Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 66
Tiểu Ốc lắc đầu, nước mắt thi nhau rơi xuống: "Không cần, em đã rời đi. Xin lỗi anh, em không thể theo đuổi anh nữa rồi, có phải anh rất vui mừng. Thật tốt, anh sẽ không cảm thấy khổ sở, như vậy em thấy thoải mái hơn".
Thực ra anh chỉ muốn tìm người diễn kịch, không nghĩ tới sẽ trở thành thật.
Cô kiên cường hơn rất nhiều so với tưởng tượng của anh. Nếu như cô hư hỏng một chút, hoặc là ích kỷ một chút, chỉ cần cô không nói ra, sẽ không ai biết.
Nhưng cô đối với anh vẫn luôn thẳng thắn như vậy.
Cô bé ngốc!
"Cô ở đâu? Tôi đi đón cô". Giờ khắc này Mộc Trạch Khải đột nhiên rất muốn xuất hiện ở trước mặt cô, bảo vệ cô, tưởng tượng thấy cô uống rượu say, ở trong phòng của người lạ, bị một người đàn ông xa lạ làm hại, tâm tình càng ngày càng trở nên nặng nề.
Bởi vì dù là lúc nào, dù đau khổ thế nào, Tiểu Ốc cũng không quên cảm thụ của anh, trong lòng cô còn không muốn anh phải khổ sở.
"Không cần, em tự về". Tiểu Ốc cúp điện thoại, đi gần đến trước cửa phòng có số trùng với số in trên thẻ phòng. Bỗng cô nhìn thấy một người đàn ông lạ đi ra từ phòng đó, anh ta hốt hoảng khi nhìn thấy cô định bỏ chạy. Tiểu Ốc nghi hoặc cởi giày ném vào anh ta, hô: "Đứng lại"!
Người kia bị giày đập trúng đầu, nhưng vẫn co cẳng chạy, Tiểu Ốc đuổi theo: "Đứng lại! Không đứng lại, lão nương sẽ phi đao". Bình thường chạy bộ cô cũng chẳng thua đàn ông. Nên khi người kia chỉ do dự một giây thì đã bị Tiểu Ốc tóm cổ, hung thần ác sát hỏi: "Nói, làm sao anh lại ở trong phòng của tôi".
"Phòng của cô? Tôi không biết". Anh ta bắt đầu giả bộ ngu, trong lòng rất hoảng hốt, thật là cô gái hung hãn! Chả trách Mộc thiếu gia không thích cô.
"Anh hãy thành thật khai báo, hiện tại tâm tình tôi không tốt, sẽ không đàng hoàng, anh muốn ngay lập tức thành thái giám không?" Tiểu Ốc vỗ vỗ mặt anh ta. Sao mà xảy ra nhiều chuyện vậy. Tiểu Ốc nghĩ lại, tối qua Mộc Trạch Khải đột nhiên dịu dàng, đột nhiên hiểu ra, sắc mặt tái nhợt, giọng nói run rẩy hỏi anh ta: "Nói, có phải Mộc Trạch Khải bảo anh làm gì tôi?"
Thực ra anh chỉ muốn tìm người diễn kịch, không nghĩ tới sẽ trở thành thật.
Cô kiên cường hơn rất nhiều so với tưởng tượng của anh. Nếu như cô hư hỏng một chút, hoặc là ích kỷ một chút, chỉ cần cô không nói ra, sẽ không ai biết.
Nhưng cô đối với anh vẫn luôn thẳng thắn như vậy.
Cô bé ngốc!
"Cô ở đâu? Tôi đi đón cô". Giờ khắc này Mộc Trạch Khải đột nhiên rất muốn xuất hiện ở trước mặt cô, bảo vệ cô, tưởng tượng thấy cô uống rượu say, ở trong phòng của người lạ, bị một người đàn ông xa lạ làm hại, tâm tình càng ngày càng trở nên nặng nề.
Bởi vì dù là lúc nào, dù đau khổ thế nào, Tiểu Ốc cũng không quên cảm thụ của anh, trong lòng cô còn không muốn anh phải khổ sở.
"Không cần, em tự về". Tiểu Ốc cúp điện thoại, đi gần đến trước cửa phòng có số trùng với số in trên thẻ phòng. Bỗng cô nhìn thấy một người đàn ông lạ đi ra từ phòng đó, anh ta hốt hoảng khi nhìn thấy cô định bỏ chạy. Tiểu Ốc nghi hoặc cởi giày ném vào anh ta, hô: "Đứng lại"!
Người kia bị giày đập trúng đầu, nhưng vẫn co cẳng chạy, Tiểu Ốc đuổi theo: "Đứng lại! Không đứng lại, lão nương sẽ phi đao". Bình thường chạy bộ cô cũng chẳng thua đàn ông. Nên khi người kia chỉ do dự một giây thì đã bị Tiểu Ốc tóm cổ, hung thần ác sát hỏi: "Nói, làm sao anh lại ở trong phòng của tôi".
"Phòng của cô? Tôi không biết". Anh ta bắt đầu giả bộ ngu, trong lòng rất hoảng hốt, thật là cô gái hung hãn! Chả trách Mộc thiếu gia không thích cô.
"Anh hãy thành thật khai báo, hiện tại tâm tình tôi không tốt, sẽ không đàng hoàng, anh muốn ngay lập tức thành thái giám không?" Tiểu Ốc vỗ vỗ mặt anh ta. Sao mà xảy ra nhiều chuyện vậy. Tiểu Ốc nghĩ lại, tối qua Mộc Trạch Khải đột nhiên dịu dàng, đột nhiên hiểu ra, sắc mặt tái nhợt, giọng nói run rẩy hỏi anh ta: "Nói, có phải Mộc Trạch Khải bảo anh làm gì tôi?"
Bình luận facebook