Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 231
Sắc trời càng lúc càng tối xuống, tối đặc biệt nhanh, bất tri bất giác, toàn bộ vùng ngoại thành đã hoàn toàn nghênh đón đêm tối.
Vùng ngoại thành giống như giữa sườn núi, vào đêm, nhiệt độ sẽ đặc biệt thấp.
Bận rộn một buổi chiều, Cảnh Hảo Hảo đã sớm tiêu hóa những thứ ăn vào buổi trưa không còn một mảnh.
Vừa lãnh lại đói, Cảnh Hảo Hảo càng thêm mất đi năng lực chống lạnh, cô đứng ở dưới đèn đường, ánh mắt trông mông nhìn ngã tư đường trống rỗng, hy vọng có thể có chiếc xe vào trong thành phố, có thể để cho cô đi nhờ xe.
Đêm vùng ngoại thành, yên tĩnh đến rối tinh rối mù, Cảnh Hảo Hảo đứng cô đơn ở một bên, thỉnh thoảng động hai chân sắp cứng ngắc, qua không biết bao lâu, Cảnh Hảo Hảo nâng tay lên, che kín mặt lạnh như văng, sau đó thổi khí nóng, làm ấm tay, đợi lúc cô vừa định buông tay, đột nhiên có một chiếc xe chậm rãi dừng ở trên ngã tư đường đối diện.
Cảnh Hảo Hảo cảm thấy chiếc xe kia mơ hồ có chút quen thuộc, để tay xuống, cẩn thận nhìn lại.
Đúng lúc đó, xe lại chậm rãi khởi động, chuyển đầu một cái, đứng ở trước mặt Cảnh Hảo Hảo.
Sau đó, cửa xe ghế lái bị mở ra, một người đàn ông mặc áo khoác màu đen, xuống xe, im lặng quay đầu, nhìn về phía Cảnh Hảo Hảo.
Trong nháy mắt Cảnh Hảo Hảo giống như là bị người dùng đinh đóng trên mặt đất, không thể nhúc nhích được nữa.
Dựa vào đèn đường có chút mờ tối, Cảnh Hảo Hảo tinh tường nhìn thấy khuôn mặt soái khí của Thẩm Lương Niên, trở nên gầy yếu đi rất nhiều.
Thẩm Lương Niên nhìn chằm chằm Cảnh Hảo Hảo hồi lâu, mới chậm rãi đóng cửa xe lại, vòng qua đầu xe, đi từng bước lớn tới trước mặt cô, dừng bước chân, mở miệng nói: “Lên xe đi, anh đưa em về thành phố.”
Cảnh Hảo Hảo không hề động, cũng không có nói chuyện.
Thẩm Lương Niên hơi nghiêng thân, kéo cửa xe ghế lái phụ ra, túm cánh tay Cảnh Hảo Hảo, đẩy cô vào, sau đó liền hung hăng đóng cửa lại.
Thẩm Lương Niên lên xe, cũng như thường ngày, trước hơi hơi nghiêng người cài dây an toàn cho Cảnh Hảo Hảo, mới ngồi trở lại một lần nữa, nâng tay lên, cài dây an toàn cho chính mình.
“Lạnh không?” Thẩm Lương Niên xoay qua, liếc mắt nhìn Cảnh Hảo Hảo một cái, hỏi.
Cảnh Hảo Hảo không nói gì.
Thẩm Lương Niên vươn tay, chỉnh máy sưởi trong xe đến lớn nhất, sau đó liền khởi động xe.
Cảnh Hảo Hảo và Thẩm Lương Niên cũng không có trao đổi gì, trong xe rất yên tĩnh, trên đường trở về thành phố, gần như không có chiếc xe nào.
Xe vẫn luôn dùng ở tốc độ vững vàng nhất, lúc đi ngang một trạm nghỉ ngơi, Thẩm Lương Niên ngừng xe lại.
Anh không nói gì, chỉ là lúc xuống xe, thuận đường khóa trái xe, như là sợ Cảnh Hảo Hảo tự tiện rời đi.
Thẩm Lương Niên đi khoảng năm phút đồng hồ liền trở lại, một tay bưng một ly trà sữa nóng hôi hổi, một tay mang theo một cái gói to.
Anh đưa toàn bộ đồ cho Cảnh Hảo Hảo, trên mặt còn lộ ra ý cười ôn nhuận với cô giống như trước kia, giống như chưa từng có chuyện gì phát sinh, âm điệu ôn hòa nói: “Uống thứ gì đó ấm áp một chút, sẽ thoải mái hơn rất nhiều.”
Cảnh Hảo Hảo nắm ly trà sữa nóng phỏng tay kia, đầu ngón tay run rẩy lợi hại.
“Trong gói to là chút đồ ăn, muộn như vậy khẳng định em đã đói bụng đi, trước ăn một chút đi.” Thẩm Lương Niên nói xong, dừng một chút: “Đều là món em thích ăn.”
Cảnh Hảo Hảo vẫn không nói gì, chỉ rũ mí mắt nhìn ly trà sữa nóng đang cầm trong lòng bàn tay.
Ngọn đèn trạm nghỉ ngơi chiếu vào bên trong xe, Thẩm Lương Niên nhìn thấy sắc mặt Cảnh Hảo Hảo có chút tái nhợt, đáy lòng anh hung hăng nhói một cái, liền xoay người, khởi động xe, rời đi lần nữa.
Vùng ngoại thành giống như giữa sườn núi, vào đêm, nhiệt độ sẽ đặc biệt thấp.
Bận rộn một buổi chiều, Cảnh Hảo Hảo đã sớm tiêu hóa những thứ ăn vào buổi trưa không còn một mảnh.
Vừa lãnh lại đói, Cảnh Hảo Hảo càng thêm mất đi năng lực chống lạnh, cô đứng ở dưới đèn đường, ánh mắt trông mông nhìn ngã tư đường trống rỗng, hy vọng có thể có chiếc xe vào trong thành phố, có thể để cho cô đi nhờ xe.
Đêm vùng ngoại thành, yên tĩnh đến rối tinh rối mù, Cảnh Hảo Hảo đứng cô đơn ở một bên, thỉnh thoảng động hai chân sắp cứng ngắc, qua không biết bao lâu, Cảnh Hảo Hảo nâng tay lên, che kín mặt lạnh như văng, sau đó thổi khí nóng, làm ấm tay, đợi lúc cô vừa định buông tay, đột nhiên có một chiếc xe chậm rãi dừng ở trên ngã tư đường đối diện.
Cảnh Hảo Hảo cảm thấy chiếc xe kia mơ hồ có chút quen thuộc, để tay xuống, cẩn thận nhìn lại.
Đúng lúc đó, xe lại chậm rãi khởi động, chuyển đầu một cái, đứng ở trước mặt Cảnh Hảo Hảo.
Sau đó, cửa xe ghế lái bị mở ra, một người đàn ông mặc áo khoác màu đen, xuống xe, im lặng quay đầu, nhìn về phía Cảnh Hảo Hảo.
Trong nháy mắt Cảnh Hảo Hảo giống như là bị người dùng đinh đóng trên mặt đất, không thể nhúc nhích được nữa.
Dựa vào đèn đường có chút mờ tối, Cảnh Hảo Hảo tinh tường nhìn thấy khuôn mặt soái khí của Thẩm Lương Niên, trở nên gầy yếu đi rất nhiều.
Thẩm Lương Niên nhìn chằm chằm Cảnh Hảo Hảo hồi lâu, mới chậm rãi đóng cửa xe lại, vòng qua đầu xe, đi từng bước lớn tới trước mặt cô, dừng bước chân, mở miệng nói: “Lên xe đi, anh đưa em về thành phố.”
Cảnh Hảo Hảo không hề động, cũng không có nói chuyện.
Thẩm Lương Niên hơi nghiêng thân, kéo cửa xe ghế lái phụ ra, túm cánh tay Cảnh Hảo Hảo, đẩy cô vào, sau đó liền hung hăng đóng cửa lại.
Thẩm Lương Niên lên xe, cũng như thường ngày, trước hơi hơi nghiêng người cài dây an toàn cho Cảnh Hảo Hảo, mới ngồi trở lại một lần nữa, nâng tay lên, cài dây an toàn cho chính mình.
“Lạnh không?” Thẩm Lương Niên xoay qua, liếc mắt nhìn Cảnh Hảo Hảo một cái, hỏi.
Cảnh Hảo Hảo không nói gì.
Thẩm Lương Niên vươn tay, chỉnh máy sưởi trong xe đến lớn nhất, sau đó liền khởi động xe.
Cảnh Hảo Hảo và Thẩm Lương Niên cũng không có trao đổi gì, trong xe rất yên tĩnh, trên đường trở về thành phố, gần như không có chiếc xe nào.
Xe vẫn luôn dùng ở tốc độ vững vàng nhất, lúc đi ngang một trạm nghỉ ngơi, Thẩm Lương Niên ngừng xe lại.
Anh không nói gì, chỉ là lúc xuống xe, thuận đường khóa trái xe, như là sợ Cảnh Hảo Hảo tự tiện rời đi.
Thẩm Lương Niên đi khoảng năm phút đồng hồ liền trở lại, một tay bưng một ly trà sữa nóng hôi hổi, một tay mang theo một cái gói to.
Anh đưa toàn bộ đồ cho Cảnh Hảo Hảo, trên mặt còn lộ ra ý cười ôn nhuận với cô giống như trước kia, giống như chưa từng có chuyện gì phát sinh, âm điệu ôn hòa nói: “Uống thứ gì đó ấm áp một chút, sẽ thoải mái hơn rất nhiều.”
Cảnh Hảo Hảo nắm ly trà sữa nóng phỏng tay kia, đầu ngón tay run rẩy lợi hại.
“Trong gói to là chút đồ ăn, muộn như vậy khẳng định em đã đói bụng đi, trước ăn một chút đi.” Thẩm Lương Niên nói xong, dừng một chút: “Đều là món em thích ăn.”
Cảnh Hảo Hảo vẫn không nói gì, chỉ rũ mí mắt nhìn ly trà sữa nóng đang cầm trong lòng bàn tay.
Ngọn đèn trạm nghỉ ngơi chiếu vào bên trong xe, Thẩm Lương Niên nhìn thấy sắc mặt Cảnh Hảo Hảo có chút tái nhợt, đáy lòng anh hung hăng nhói một cái, liền xoay người, khởi động xe, rời đi lần nữa.
Bình luận facebook