Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 83
Editor: May
Hiện tại Thẩm Lương Niên không có tâm để ý tới cô gái trong phòng săn sóc đặc biệt đó.
Nhưng Lương Thần anh sẽ không mặc kệ.
Dù như thế nào, anh cũng sẽ không để bất luận kẻ nào cướp cô đi từ trong tay anh, cho dù là diêm vương gia!
Ánh mắt Lương Thần âm trầm cầm lấy di động của mình, lại gọi điện thoại cho tài xế lần nữa: “Bây giờ bác đi công ty một chuyến, lấy máy tính làm việc của tôi tới đây.”
Sau khi Lương Thần cắt đứt điện thoại, đứng ở ngoài cửa sổ phòng bệnh trong chốc lát, sau đó bước đi đến toilet.
Trong toilet có một bác sĩ trực ban, Lương Thần giả bộ ra bộ dáng vô tình, đứng ở cửa chơi di động, vẫn đợi đến khi bác sĩ kia rời đi, lúc này Lương Thần mới vội vàng đi tới từng gian phòng toilet, lần lượt mở ra, xác định bên trong không có người, lúc này mới quay trở lại cửa toilet lần nữa, khóa trái cửa, sau đó cầm lấy di động của mình, mở ghi âm, thanh thanh tiếng nói, trầm thấp mà lại thong thả mở miệng về phía di động...
...
Lúc Lương Thần cầm di động đi ra, tài xế đã mang theo máy tính của anh chạy tới bệnh viện.
Lương Thần tiếp nhận máy tính, sắc mặt bình tĩnh nói: “Hiện tại nơi này không có chuyện của bác, bác đi trước đi.”
“Vâng, Thần thiếu gia.” Tài xế cung kính lên tiếng, sau đó liền nói: “Thần thiếu gia, tôi ở ngay dưới lầu chờ ngài, nếu ngài có phân phó gì, trực tiếp gọi điện thoại cho tôi là được rồi.”
Lương Thần gật gật đầu, không có lên tiếng, thần thái anh bình tĩnh chờ tài xế biến mất ở chỗ thang máy, mới có chút khẩn cấp mở máy tính ra, mở Bluetooth, nhấn di động liên tiếp, sau đó tránh ở trong WC truyền ghi âm từ trong máy vi tính.
Lương Thần ở trong quá trình truyền ghi âm, gọi điện thoại cho nhân viên kỹ thuật của mình, để nhân viên kỹ thuật gửi cho anh một phần mềm thay đổi giọng nói ngay trong đêm.
Sau khi nhận được phần mềm đổi giọng nói, anh mở ghi chép lưu trữ cuộc họp từ trong máy vi tính ra, lấy giọng nói của Thẩm Lương Niên từ bên trong ra, dùng phần mềm thay đổi giọng nói phân tích âm sắc và âm tần của Thẩm Lương Niên.
Sau đó, anh chuyển ghi âm gốc của mình thành âm sắc và âm tần của Thẩm Lương Niên, lưu file ghi âm lại rồi gửi về trong điện thoại di động.
Lương Thần mở di động ra, đặt ở bên tai, chậm rãi nghe xong một lần, xác định không có vấn đề gì, lúc này mới khép máy tính lại, trực tiếp trở về phòng bệnh.
Trong phòng bệnh, im lặng có chút quỷ dị, Lương Thần đặt máy tính ở trên sô pha, cầm di động đi tới bên giường bệnh Cảnh Hảo Hảo, ngồi ở trên ghế.
Anh nhìn chằm chằm Cảnh Hảo Hảo trong chốc lát, liền lấy di động ra, nhấn mở file ghi âm, đặt ở bên tai Cảnh Hảo Hảo.
“Hảo Hảo... Anh là Lương Niên, anh đến thăm em...”
Trong phòng bệnh yên tĩnh, truyền đến giọng nói Thẩm Lương Niên từ giọng gốc của Lương Thần.
Ôn nhuận như thế, lại cất giấu một cỗ ôn nhu lưu chuyển nói không nên lời.
Cả đời này của Lương Thần, đều chưa từng dùng âm điệu nhu tình như nước này nói chuyện nhiều, lúc anh nghe đến giọng nói này, thần thái hơi có chút mất tự nhiên, sau đó anh liền chậm rãi vươn tay, cầm tay tinh tế khéo léo của Cảnh Hảo Hảo, tay cô gái nhỏ giống như là bông, mềm mại, khiến cho người ta rất muốn dùng sức xoa bóp, nhưng Lương Thần lại không tự chủ thả khí lực trên tay đến nhẹ nhất, giống như là nắm trân bảo dễ vỡ nào đó, nắm thật cẩn thận, sau đó, trong di động lại truyền đến lời nói dịu dàng ấm áp: “Hảo Hảo, không phải qua một thời gian nữa em muốn gả cho anh làm cô dâu ư? Em còn ngủ như vậy nữa, sẽ gả cho anh như thế nào đây?”
Hiện tại Thẩm Lương Niên không có tâm để ý tới cô gái trong phòng săn sóc đặc biệt đó.
Nhưng Lương Thần anh sẽ không mặc kệ.
Dù như thế nào, anh cũng sẽ không để bất luận kẻ nào cướp cô đi từ trong tay anh, cho dù là diêm vương gia!
Ánh mắt Lương Thần âm trầm cầm lấy di động của mình, lại gọi điện thoại cho tài xế lần nữa: “Bây giờ bác đi công ty một chuyến, lấy máy tính làm việc của tôi tới đây.”
Sau khi Lương Thần cắt đứt điện thoại, đứng ở ngoài cửa sổ phòng bệnh trong chốc lát, sau đó bước đi đến toilet.
Trong toilet có một bác sĩ trực ban, Lương Thần giả bộ ra bộ dáng vô tình, đứng ở cửa chơi di động, vẫn đợi đến khi bác sĩ kia rời đi, lúc này Lương Thần mới vội vàng đi tới từng gian phòng toilet, lần lượt mở ra, xác định bên trong không có người, lúc này mới quay trở lại cửa toilet lần nữa, khóa trái cửa, sau đó cầm lấy di động của mình, mở ghi âm, thanh thanh tiếng nói, trầm thấp mà lại thong thả mở miệng về phía di động...
...
Lúc Lương Thần cầm di động đi ra, tài xế đã mang theo máy tính của anh chạy tới bệnh viện.
Lương Thần tiếp nhận máy tính, sắc mặt bình tĩnh nói: “Hiện tại nơi này không có chuyện của bác, bác đi trước đi.”
“Vâng, Thần thiếu gia.” Tài xế cung kính lên tiếng, sau đó liền nói: “Thần thiếu gia, tôi ở ngay dưới lầu chờ ngài, nếu ngài có phân phó gì, trực tiếp gọi điện thoại cho tôi là được rồi.”
Lương Thần gật gật đầu, không có lên tiếng, thần thái anh bình tĩnh chờ tài xế biến mất ở chỗ thang máy, mới có chút khẩn cấp mở máy tính ra, mở Bluetooth, nhấn di động liên tiếp, sau đó tránh ở trong WC truyền ghi âm từ trong máy vi tính.
Lương Thần ở trong quá trình truyền ghi âm, gọi điện thoại cho nhân viên kỹ thuật của mình, để nhân viên kỹ thuật gửi cho anh một phần mềm thay đổi giọng nói ngay trong đêm.
Sau khi nhận được phần mềm đổi giọng nói, anh mở ghi chép lưu trữ cuộc họp từ trong máy vi tính ra, lấy giọng nói của Thẩm Lương Niên từ bên trong ra, dùng phần mềm thay đổi giọng nói phân tích âm sắc và âm tần của Thẩm Lương Niên.
Sau đó, anh chuyển ghi âm gốc của mình thành âm sắc và âm tần của Thẩm Lương Niên, lưu file ghi âm lại rồi gửi về trong điện thoại di động.
Lương Thần mở di động ra, đặt ở bên tai, chậm rãi nghe xong một lần, xác định không có vấn đề gì, lúc này mới khép máy tính lại, trực tiếp trở về phòng bệnh.
Trong phòng bệnh, im lặng có chút quỷ dị, Lương Thần đặt máy tính ở trên sô pha, cầm di động đi tới bên giường bệnh Cảnh Hảo Hảo, ngồi ở trên ghế.
Anh nhìn chằm chằm Cảnh Hảo Hảo trong chốc lát, liền lấy di động ra, nhấn mở file ghi âm, đặt ở bên tai Cảnh Hảo Hảo.
“Hảo Hảo... Anh là Lương Niên, anh đến thăm em...”
Trong phòng bệnh yên tĩnh, truyền đến giọng nói Thẩm Lương Niên từ giọng gốc của Lương Thần.
Ôn nhuận như thế, lại cất giấu một cỗ ôn nhu lưu chuyển nói không nên lời.
Cả đời này của Lương Thần, đều chưa từng dùng âm điệu nhu tình như nước này nói chuyện nhiều, lúc anh nghe đến giọng nói này, thần thái hơi có chút mất tự nhiên, sau đó anh liền chậm rãi vươn tay, cầm tay tinh tế khéo léo của Cảnh Hảo Hảo, tay cô gái nhỏ giống như là bông, mềm mại, khiến cho người ta rất muốn dùng sức xoa bóp, nhưng Lương Thần lại không tự chủ thả khí lực trên tay đến nhẹ nhất, giống như là nắm trân bảo dễ vỡ nào đó, nắm thật cẩn thận, sau đó, trong di động lại truyền đến lời nói dịu dàng ấm áp: “Hảo Hảo, không phải qua một thời gian nữa em muốn gả cho anh làm cô dâu ư? Em còn ngủ như vậy nữa, sẽ gả cho anh như thế nào đây?”
Bình luận facebook