Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 657
Editor: May
Buổi sáng hôm nay vừa mới đi công tác tới Thượng Hải, liền chọn lựa lễ vật cho cô...
Cảnh Hảo Hảo hoàn toàn quên chuyện trong thẻ mình không có tiền, vui rạo rực đánh ở trên màn hình, tò mò giống như bé cưng hỏi: “Lễ vật gì?” Ở cuối cùng còn kèm theo một biểu tình “Chờ mong”.
...
Lương Thần đúng lúc tiến vào khách sạn dỡ hành lý mang theo bên người xuống, liền trực tiếp mở cuộc họp trong phòng khách sạn với cao tầng công ty chi nhánh Thượng Hải.
Nội dung cuộc họp hơi có chút buồn tẻ, đại đa số đều là người công ty chi nhánh hồi báo tình trạng gần đây.
Lương Thần ngồi ở trước cửa sổ sát đất của khách sạn, nhìn đôi tình nhân nắm tay đi trên đường phố phía dưới, đổi lại trước đây, anh luôn cảm thấy đàn ông nắm tay bạn gái đi đường như vậy quá mức không có phong cách, nhưng hiện tại, anh lại phát hiện, nếu Cảnh Hảo Hảo chịu tay trong tay đi với anh, anh sẽ cam nguyện đi làm những chuyện không có phong cách này.
“Lương tổng, người xem phương án này xử lý như vậy có thể chứ?”
Lương Thần hoàn hồn, dời tầm mắt từ ngoài cửa sổ về, chống lại người phụ trách chủ yếu của công ty chi nhánh Thượng Hải nói liên miên cằn nhằn nửa ngày, anh hoàn toàn không nghe lọt vào một chữ, nhưng vẫn là sắc mặt lãnh đạm gật gật đầu, nhìn về phía người sẽ hồi báo kế tiếp.
Lương Thần nghe chưa đến hai câu, trong đầu lập tức liền nghĩ đến sầu triền miên của mình và Cảnh Hảo Hảo vào tối hôm qua, khóe môi nhịn không được liền nhẹ nhàng nâng lên, đáy lòng nhịn không được có chút tò mò hiện tại rốt cuộc Cảnh Hảo Hảo đang làm gì ở thành phố Giang Sơn.
Đợi khi Lương Thần ý thức được chính mình lại thất thần một lần nữa, nhịn không được nhẹ nhàng mà nâng tay lên, đè cái trán của mình, thật sự là đòi mạng... Lúc này mới tách ra vài tiếng, anh lại có thể phát hiện, chính mình có chút không ở Thượng Hải nổi nữa.
Lương Thần bắt buộc chính mình tập trung tinh thần, chuyên tâm vào cuộc họp trong chốc lát, kết quả không nghĩ qua là nâng cánh tay lên, liền đụng chạm thứ cứng rắn trong túi, anh theo bản năng duỗi qua sờ sờ, phát hiện là hai cây kẹo que, Lương Thần nhịn không được cười khẽ một tiếng, cầm lấy di động trên bàn, ngay lập tức gửi cho Cảnh Hảo Hảo một tin nhắn: “Anh đến rồi.”
Tin nhắn Cảnh Hảo Hảo rất nhanh hồi đáp lại đây, anh và cô hàn huyên chưa đến hai câu, nghĩ đến hai cây kẹo que trong túi mình, nhịn không gửi cho Cảnh Hảo Hảo một tin: “Anh mua lễ vật cho em.”
“Lễ vật gì?”
Lương Thần nhìn biểu tình chờ sau phía sau tin nhắn Cảnh Hảo Hảo gửi đến, không tự chủ được liền nghĩ đến thần thái đôi mắt Cảnh Hảo Hảo sáng rỡ nhìn anh, ánh mắt anh kìm lòng không đậu trở nên có chút mềm mại, lấy hai cây kẹo que từ trong túi ra, bày ở trên lòng bàn tay, cầm di động, lặng yên không một tiếng động chụp ảnh, gửi cho Cảnh Hảo Hảo.
...
Cảnh Hảo Hảo nhìn hình ảnh, hai cây kẹo que trong lòng bàn tay Lương Thần, ánh mắt lập tức mở đến lớn nhất, sau đó chu chu miệng, đáp: “Em cũng không phải cô gái nhỏ, sao lại mua kẹo que cho em, hừ.”
...
Lương Thần nhìn cô gái nhỏ tức giận đáp lời, khóe môi nhịn không được liền cong lên, đúng lúc chuẩn bị hồi đáp tin nhắn cho Cảnh Hảo Hảo, kết quả thư ký ngồi ở bên cạnh mình nhẹ nhàng đẩy đẩy anh: “Lương tổng? Lương tổng?”
Lương Thần cả kinh, kẹo que nắm trong tay lăn lên đất.
Lúc này anh mới phát hiện, mọi người một phòng đang nhìn chính mình.
Lương Thần thanh thanh cổ họng, nghiêm trang ngồi ngay ngắn ở trên vị trí của mình.
Trợ lý vội vàng cúi người, nhặt kẹo que lên, đặt tới trước mặt Lương Thần.
Buổi sáng hôm nay vừa mới đi công tác tới Thượng Hải, liền chọn lựa lễ vật cho cô...
Cảnh Hảo Hảo hoàn toàn quên chuyện trong thẻ mình không có tiền, vui rạo rực đánh ở trên màn hình, tò mò giống như bé cưng hỏi: “Lễ vật gì?” Ở cuối cùng còn kèm theo một biểu tình “Chờ mong”.
...
Lương Thần đúng lúc tiến vào khách sạn dỡ hành lý mang theo bên người xuống, liền trực tiếp mở cuộc họp trong phòng khách sạn với cao tầng công ty chi nhánh Thượng Hải.
Nội dung cuộc họp hơi có chút buồn tẻ, đại đa số đều là người công ty chi nhánh hồi báo tình trạng gần đây.
Lương Thần ngồi ở trước cửa sổ sát đất của khách sạn, nhìn đôi tình nhân nắm tay đi trên đường phố phía dưới, đổi lại trước đây, anh luôn cảm thấy đàn ông nắm tay bạn gái đi đường như vậy quá mức không có phong cách, nhưng hiện tại, anh lại phát hiện, nếu Cảnh Hảo Hảo chịu tay trong tay đi với anh, anh sẽ cam nguyện đi làm những chuyện không có phong cách này.
“Lương tổng, người xem phương án này xử lý như vậy có thể chứ?”
Lương Thần hoàn hồn, dời tầm mắt từ ngoài cửa sổ về, chống lại người phụ trách chủ yếu của công ty chi nhánh Thượng Hải nói liên miên cằn nhằn nửa ngày, anh hoàn toàn không nghe lọt vào một chữ, nhưng vẫn là sắc mặt lãnh đạm gật gật đầu, nhìn về phía người sẽ hồi báo kế tiếp.
Lương Thần nghe chưa đến hai câu, trong đầu lập tức liền nghĩ đến sầu triền miên của mình và Cảnh Hảo Hảo vào tối hôm qua, khóe môi nhịn không được liền nhẹ nhàng nâng lên, đáy lòng nhịn không được có chút tò mò hiện tại rốt cuộc Cảnh Hảo Hảo đang làm gì ở thành phố Giang Sơn.
Đợi khi Lương Thần ý thức được chính mình lại thất thần một lần nữa, nhịn không được nhẹ nhàng mà nâng tay lên, đè cái trán của mình, thật sự là đòi mạng... Lúc này mới tách ra vài tiếng, anh lại có thể phát hiện, chính mình có chút không ở Thượng Hải nổi nữa.
Lương Thần bắt buộc chính mình tập trung tinh thần, chuyên tâm vào cuộc họp trong chốc lát, kết quả không nghĩ qua là nâng cánh tay lên, liền đụng chạm thứ cứng rắn trong túi, anh theo bản năng duỗi qua sờ sờ, phát hiện là hai cây kẹo que, Lương Thần nhịn không được cười khẽ một tiếng, cầm lấy di động trên bàn, ngay lập tức gửi cho Cảnh Hảo Hảo một tin nhắn: “Anh đến rồi.”
Tin nhắn Cảnh Hảo Hảo rất nhanh hồi đáp lại đây, anh và cô hàn huyên chưa đến hai câu, nghĩ đến hai cây kẹo que trong túi mình, nhịn không gửi cho Cảnh Hảo Hảo một tin: “Anh mua lễ vật cho em.”
“Lễ vật gì?”
Lương Thần nhìn biểu tình chờ sau phía sau tin nhắn Cảnh Hảo Hảo gửi đến, không tự chủ được liền nghĩ đến thần thái đôi mắt Cảnh Hảo Hảo sáng rỡ nhìn anh, ánh mắt anh kìm lòng không đậu trở nên có chút mềm mại, lấy hai cây kẹo que từ trong túi ra, bày ở trên lòng bàn tay, cầm di động, lặng yên không một tiếng động chụp ảnh, gửi cho Cảnh Hảo Hảo.
...
Cảnh Hảo Hảo nhìn hình ảnh, hai cây kẹo que trong lòng bàn tay Lương Thần, ánh mắt lập tức mở đến lớn nhất, sau đó chu chu miệng, đáp: “Em cũng không phải cô gái nhỏ, sao lại mua kẹo que cho em, hừ.”
...
Lương Thần nhìn cô gái nhỏ tức giận đáp lời, khóe môi nhịn không được liền cong lên, đúng lúc chuẩn bị hồi đáp tin nhắn cho Cảnh Hảo Hảo, kết quả thư ký ngồi ở bên cạnh mình nhẹ nhàng đẩy đẩy anh: “Lương tổng? Lương tổng?”
Lương Thần cả kinh, kẹo que nắm trong tay lăn lên đất.
Lúc này anh mới phát hiện, mọi người một phòng đang nhìn chính mình.
Lương Thần thanh thanh cổ họng, nghiêm trang ngồi ngay ngắn ở trên vị trí của mình.
Trợ lý vội vàng cúi người, nhặt kẹo que lên, đặt tới trước mặt Lương Thần.
Bình luận facebook