Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 112
Editor: May
Thật ra, lúc ấy đáy lòng anh có chút trói buộc của đạo đức, tục ngữ nói rất hay, vợ của bạn không thể đoạt.
Cho nên, đêm đó anh gọi điện thoại cho cô, lúc nghe được cô gọi “Lương Niên”, đáy lòng bị chọc khí, nhưng không có bức bách cô, chỉ là lựa chọn thông qua bộ phim điện ảnh của Trương Đạo, tiếp xúc gần với cô hơn.
Thật không ngờ, cô lại có thể thông minh né tránh cô.
Lúc đó, anh đã phái người điều tra hết thảy của cô, cũng biết Thẩm Lương Niên và Kiều Ôn Noãn ở cùng một chỗ suốt hai năm, có thể chính là bởi vì biết tin tức này, anh mới yên tâm thoải mái nghĩ muốn đoạt cô lại!
Dù sao... Thẩm Lương Niên phản bội, đại biểu cho anh ta không quý trọng, nếu thứ anh ta không quý trọng, cũng sẽ không sợ mất đi!
Anh biết, kết cục của Thẩm Lương Niên, không tới phiên anh đến bình phán, người có tư cách nhất là Cảnh Hảo Hảo, anh chỉ là cho chính mình một lý do đàng hoàng để đoạt vợ của bạn.
Từ nay về sau, liền bắt đầu dây dưa.
Anh toàn tâm toàn ý muốn chiếm được người phụ nữ này, nhất là lúc cô càng tránh né, anh liền càng khát vọng.
Anh là một người đàn ông phong vân sát phạt thương trường, dục vọng chiếm lấy rất nồng đậm, càng không chiếm được, sẽ càng có sức chiến đấu.
Ban đầu, có lẽ thật sự đơn thuần muốn chiếm được... Nhưng hiện tại, lúc cô chính miệng nói với anh, cô dùng bản thân cô đến đổi, anh lại cảm thấy tâm tình hoàn toàn không có cái loại cảm giác vui sướng đầm đìa như khi có được thành công trên thương trường kia!
Thậm chí, anh còn cảm thấy có chút áp lực, bị đè nén... Nói không nên lời!
Cảnh Hảo Hảo nhìn thấy Lương Thần không nói gì nửa ngày, không nhịn được nghiêng đầu đánh giá người đàn ông trong chốc lát.
Trên mặt người đàn ông không có tức giận, cũng không có vừa lòng, thần thái rất bình tĩnh.
Cảnh Hảo Hảo biết, phía dưới thần thái như vậy, tuyệt đối là che dấu mưa rền gió dữ.
Cô dùng sức nắm tay, nghĩ đến Thẩm Lương Niên bị chính mình liên lụy, tiếp tục lấy hết dũng khí, nói: “Anh bảo tôi làm cái gì tôi cũng đáp ứng, chỉ cần anh buông tha cho Lương Niên, tôi cam đoan sẽ thật ngoan ngoãn ở lại bên cạnh anh.”
Lúc đầu anh nghĩ, toàn bộ hôm nay đều trở thành sự thật.
Nhưng mà anh lại cảm thấy chính mình có chút chật vật.
Lương Thần cười nhạo một tiếng, nghiêng đầu, nhìn chằm chằm gương mặt Cảnh Hảo Hảo, quan sát hồi lâu, mới lên tiếng nói: “Em ngược lại rất tự tin với chính mình, em dựa vào cái gì sẽ cảm thấy tôi nhất định sẽ vì em mà buông tha cho Thẩm Lương Niên?”
Cảnh Hảo Hảo vẫn rất thông minh, tuy cô biết Lương Thần không thương mình, có lẽ là đột nhiên nổi lên hứng thú với mình, hoặc chỉ đơn thuần là thỏa mãn dục vọng chinh phục của đàn ông, nhưng cô vẫn nhẹ nhàng nói: “Tôi có thể không gặp anh ấy, cả đời cũng không gặp lại anh ấy nữa.”
Anh đã từng muốn cô thuận theo tâm của anh, hiện tại cô thật sự mọi chuyện đều thuận theo tâm anh, nhưng anh lại cảm thấy chính mình cực kỳ giận dữ, thậm chí còn có chút không thể khống chế.
Anh sợ giây tiếp theo mình sẽ phát hỏa, cố cưỡng chế tính tình, trầm giọng nói: “Xuống xe, về nhà trước, việc này buổi tối chờ tôi về nhà rồi nói sau.”
“Tôi cũng có thể lập tức gọi điện thoại cho anh ấy nói chia tay...”
Lương Thần đột nhiên liền đẩy cửa xe ra, xuống xe, vòng đến bên phía Cảnh Hảo Hảo, mở cửa xe, không nói lời gì kéo cô từ trên xe xuống, trực tiếp kéo đến trước cửa xe của tài xế, gõ vang cửa sổ, chờ tài xế mở cửa, anh liền nhét Cảnh Hảo Hảo vào trong xe, sau đó liếc mắt nhìn tài xế một cái, nói: “Lái xe, đưa Cảnh tiểu thư về nhà.”
Thật ra, lúc ấy đáy lòng anh có chút trói buộc của đạo đức, tục ngữ nói rất hay, vợ của bạn không thể đoạt.
Cho nên, đêm đó anh gọi điện thoại cho cô, lúc nghe được cô gọi “Lương Niên”, đáy lòng bị chọc khí, nhưng không có bức bách cô, chỉ là lựa chọn thông qua bộ phim điện ảnh của Trương Đạo, tiếp xúc gần với cô hơn.
Thật không ngờ, cô lại có thể thông minh né tránh cô.
Lúc đó, anh đã phái người điều tra hết thảy của cô, cũng biết Thẩm Lương Niên và Kiều Ôn Noãn ở cùng một chỗ suốt hai năm, có thể chính là bởi vì biết tin tức này, anh mới yên tâm thoải mái nghĩ muốn đoạt cô lại!
Dù sao... Thẩm Lương Niên phản bội, đại biểu cho anh ta không quý trọng, nếu thứ anh ta không quý trọng, cũng sẽ không sợ mất đi!
Anh biết, kết cục của Thẩm Lương Niên, không tới phiên anh đến bình phán, người có tư cách nhất là Cảnh Hảo Hảo, anh chỉ là cho chính mình một lý do đàng hoàng để đoạt vợ của bạn.
Từ nay về sau, liền bắt đầu dây dưa.
Anh toàn tâm toàn ý muốn chiếm được người phụ nữ này, nhất là lúc cô càng tránh né, anh liền càng khát vọng.
Anh là một người đàn ông phong vân sát phạt thương trường, dục vọng chiếm lấy rất nồng đậm, càng không chiếm được, sẽ càng có sức chiến đấu.
Ban đầu, có lẽ thật sự đơn thuần muốn chiếm được... Nhưng hiện tại, lúc cô chính miệng nói với anh, cô dùng bản thân cô đến đổi, anh lại cảm thấy tâm tình hoàn toàn không có cái loại cảm giác vui sướng đầm đìa như khi có được thành công trên thương trường kia!
Thậm chí, anh còn cảm thấy có chút áp lực, bị đè nén... Nói không nên lời!
Cảnh Hảo Hảo nhìn thấy Lương Thần không nói gì nửa ngày, không nhịn được nghiêng đầu đánh giá người đàn ông trong chốc lát.
Trên mặt người đàn ông không có tức giận, cũng không có vừa lòng, thần thái rất bình tĩnh.
Cảnh Hảo Hảo biết, phía dưới thần thái như vậy, tuyệt đối là che dấu mưa rền gió dữ.
Cô dùng sức nắm tay, nghĩ đến Thẩm Lương Niên bị chính mình liên lụy, tiếp tục lấy hết dũng khí, nói: “Anh bảo tôi làm cái gì tôi cũng đáp ứng, chỉ cần anh buông tha cho Lương Niên, tôi cam đoan sẽ thật ngoan ngoãn ở lại bên cạnh anh.”
Lúc đầu anh nghĩ, toàn bộ hôm nay đều trở thành sự thật.
Nhưng mà anh lại cảm thấy chính mình có chút chật vật.
Lương Thần cười nhạo một tiếng, nghiêng đầu, nhìn chằm chằm gương mặt Cảnh Hảo Hảo, quan sát hồi lâu, mới lên tiếng nói: “Em ngược lại rất tự tin với chính mình, em dựa vào cái gì sẽ cảm thấy tôi nhất định sẽ vì em mà buông tha cho Thẩm Lương Niên?”
Cảnh Hảo Hảo vẫn rất thông minh, tuy cô biết Lương Thần không thương mình, có lẽ là đột nhiên nổi lên hứng thú với mình, hoặc chỉ đơn thuần là thỏa mãn dục vọng chinh phục của đàn ông, nhưng cô vẫn nhẹ nhàng nói: “Tôi có thể không gặp anh ấy, cả đời cũng không gặp lại anh ấy nữa.”
Anh đã từng muốn cô thuận theo tâm của anh, hiện tại cô thật sự mọi chuyện đều thuận theo tâm anh, nhưng anh lại cảm thấy chính mình cực kỳ giận dữ, thậm chí còn có chút không thể khống chế.
Anh sợ giây tiếp theo mình sẽ phát hỏa, cố cưỡng chế tính tình, trầm giọng nói: “Xuống xe, về nhà trước, việc này buổi tối chờ tôi về nhà rồi nói sau.”
“Tôi cũng có thể lập tức gọi điện thoại cho anh ấy nói chia tay...”
Lương Thần đột nhiên liền đẩy cửa xe ra, xuống xe, vòng đến bên phía Cảnh Hảo Hảo, mở cửa xe, không nói lời gì kéo cô từ trên xe xuống, trực tiếp kéo đến trước cửa xe của tài xế, gõ vang cửa sổ, chờ tài xế mở cửa, anh liền nhét Cảnh Hảo Hảo vào trong xe, sau đó liếc mắt nhìn tài xế một cái, nói: “Lái xe, đưa Cảnh tiểu thư về nhà.”
Bình luận facebook