uống như vậy. Có hay không muốn anh đây dạy cô em cách uống?”
Một tên đàn ông trung niên không sợ chết tiến tới bên Kim Tiểu Ốc nói:
“Cút.”
Kim Tiểu Ốc nói xong cũng không có nhìn hắn.
“Đừng có như vậy chứ”
Tên đàn ông kia nghĩ thầm, cô bé này vẫn còn rất non nớt nhưng ta thích, liền đem bàn tay khoác lên vai Kim Tiểu Ốc.
Đậu hũ của Kim Tiểu Ốc há có thể tùy tiện ăn.
Cô hơi nghiêng người, tay phải cầm ly rượu, tay trái dùng lực trực tiếp đem tên đàn ông thối kia ném qua vai. Sau đó nhàn nhạt nhìn hắn một cái.
“Có muốn chơi tiếp nữa không?”
Tên đàn ông kia cũng là kẻ ăn chơi quen, thật lâu không có bị đánh cho mất hết mặt mũi như vậy. Hắn hầm hừ đứng lên nói:
“Mày có gan thì chớ đi. Giờ tao đi gọi người rồi cho mày biết tay.”
“Ý của ông là hi vọng tôi hiện tại đem ông đánh cho không bò dậy nổi sao? Vậy thì rất hân hạnh.”
Kim Tiểu Ốc nói xong lười biếng đứng dậy, đi về phía tên đàn ông kia.
Nếu như hôm nay anh không vừa vặn đi qua thì rất có thể sẽ không nhìn thấy cô. May sao đúng lúc cảm thấy nhàm chán định ra ngoài đi dạo thì vừa vặn trùng hợp gặp được cô. Nha đầu chết tiệt kia, lần này anh nhất định sẽ không dễ dàng bỏ qua cho cô.
Nhìn thấy cô cùng người khác đánh nhau thì Lữ Trị vốn là muốn cho thủ hạ tới để giúp đỡ nhưng sau lại nghĩ, cô ấy là người có võ nên chỉ sợ người chịu thiệt sẽ là kẻ kia. Mình cần gì cần phải làm điều thừa. Năm đó nếu không phải anh sợ bị bại lộ thì làm sao bị đánh ngất xỉu để giờ mồi lần nhớ lại đều cảm thấy vừa hổ thẹn vừa thú vị.
Lữ Trị gọi tới một thủ hạ.
“Đi điều tra lai lịch cô gái kia.”
Rất nhanh đã có manh mối.
“Thưa ông chủ, là người Hoa tỷ mang tới. Chị ta đang trên lầu mua súng của chúng ta.”
“Ngươi đi nói với Hoa tỷ kia, ta muốn nữ nhân này, bảo cô ta đưa nữ nhân này tới biệt thự của ta ở số nhà 11 vịnh Thiển Thủy. Điều kiện sẽ do cô ta đưa ra.”
“Rượu không phải uống như vậy. Có hay không muốn anh đây dạy cô em cách uống?”
Một tên đàn ông trung niên không sợ chết tiến tới bên Kim Tiểu Ốc nói:
“Cút.”
Kim Tiểu Ốc nói xong cũng không có nhìn hắn.
“Đừng có như vậy chứ”
Tên đàn ông kia nghĩ thầm, cô bé này vẫn còn rất non nớt nhưng ta thích, liền đem bàn tay khoác lên vai Kim Tiểu Ốc.
Đậu hũ của Kim Tiểu Ốc há có thể tùy tiện ăn.
Cô hơi nghiêng người, tay phải cầm ly rượu, tay trái dùng lực trực tiếp đem tên đàn ông thối kia ném qua vai. Sau đó nhàn nhạt nhìn hắn một cái.
“Có muốn chơi tiếp nữa không?”
Tên đàn ông kia cũng là kẻ ăn chơi quen, thật lâu không có bị đánh cho mất hết mặt mũi như vậy. Hắn hầm hừ đứng lên nói:
“Mày có gan thì chớ đi. Giờ tao đi gọi người rồi cho mày biết tay.”
“Ý của ông là hi vọng tôi hiện tại đem ông đánh cho không bò dậy nổi sao? Vậy thì rất hân hạnh.”
Kim Tiểu Ốc nói xong lười biếng đứng dậy, đi về phía tên đàn ông kia.
Nếu như hôm nay anh không vừa vặn đi qua thì rất có thể sẽ không nhìn thấy cô. May sao đúng lúc cảm thấy nhàm chán định ra ngoài đi dạo thì vừa vặn trùng hợp gặp được cô. Nha đầu chết tiệt kia, lần này anh nhất định sẽ không dễ dàng bỏ qua cho cô.
Nhìn thấy cô cùng người khác đánh nhau thì Lữ Trị vốn là muốn cho thủ hạ tới để giúp đỡ nhưng sau lại nghĩ, cô ấy là người có võ nên chỉ sợ người chịu thiệt sẽ là kẻ kia. Mình cần gì cần phải làm điều thừa. Năm đó nếu không phải anh sợ bị bại lộ thì làm sao bị đánh ngất xỉu để giờ mồi lần nhớ lại đều cảm thấy vừa hổ thẹn vừa thú vị.
Lữ Trị gọi tới một thủ hạ.
“Đi điều tra lai lịch cô gái kia.”
Rất nhanh đã có manh mối.
“Thưa ông chủ, là người Hoa tỷ mang tới. Chị ta đang trên lầu mua súng của chúng ta.”
“Ngươi đi nói với Hoa tỷ kia, ta muốn nữ nhân này, bảo cô ta đưa nữ nhân này tới biệt thự của ta ở số nhà 11 vịnh Thiển Thủy. Điều kiện sẽ do cô ta đưa ra.”
Bình luận facebook