Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 23
Nên làm gì bây giờ?
Tay trái là đùi gà, tay phải cũng là đùi gà, một cái cô cũng không muốn ném đi làm vũ khí. Cô khổ sở suy đi nghĩ lại, thôi thì dùng tiểu cước vậy.
Cô phản ứng nhanh chóng, nâng chân lên đá một cước vào đũng quần hắn. Mặc dù khoảng cách hơi xa, nhưng cũng may là dép cô đi hơi rộng nên khi bay ra thì đánh trúng vào dưa chuột của hắn.
Người đàn ông một tay che đũng quần, một tay rút súng, nhằm thẳng Tiểu Ốc bắn một phát.
Toàn thân Tiểu Ốc cảnh giác đề phòng, thừa dịp hắn che đũng quần, trong nháy mắt đó tay trái cô nhét đùi gà vào miệng, sau đó rút trên chân chiếc dép còn lại, lúc hắn vừa nổ súng, lập tức cô nghiêng người về phía bên trái, viên đạn sượt qua bên người bay ra ngoài.
Thiếu chút nữa là cô được ăn kẹo đồng thành người thiên cổ rồi. Theo bản năng Tiểu Ốc ném chiếc dép, lần này lại đánh trúng dưa chuột của hắn.
Người đàn ông che đũng quần, gương mặt đau đến trắng bệch, tay cầm súng run rẩy, rối loạn nổ lung tung thêm hai phát súng nữa nhưng không trúng cô.
Lúc này, mọi người ở xung quanh sợ hãi tìm chỗ ẩn nấp, súng đạn không có mắt, một người phụ nữ sợ tới mức hét ầm lên.
Tiểu Ốc cảm thấy may mắn khi nhặt được cái mạng nhỏ của mình về. Bỗng cô phát hiện một điểm màu đỏ ngay trái tim mình, Tiểu Ốc vội vàng vọt đến phía sau một cây cột, sau đó cùng với cái chấm đỏ này chơi trò mèo vờn chuột.
Cô tránh bên này, cái chấm đỏ đi theo, tránh bên kia, nó cũng đi theo. Cô không biết làm thế nào, nếu không phải ở đây chờ Đậu Diệc Phồn thì cô đã sớm chuồn đi rồi.
Cũng may cô đã kịp giải quyết xong một cái đùi gà trong lúc kinh hoảng. Cô cúi đầu nấp bên hông một cái xe, tạm thời cái chấm đỏ không truy được bóng dáng cô. Cô nhanh chóng xử lí nốt cái đùi gà còn lại, sau đó dùng bàn tay đầy dầu mỡ bẻ gương chiếu hậu của người ta làm vũ khí. Cái này phải cảm ơn ba cô, vì từ nhỏ, ông đã cho cô luyện tập các loại vũ khí, bất kể là phi đao hay bắn súng cô đều có thể làm tốt.
Tên sát thủ vừa bị “ăn” dưa chuột đã phục hồi tinh thần, cắn răng nghiến lợi, nã thêm một phát súng về phía Tiểu Ốc.
Tiểu Ốc tránh qua đầu xe, may sao cô cao hứng dịch cái mông sang bên một chút, nếu không đã bị cái chấm đỏ “cắn” cho nở hoa. Viên đạn bắn vào đèn xe, Tiểu Ốc nhìn tên sát thủ ở phố đối diện, chuyển tay cầm kính chiếu hậu, dùng lực ném tới, vừa giống như đẩy tạ, lại vừa giống như bị văng ra ngoài.
Tay trái là đùi gà, tay phải cũng là đùi gà, một cái cô cũng không muốn ném đi làm vũ khí. Cô khổ sở suy đi nghĩ lại, thôi thì dùng tiểu cước vậy.
Cô phản ứng nhanh chóng, nâng chân lên đá một cước vào đũng quần hắn. Mặc dù khoảng cách hơi xa, nhưng cũng may là dép cô đi hơi rộng nên khi bay ra thì đánh trúng vào dưa chuột của hắn.
Người đàn ông một tay che đũng quần, một tay rút súng, nhằm thẳng Tiểu Ốc bắn một phát.
Toàn thân Tiểu Ốc cảnh giác đề phòng, thừa dịp hắn che đũng quần, trong nháy mắt đó tay trái cô nhét đùi gà vào miệng, sau đó rút trên chân chiếc dép còn lại, lúc hắn vừa nổ súng, lập tức cô nghiêng người về phía bên trái, viên đạn sượt qua bên người bay ra ngoài.
Thiếu chút nữa là cô được ăn kẹo đồng thành người thiên cổ rồi. Theo bản năng Tiểu Ốc ném chiếc dép, lần này lại đánh trúng dưa chuột của hắn.
Người đàn ông che đũng quần, gương mặt đau đến trắng bệch, tay cầm súng run rẩy, rối loạn nổ lung tung thêm hai phát súng nữa nhưng không trúng cô.
Lúc này, mọi người ở xung quanh sợ hãi tìm chỗ ẩn nấp, súng đạn không có mắt, một người phụ nữ sợ tới mức hét ầm lên.
Tiểu Ốc cảm thấy may mắn khi nhặt được cái mạng nhỏ của mình về. Bỗng cô phát hiện một điểm màu đỏ ngay trái tim mình, Tiểu Ốc vội vàng vọt đến phía sau một cây cột, sau đó cùng với cái chấm đỏ này chơi trò mèo vờn chuột.
Cô tránh bên này, cái chấm đỏ đi theo, tránh bên kia, nó cũng đi theo. Cô không biết làm thế nào, nếu không phải ở đây chờ Đậu Diệc Phồn thì cô đã sớm chuồn đi rồi.
Cũng may cô đã kịp giải quyết xong một cái đùi gà trong lúc kinh hoảng. Cô cúi đầu nấp bên hông một cái xe, tạm thời cái chấm đỏ không truy được bóng dáng cô. Cô nhanh chóng xử lí nốt cái đùi gà còn lại, sau đó dùng bàn tay đầy dầu mỡ bẻ gương chiếu hậu của người ta làm vũ khí. Cái này phải cảm ơn ba cô, vì từ nhỏ, ông đã cho cô luyện tập các loại vũ khí, bất kể là phi đao hay bắn súng cô đều có thể làm tốt.
Tên sát thủ vừa bị “ăn” dưa chuột đã phục hồi tinh thần, cắn răng nghiến lợi, nã thêm một phát súng về phía Tiểu Ốc.
Tiểu Ốc tránh qua đầu xe, may sao cô cao hứng dịch cái mông sang bên một chút, nếu không đã bị cái chấm đỏ “cắn” cho nở hoa. Viên đạn bắn vào đèn xe, Tiểu Ốc nhìn tên sát thủ ở phố đối diện, chuyển tay cầm kính chiếu hậu, dùng lực ném tới, vừa giống như đẩy tạ, lại vừa giống như bị văng ra ngoài.
Bình luận facebook