Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1
“Tôi là vợ của anh ấy”. Cô bé đang quét sàn, thản nhiên nói.
“A! Khải, anh thích con nít vị thành niên à? Ngực cô bé chỉ như sân bay thôi, không lẽ anh lại thích kiểu này”. Bạn gái cười châm biếm.
Mộc Trạch Khải trợn mắt nhìn cô bé một cái: “Kim Tiểu Ốc, em lại hồ đồ rồi”.
Cô bé đang quét dọn tên là Kim Tiểu Ốc. Cô được ba mẹ anh nuôi dưỡng từ nhỏ. Từ nhỏ, cô đã làm cho người ta đau đầu, mà anh lại không có cách nào khắc chế được cô…
Cô bé không sợ anh, le lưỡi một cái: “Em không nói bậy, em ở nhà anh đã nhiều năm như vậy, nếu là ngày xưa thì em chính là con dâu nuôi từ bé”.
Cô bé không nói dối, lúc bé, thân thể Mộc Trạch Khải không tốt, có một cao nhân giang hồ nói với cha mẹ Mộc Trạch Khải rằng, muốn nuôi được đứa bé này thì nhất định phải tìm con dâu nuôi từ bé để giải trừ tà khí, còn phải đặt nhũ danh con gái cho anh.
Nhưng giờ là thời đại văn minh không cho phép tảo hôn, cho nên cha mẹ Mộc Trạch Khải chỉ có thể nhận con nuôi, nhưng thực chất chính là con dâu xung hỉ.
Đời này, Mộc Trạch Khải hận nhất chính là bốn chữ con dâu xung hỉ, vừa quê mùa vừa phong kiến.
Khi còn bé, anh thường bị chế giễu vì chuyện này, cho nên sắc mặt anh cứng đờ: “Kim Tiểu Ốc, câm miệng lại cho tôi”.
Tiểu Ốc không sợ, cô bé dùng cây chổi quét tất cả quần áo rơi trên đất lẫn với rác rưởi, bụi bặm, trong đó có cả quần áo của Mộc Trạch Khải và bạn gái.
Bạn gái nghe thấy giọng của Mộc Trạch Khải biết ngay là anh rất ghét cô bé này, mà cô bé chỉ là con nuôi, cho nên gan cô bỗng lớn lên, cô kéo chăn ngồi dậy quát Tiểu Ốc: “Này, bộ quần áo kia của tôi rất đắt tiền, cô quét đi tôi mặc cái gì bây giờ?”
Tiểu Ốc nói: “Bẩn, ném”.
“Đồ bệnh hoạn! Mộc Trạch Khải, em anh bệnh nặng rồi”.
Mộc Trạch Khải không động đậy, chỉ giật giật ngón tay, cô gái này mới quen có mấy ngày, còn chưa kịp chơi đùa, đáng tiếc ngu ngốc đắc tội Kim Tiểu Ốc, chỉ sợ không gãy xương cũng sống dở chết dở.
Tiểu Ốc quét dọn xong, cô gái kia tưởng rằng cô bé đi ra ngoài luôn, thình lình cô bé quay người lại, nhanh như cắt gạt phắt cái chăn trên giường quăng ra ngoài cửa sổ.
“A! Khải, anh thích con nít vị thành niên à? Ngực cô bé chỉ như sân bay thôi, không lẽ anh lại thích kiểu này”. Bạn gái cười châm biếm.
Mộc Trạch Khải trợn mắt nhìn cô bé một cái: “Kim Tiểu Ốc, em lại hồ đồ rồi”.
Cô bé đang quét dọn tên là Kim Tiểu Ốc. Cô được ba mẹ anh nuôi dưỡng từ nhỏ. Từ nhỏ, cô đã làm cho người ta đau đầu, mà anh lại không có cách nào khắc chế được cô…
Cô bé không sợ anh, le lưỡi một cái: “Em không nói bậy, em ở nhà anh đã nhiều năm như vậy, nếu là ngày xưa thì em chính là con dâu nuôi từ bé”.
Cô bé không nói dối, lúc bé, thân thể Mộc Trạch Khải không tốt, có một cao nhân giang hồ nói với cha mẹ Mộc Trạch Khải rằng, muốn nuôi được đứa bé này thì nhất định phải tìm con dâu nuôi từ bé để giải trừ tà khí, còn phải đặt nhũ danh con gái cho anh.
Nhưng giờ là thời đại văn minh không cho phép tảo hôn, cho nên cha mẹ Mộc Trạch Khải chỉ có thể nhận con nuôi, nhưng thực chất chính là con dâu xung hỉ.
Đời này, Mộc Trạch Khải hận nhất chính là bốn chữ con dâu xung hỉ, vừa quê mùa vừa phong kiến.
Khi còn bé, anh thường bị chế giễu vì chuyện này, cho nên sắc mặt anh cứng đờ: “Kim Tiểu Ốc, câm miệng lại cho tôi”.
Tiểu Ốc không sợ, cô bé dùng cây chổi quét tất cả quần áo rơi trên đất lẫn với rác rưởi, bụi bặm, trong đó có cả quần áo của Mộc Trạch Khải và bạn gái.
Bạn gái nghe thấy giọng của Mộc Trạch Khải biết ngay là anh rất ghét cô bé này, mà cô bé chỉ là con nuôi, cho nên gan cô bỗng lớn lên, cô kéo chăn ngồi dậy quát Tiểu Ốc: “Này, bộ quần áo kia của tôi rất đắt tiền, cô quét đi tôi mặc cái gì bây giờ?”
Tiểu Ốc nói: “Bẩn, ném”.
“Đồ bệnh hoạn! Mộc Trạch Khải, em anh bệnh nặng rồi”.
Mộc Trạch Khải không động đậy, chỉ giật giật ngón tay, cô gái này mới quen có mấy ngày, còn chưa kịp chơi đùa, đáng tiếc ngu ngốc đắc tội Kim Tiểu Ốc, chỉ sợ không gãy xương cũng sống dở chết dở.
Tiểu Ốc quét dọn xong, cô gái kia tưởng rằng cô bé đi ra ngoài luôn, thình lình cô bé quay người lại, nhanh như cắt gạt phắt cái chăn trên giường quăng ra ngoài cửa sổ.
Bình luận facebook