Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 69
"Vậy anh lập tức cho người chuẩn bị vé máy bay, anh đi cùng em".
Tiểu Ốc kéo tay cậu: "Em muốn đi một mình".
Đậu Diệc Phồn biết cô rất cố chấp, nên chấp nhận: "Được rồi! Em phải cẩn thận đấy".
"Em biết rồi, cám ơn anh, Đậu mỹ nhân, cám ơn anh đã giúp em". Tiểu Ốc cảm động ôm cậu, tựa đầu vào vai cậu, cảm giác thật an toàn.
"Đó là bởi vì anh ham mê sắc đẹp của em, mục đích là muốn em đi theo anh, cho nên em không cần phải cảm động".
Tiểu Ốc cười ra tiếng, cô muốn cho cậu một nụ hôn, giống như là cảm ơn bạn bè, nhưng cô không làm vậy, bởi vì cảm thấy mình rất dơ bẩn.
Tiểu Ốc gọi cho Mộc ba: "Ba, con muốn đi du lịch một thời gian".
Mộc ba bất ngờ, lửa cháy đến nơi rồi mà cô còn có tâm tình đi chơi: "Tại sao? Đậu gia bên kia giải quyết xong rồi?"
"Không phải, mà là giải quyết chuyện với anh trai".
"Có ý gì?" Mộc ba cau mày.
"Về anh trai, con buông tha theo đuổi anh ấy".
"Con yêu tên tiểu bạch kiểm họ Đậu đó?" Mộc ba luôn luôn không lo lắng, bởi vì ông biết Tiểu Ốc thà chết vì Mộc Trạch Khải thì sao có thể bị một tên " tiểu bạch kiểm " cưa đổ. Nhưng hôm nay thấy Tiểu Ốc nói rất kiên quyết, chắc là như vậy rồi.
"Không phải, con không muốn nói ra nguyên nhân, một thời gian nữa con sẽ nói, như vậy sẽ tốt cho cả anh trai và con. Nếu ba có chuyện gì cứ gọi điện cho con, di động con luôn mở, hễ kêu là tới". Tiểu Ốc cúp máy, lại gọi cho thủ hạ dặn dò vài chuyện, sau đó bắt đầu dọn dẹp hành lý.
Vừa dọn xong thì Đậu Diệc Phồn cũng làm xong thủ tục ra viện. Anh đẩy cửa vào, giúp cô xách va li đi. Anh trả tiền du lịch cho Tiểu Ốc, cô nhất quyết nói là mượn sau này trả.
Đậu Diệc Phồn cười nói: "Không trả cũng được, anh không lấy tiền, làm bạn gái của anh đi"
Tiểu Ốc không cho cậu một đá như thường ngày mà cười ảm đạm: "Em bẩn, không xứng với anh".
"Xứng hay không do anh quyết định, em nghĩ thông suốt thì gọi điện thoại cho anh".
Tiểu Ốc kéo tay cậu: "Em muốn đi một mình".
Đậu Diệc Phồn biết cô rất cố chấp, nên chấp nhận: "Được rồi! Em phải cẩn thận đấy".
"Em biết rồi, cám ơn anh, Đậu mỹ nhân, cám ơn anh đã giúp em". Tiểu Ốc cảm động ôm cậu, tựa đầu vào vai cậu, cảm giác thật an toàn.
"Đó là bởi vì anh ham mê sắc đẹp của em, mục đích là muốn em đi theo anh, cho nên em không cần phải cảm động".
Tiểu Ốc cười ra tiếng, cô muốn cho cậu một nụ hôn, giống như là cảm ơn bạn bè, nhưng cô không làm vậy, bởi vì cảm thấy mình rất dơ bẩn.
Tiểu Ốc gọi cho Mộc ba: "Ba, con muốn đi du lịch một thời gian".
Mộc ba bất ngờ, lửa cháy đến nơi rồi mà cô còn có tâm tình đi chơi: "Tại sao? Đậu gia bên kia giải quyết xong rồi?"
"Không phải, mà là giải quyết chuyện với anh trai".
"Có ý gì?" Mộc ba cau mày.
"Về anh trai, con buông tha theo đuổi anh ấy".
"Con yêu tên tiểu bạch kiểm họ Đậu đó?" Mộc ba luôn luôn không lo lắng, bởi vì ông biết Tiểu Ốc thà chết vì Mộc Trạch Khải thì sao có thể bị một tên " tiểu bạch kiểm " cưa đổ. Nhưng hôm nay thấy Tiểu Ốc nói rất kiên quyết, chắc là như vậy rồi.
"Không phải, con không muốn nói ra nguyên nhân, một thời gian nữa con sẽ nói, như vậy sẽ tốt cho cả anh trai và con. Nếu ba có chuyện gì cứ gọi điện cho con, di động con luôn mở, hễ kêu là tới". Tiểu Ốc cúp máy, lại gọi cho thủ hạ dặn dò vài chuyện, sau đó bắt đầu dọn dẹp hành lý.
Vừa dọn xong thì Đậu Diệc Phồn cũng làm xong thủ tục ra viện. Anh đẩy cửa vào, giúp cô xách va li đi. Anh trả tiền du lịch cho Tiểu Ốc, cô nhất quyết nói là mượn sau này trả.
Đậu Diệc Phồn cười nói: "Không trả cũng được, anh không lấy tiền, làm bạn gái của anh đi"
Tiểu Ốc không cho cậu một đá như thường ngày mà cười ảm đạm: "Em bẩn, không xứng với anh".
"Xứng hay không do anh quyết định, em nghĩ thông suốt thì gọi điện thoại cho anh".
Bình luận facebook