Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 794: Kế tiện [7]
Lúc này Lương Chu Thiên đang họp, là thư ký của ông tiến lên trước, dán ở bên tai ông, nói nhà cũ gọi điện thoại tới, nói trong nhà xảy ra chuyện.
Lương Chu Thiên lặng yên không một tiếng động rời khỏi phòng họp, gọi điện thoại trở về, còn chưa mở miệng chất vấn là chuyện gì, ảnh hưởng cuộc họp của ông, chợt nghe được tiếng mẹ Lương Thần khóc sướt mướt truyền đến: “A Thần, A Thần tự sát......”
Lương Chu Thiên nghe câu này, sắc mặt lập tức liền lạnh xuống, hừ một tiếng, cắt đứt điện thoại, sau đó liền nói với thư ký: “Chuẩn bị xe, đi bệnh biện nhân dân thành phố Giang Sơn.”
......
Chạy tới bệnh viện đầu tiên, là mẹ, chị dâu cả và chị dâu hai của Lương Thần, qua chưa đến một lát, chị và anh rể của Lương Thần cũng chạy tới, sau đó là bác cả và Lương Viễn của anh, cuối cùng chậm chạp đến là Lương Chu Thiên.
Đèn phòng cấp cứu, còn đang sáng.
Tô Tiểu Tả đứng ở cửa phòng cấp cứu, lo lắng đi tới tới lui lui, nhìn thấy người họ Lương tới đây, cô lập tức tiến lên nghênh đón.
Mẹ Lương Thần nhận ra Tô Tiểu Tả, nhìn thấy cô, vội vàng hỏi: “Rốt cuộc là xảy ra chuyện gì? A Thần, sao đang êm đẹp lại tự sát?”
Tô Tiểu Tả dựa phân phó trước đây của Lương Thần, vì biểu hiện thực chân thật, cố ý làm cho vẻ mặt lo lắng mà lại bất an. Miệng Tô Tiểu Tả nói đều là những lời Lương Thần nói với cô lúc trước: “Đến tột cùng Lương tổng là xảy ra chuyện gì, tôi cũng không biết, tôi chỉ biết, thời gian này tâm tình Lương tổng vẫn không tốt lắm. Hôm nay buổi sáng tôi vào văn phòng, đi thông báo ngài ấy đi họp, kết quả không nhìn thấy ngài ấy ở trong văn phòng, lại nhìn thấy chìa khóa xe của ngài ấy đặt ở trên bàn làm việc, nên tôi biết ngài ấy ở đây, liền theo thói quen tính đi vào phòng ngủ tìm ngài ấy, nhìn thấy anh nằm ở trên giường ngủ, tôi cũng không có nghĩ nhiều, liền trực tiếp rời đi, lúc mười giờ, cuộc họp lập tức bắt đầu, Lương tổng vẫn còn chưa tỉnh lại, tôi lại đi gọi ngài ấy, kết quả nhìn thấy trên tủ đầu giường đặt một lọ thuốc ngủ 50 viên, bên trong chỉ còn sót lại hơn mười viên, lúc ấy tôi sợ hãi, liền lập tức gọi 110.”
Khi mẹ Lương Thần nghe được Lương Thần nuốt hơn ba mươi viên thuốc ngủ, hai chân chợt mềm nhũn, cả người đứng thẳng không được té xuống đất.
May mắn Lương Viễn và Lương Chu Thiên nhanh chóng vươn tay, đỡ mẹ Lương Thần.
Lương Chu Thiên lặng yên không một tiếng động rời khỏi phòng họp, gọi điện thoại trở về, còn chưa mở miệng chất vấn là chuyện gì, ảnh hưởng cuộc họp của ông, chợt nghe được tiếng mẹ Lương Thần khóc sướt mướt truyền đến: “A Thần, A Thần tự sát......”
Lương Chu Thiên nghe câu này, sắc mặt lập tức liền lạnh xuống, hừ một tiếng, cắt đứt điện thoại, sau đó liền nói với thư ký: “Chuẩn bị xe, đi bệnh biện nhân dân thành phố Giang Sơn.”
......
Chạy tới bệnh viện đầu tiên, là mẹ, chị dâu cả và chị dâu hai của Lương Thần, qua chưa đến một lát, chị và anh rể của Lương Thần cũng chạy tới, sau đó là bác cả và Lương Viễn của anh, cuối cùng chậm chạp đến là Lương Chu Thiên.
Đèn phòng cấp cứu, còn đang sáng.
Tô Tiểu Tả đứng ở cửa phòng cấp cứu, lo lắng đi tới tới lui lui, nhìn thấy người họ Lương tới đây, cô lập tức tiến lên nghênh đón.
Mẹ Lương Thần nhận ra Tô Tiểu Tả, nhìn thấy cô, vội vàng hỏi: “Rốt cuộc là xảy ra chuyện gì? A Thần, sao đang êm đẹp lại tự sát?”
Tô Tiểu Tả dựa phân phó trước đây của Lương Thần, vì biểu hiện thực chân thật, cố ý làm cho vẻ mặt lo lắng mà lại bất an. Miệng Tô Tiểu Tả nói đều là những lời Lương Thần nói với cô lúc trước: “Đến tột cùng Lương tổng là xảy ra chuyện gì, tôi cũng không biết, tôi chỉ biết, thời gian này tâm tình Lương tổng vẫn không tốt lắm. Hôm nay buổi sáng tôi vào văn phòng, đi thông báo ngài ấy đi họp, kết quả không nhìn thấy ngài ấy ở trong văn phòng, lại nhìn thấy chìa khóa xe của ngài ấy đặt ở trên bàn làm việc, nên tôi biết ngài ấy ở đây, liền theo thói quen tính đi vào phòng ngủ tìm ngài ấy, nhìn thấy anh nằm ở trên giường ngủ, tôi cũng không có nghĩ nhiều, liền trực tiếp rời đi, lúc mười giờ, cuộc họp lập tức bắt đầu, Lương tổng vẫn còn chưa tỉnh lại, tôi lại đi gọi ngài ấy, kết quả nhìn thấy trên tủ đầu giường đặt một lọ thuốc ngủ 50 viên, bên trong chỉ còn sót lại hơn mười viên, lúc ấy tôi sợ hãi, liền lập tức gọi 110.”
Khi mẹ Lương Thần nghe được Lương Thần nuốt hơn ba mươi viên thuốc ngủ, hai chân chợt mềm nhũn, cả người đứng thẳng không được té xuống đất.
May mắn Lương Viễn và Lương Chu Thiên nhanh chóng vươn tay, đỡ mẹ Lương Thần.
Bình luận facebook