Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 113
Editor: May
Khí lực Lương Thần có chút lớn, Cảnh Hảo Hảo bị anh cường ngạnh nhét vào, cả người lập tức liền nằm ở trên chỗ ngồi.
Thím Lâm vội vàng vươn tay, nâng Cảnh Hảo Hảo dậy.
Cảnh Hảo Hảo quay đầu, nhìn Lương Thần, lên tiếng: “Lương tổng...”
“Tôi nói rồi, em về nhà trước, việc này đợi buổi tối tôi trở về rồi nói sau!” Giọng nói Lương Thần hơi thô bạo cắt đứt lời nói của Cảnh Hảo Hảo, sau đó anh liền ngẩng đầu, nặng nề rống với trợ lý sửng sờ ở một bên: “Còn sửng sờ ở nơi này làm gì, còn không mau đi khỏi động xe, tôi muốn về công ty!”
Nói xong, hất tay “rầm” một tiếng đóng cửa xe lại, sau đó trực tiếp nói về phía cửa sổ ghế lái hạ xuống của tài xế: “Còn có bác, thất thần làm gì, còn không mau lái xe đi cho tôi!”
Tài xế nhìn thấy tư thế này của Lương Thần, vừa đợi trợ lý Lương Thần xuống xe, liền vội vàng đạp chân ga, nhanh như chớp lái xe đi, như là một trận gió, nhanh chóng rời khỏi bãi đỗ xe.
Lương Thần nhìn xe dần dần biến mất không thấy, lúc này mới nâng tay lên, hung hăng chà xát mặt, xoay người lên xe.
Trên xe, Lương Thần ma xui quỷ khiến nghĩ đến tiếng kêu ùng ục của bụng Cảnh Hảo Hảo ở “Lưu Kim Tuế Nguyệt”, nhất thời lại mở mắt, trực tiếp gọi một cú điện thoại cho biệt thự giữa sườn núi, phân phó nơi đó chuẩn bị cơm trưa cho Cảnh Hảo Hảo.
Cúp điện thoại, Lương Thần nhịn không được nhíu nhíu mày, thật sự là kỳ quái... Chỉ là một người phụ nữ, sao anh lại để bụng như vậy? Cô ăn cơm hay không, có đói bụng hay không thì liên quan gì đến anh, anh tích cực gọi điện thoại về nhà bảo người hầu chuẩn bị cơm trưa gì đó cho cô làm gì?
Thật sự là điên rồi...
Lương Thần nghĩ nghĩ, dưới đáy lòng khẳng định cử chỉ vừa bộc phát kia của mình là điên rồ rồi!
Trợ lý ở phía trước lái xe, xuyên qua kính chiếu hậu quan sát Lương Thần, qua hồi lâu, mới thật cẩn thận hỏi: “Lương tổng, về công ty trước sao? Có muốn đi ăn cơm trưa không?”
Lương Thần nhắm mắt lại, không có lên tiếng, sau một lúc lâu, mới dùng mũi nhẹ nhàng “ừ” một tiếng.
...
Hội sở “Lưu Kim Tuế Nguyệt”, tầng hai.
Lúc di động Kiều Ôn Noãn vang lên, cô ta đang cùng Thẩm Lương Niên bàn chuyện trả khoản vay ngân hàng.
Lời nói đột nhiên bị đánh gãy, Kiều Ôn Noãn hơi có chút không hờn giận, nhìn thoáng qua màn hình, nhìn thấy là “Dương Thần” gọi tới, Kiều Ôn Noãn nghĩ đến chuyện mình nói Dương Thần ngăn Cảnh Hảo Hảo lại kia, liền nói một tiếng với Thẩm Lương Niên, cười ấm áp, nói: “Lương Niên, em trước nghe điện thoại một chút.”
Thần thái Thẩm Lương Niên thản nhiên, không nói gì, thậm chí ngay cả gật đầu cũng không có.
Kiều Ôn Noãn đứng lên, cầm di động, đi tới một bên, tiếp nghe điện thoại, ngữ khí đặc biệt mang theo công việc: “Dương tổng, chuyện gì gì?”
“Kiều Ôn Noãn, cô có biết cô thiếu chút nữa đùa chết tôi rồi không? Md, cô lại có thể bảo ông đây ngăn cản người phụ nữ của Lương tổng, Cảnh Hảo Hảo là người phụ nữ của Lương tổng, sao cô không sớm nói cho tôi biết, cô tm thiếu chút nữa hại chết tôi rồi có biết không!”
Khí lực Lương Thần có chút lớn, Cảnh Hảo Hảo bị anh cường ngạnh nhét vào, cả người lập tức liền nằm ở trên chỗ ngồi.
Thím Lâm vội vàng vươn tay, nâng Cảnh Hảo Hảo dậy.
Cảnh Hảo Hảo quay đầu, nhìn Lương Thần, lên tiếng: “Lương tổng...”
“Tôi nói rồi, em về nhà trước, việc này đợi buổi tối tôi trở về rồi nói sau!” Giọng nói Lương Thần hơi thô bạo cắt đứt lời nói của Cảnh Hảo Hảo, sau đó anh liền ngẩng đầu, nặng nề rống với trợ lý sửng sờ ở một bên: “Còn sửng sờ ở nơi này làm gì, còn không mau đi khỏi động xe, tôi muốn về công ty!”
Nói xong, hất tay “rầm” một tiếng đóng cửa xe lại, sau đó trực tiếp nói về phía cửa sổ ghế lái hạ xuống của tài xế: “Còn có bác, thất thần làm gì, còn không mau lái xe đi cho tôi!”
Tài xế nhìn thấy tư thế này của Lương Thần, vừa đợi trợ lý Lương Thần xuống xe, liền vội vàng đạp chân ga, nhanh như chớp lái xe đi, như là một trận gió, nhanh chóng rời khỏi bãi đỗ xe.
Lương Thần nhìn xe dần dần biến mất không thấy, lúc này mới nâng tay lên, hung hăng chà xát mặt, xoay người lên xe.
Trên xe, Lương Thần ma xui quỷ khiến nghĩ đến tiếng kêu ùng ục của bụng Cảnh Hảo Hảo ở “Lưu Kim Tuế Nguyệt”, nhất thời lại mở mắt, trực tiếp gọi một cú điện thoại cho biệt thự giữa sườn núi, phân phó nơi đó chuẩn bị cơm trưa cho Cảnh Hảo Hảo.
Cúp điện thoại, Lương Thần nhịn không được nhíu nhíu mày, thật sự là kỳ quái... Chỉ là một người phụ nữ, sao anh lại để bụng như vậy? Cô ăn cơm hay không, có đói bụng hay không thì liên quan gì đến anh, anh tích cực gọi điện thoại về nhà bảo người hầu chuẩn bị cơm trưa gì đó cho cô làm gì?
Thật sự là điên rồi...
Lương Thần nghĩ nghĩ, dưới đáy lòng khẳng định cử chỉ vừa bộc phát kia của mình là điên rồ rồi!
Trợ lý ở phía trước lái xe, xuyên qua kính chiếu hậu quan sát Lương Thần, qua hồi lâu, mới thật cẩn thận hỏi: “Lương tổng, về công ty trước sao? Có muốn đi ăn cơm trưa không?”
Lương Thần nhắm mắt lại, không có lên tiếng, sau một lúc lâu, mới dùng mũi nhẹ nhàng “ừ” một tiếng.
...
Hội sở “Lưu Kim Tuế Nguyệt”, tầng hai.
Lúc di động Kiều Ôn Noãn vang lên, cô ta đang cùng Thẩm Lương Niên bàn chuyện trả khoản vay ngân hàng.
Lời nói đột nhiên bị đánh gãy, Kiều Ôn Noãn hơi có chút không hờn giận, nhìn thoáng qua màn hình, nhìn thấy là “Dương Thần” gọi tới, Kiều Ôn Noãn nghĩ đến chuyện mình nói Dương Thần ngăn Cảnh Hảo Hảo lại kia, liền nói một tiếng với Thẩm Lương Niên, cười ấm áp, nói: “Lương Niên, em trước nghe điện thoại một chút.”
Thần thái Thẩm Lương Niên thản nhiên, không nói gì, thậm chí ngay cả gật đầu cũng không có.
Kiều Ôn Noãn đứng lên, cầm di động, đi tới một bên, tiếp nghe điện thoại, ngữ khí đặc biệt mang theo công việc: “Dương tổng, chuyện gì gì?”
“Kiều Ôn Noãn, cô có biết cô thiếu chút nữa đùa chết tôi rồi không? Md, cô lại có thể bảo ông đây ngăn cản người phụ nữ của Lương tổng, Cảnh Hảo Hảo là người phụ nữ của Lương tổng, sao cô không sớm nói cho tôi biết, cô tm thiếu chút nữa hại chết tôi rồi có biết không!”