Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 579
Editor: May
Sẽ không phải là cô uống thuốc Linh Mộc tiên sinh, xuất hiện ảo giác chứ?
Cảnh Hảo Hảo nhìn chằm chằm trước mặt, Lương Thần mặc một kiện áo sơ mi màu đen, mặt mày như họa, cao lớn bắt mắt, mơ mơ màng màng nghĩ.
Lương Thần lửa giận ngập trời sửa sang lại quần áo của mình một chút, chậm rãi quay đầu, sau đó, liền giao nhau với tầm mắt của Cảnh Hảo Hảo.
Tất cả hết thảy chung quanh, giống như trong nháy mắt này, đều biến mất hư không.
Hai người chính là lẳng lặng ngưng mắt nhìn nhau như vậy.
Sau một lúc lâu, Lương Thần đột nhiên liền mở bước chân dồn dập, đi về phía Cảnh Hảo Hảo.
Cảnh Hảo Hảo còn chưa có phân rõ hết thảy này là mộng hay là ảo giác, cánh tay của cô, bị người hơi hơi lôi kéo, sau đó cả người, liền rơi vào một cái ôm ấm áp.
Mùi hương nhàn nhạt, hương vị quen thuộc giống như trong trí nhớ, như là tự mang theo một cỗ lực lượng thần kỳ, làm cho tâm Cảnh Hảo Hảo, lập tức liền yên ổn một chút.
Lực đạo người đàn ông ôm cô càng ngày càng nặng, giống như là muốn ôm cô vào trong cốt nhục của anh.
Ôm Cảnh Hảo Hảo đến hơi có chút thở không nổi.
Cái ôm này, ước chừng duy trì dài đến hơn mười giây, Lương Thần mới hơi buông Cảnh Hảo Hảo ra, anh hơi cúi đầu, nhìn tháu trên quần áo trên tóc và mặt Cảnh Hảo Hảo đều dính ẩm ướt, đáy mắt hiện lên một tầng thô bạo.
Đáy mắt cô gái, mang theo sợ hãi hoảng hốt, sắc mặt tái nhợt, đến ngay cả cánh môi cũng hơi có chút run rẩy, ngực phập phồng lên xuống, thần thái dại ra, giống như còn chưa có phục hồi tinh thần lại từ trong biến cố nguy hiểm như vậy.
Đáy lòng Lương Thần, dâng lên một tầng thương tiếc và đau lòng, sắc mặt càng thêm trầm thấp, nhưng lại nâng tay lên, nhẹ nhàng dùng bụng ngón tay lau khô từng chút rượu nhỏ giọt trên mặt Cảnh Hảo Hảo.
Cảnh Hảo Hảo cảm thấy đây hết thảy, giống như là một giấc mộng không chân thật.
Cô mở to một đôi mắt đen trong suốt, nháy cũng không nháy nhìn Lương Thần.
Vẫn luôn, không có phản ứng gì.
Lương Thần lau giọt rượu, ngón tay liền nhẹ nhàng đặt lên cánh môi Cảnh Hảo Hảo, chậm rãi chà lau, giống nhau là muốn lau đi cảm giác ghê tởm Linh Mộc tiên sinh vừa mới dán lên gây ra cho Cảnh Hảo Hảo.
Cảnh Hảo Hảo nhịn không được nhẹ nhàng giật giật môi, xúc giác chân thật như vậy, không giống như là nằm mơ, Cảnh Hảo Hảo theo bản năng liền nâng tay lên, bắt được vạt áo người đàn ông trước mặt, vải dệt mềm mại, tay cô chậm rãi di động, liền va chạm vào lồng ngực rắn chắc của Lương Thần, cách quần áo, cô còn có thể tinh tường cảm giác được nhiệt độ quen thuộc trên người Lương Thần trong trí nhớ.
Cảnh Hảo Hảo nhẹ nhàng nhíu mi tâm, nhìn chằm chằm mặt mày thâm thúy trước mặt, cả người người đàn ông tản ra sắc thái tuấn nhã mê người, có chút không xác định nhẹ nhàng mở miệng: “Lương Thần, là anh sao?”
Trong miệng cô gọi là tên của anh.
Mang theo một chút chần chờ.
Đáy lòng Lương Thần nhẹ nhàng run rẩy, đầu tiên là nhẹ nhàng gật gật đầu, sau đó mới thấp giọng nói: “Là anh, Lương Thần.”
Cảnh Hảo Hảo há miệng, đến giọng nói cũng quen thuộc như vậy, chẳng lẽ, đây hết thảy thật sự không phải là ảo giác của cô?
Cảnh Hảo Hảo tiếp tục sờ soạng ở trước ngực Lương Thần hai cái, dẫn tới người đàn ông nâng tay lên, cầm tay cô.
Cảnh Hảo Hảo trừng mắt nhìn, lại trừng mắt nhìn tình, cảm giác được nhiệt độ quen thuộc trong lòng bàn tay người đàn ông, cô rốt cục xác định, đây thật sự không phải mộng.
Đây hết thảy, chính là chân thật!
Vào lúc cô nghĩ đến chính mình sắp xong rồi, người đàn ông này, giống như thần, giống như giáng xuống từ trên trời, đứng ở trước mặt của cô.
Đáy lòng Cảnh Hảo Hảo hiện lên một tầng kích động nói không nên lời.
Sẽ không phải là cô uống thuốc Linh Mộc tiên sinh, xuất hiện ảo giác chứ?
Cảnh Hảo Hảo nhìn chằm chằm trước mặt, Lương Thần mặc một kiện áo sơ mi màu đen, mặt mày như họa, cao lớn bắt mắt, mơ mơ màng màng nghĩ.
Lương Thần lửa giận ngập trời sửa sang lại quần áo của mình một chút, chậm rãi quay đầu, sau đó, liền giao nhau với tầm mắt của Cảnh Hảo Hảo.
Tất cả hết thảy chung quanh, giống như trong nháy mắt này, đều biến mất hư không.
Hai người chính là lẳng lặng ngưng mắt nhìn nhau như vậy.
Sau một lúc lâu, Lương Thần đột nhiên liền mở bước chân dồn dập, đi về phía Cảnh Hảo Hảo.
Cảnh Hảo Hảo còn chưa có phân rõ hết thảy này là mộng hay là ảo giác, cánh tay của cô, bị người hơi hơi lôi kéo, sau đó cả người, liền rơi vào một cái ôm ấm áp.
Mùi hương nhàn nhạt, hương vị quen thuộc giống như trong trí nhớ, như là tự mang theo một cỗ lực lượng thần kỳ, làm cho tâm Cảnh Hảo Hảo, lập tức liền yên ổn một chút.
Lực đạo người đàn ông ôm cô càng ngày càng nặng, giống như là muốn ôm cô vào trong cốt nhục của anh.
Ôm Cảnh Hảo Hảo đến hơi có chút thở không nổi.
Cái ôm này, ước chừng duy trì dài đến hơn mười giây, Lương Thần mới hơi buông Cảnh Hảo Hảo ra, anh hơi cúi đầu, nhìn tháu trên quần áo trên tóc và mặt Cảnh Hảo Hảo đều dính ẩm ướt, đáy mắt hiện lên một tầng thô bạo.
Đáy mắt cô gái, mang theo sợ hãi hoảng hốt, sắc mặt tái nhợt, đến ngay cả cánh môi cũng hơi có chút run rẩy, ngực phập phồng lên xuống, thần thái dại ra, giống như còn chưa có phục hồi tinh thần lại từ trong biến cố nguy hiểm như vậy.
Đáy lòng Lương Thần, dâng lên một tầng thương tiếc và đau lòng, sắc mặt càng thêm trầm thấp, nhưng lại nâng tay lên, nhẹ nhàng dùng bụng ngón tay lau khô từng chút rượu nhỏ giọt trên mặt Cảnh Hảo Hảo.
Cảnh Hảo Hảo cảm thấy đây hết thảy, giống như là một giấc mộng không chân thật.
Cô mở to một đôi mắt đen trong suốt, nháy cũng không nháy nhìn Lương Thần.
Vẫn luôn, không có phản ứng gì.
Lương Thần lau giọt rượu, ngón tay liền nhẹ nhàng đặt lên cánh môi Cảnh Hảo Hảo, chậm rãi chà lau, giống nhau là muốn lau đi cảm giác ghê tởm Linh Mộc tiên sinh vừa mới dán lên gây ra cho Cảnh Hảo Hảo.
Cảnh Hảo Hảo nhịn không được nhẹ nhàng giật giật môi, xúc giác chân thật như vậy, không giống như là nằm mơ, Cảnh Hảo Hảo theo bản năng liền nâng tay lên, bắt được vạt áo người đàn ông trước mặt, vải dệt mềm mại, tay cô chậm rãi di động, liền va chạm vào lồng ngực rắn chắc của Lương Thần, cách quần áo, cô còn có thể tinh tường cảm giác được nhiệt độ quen thuộc trên người Lương Thần trong trí nhớ.
Cảnh Hảo Hảo nhẹ nhàng nhíu mi tâm, nhìn chằm chằm mặt mày thâm thúy trước mặt, cả người người đàn ông tản ra sắc thái tuấn nhã mê người, có chút không xác định nhẹ nhàng mở miệng: “Lương Thần, là anh sao?”
Trong miệng cô gọi là tên của anh.
Mang theo một chút chần chờ.
Đáy lòng Lương Thần nhẹ nhàng run rẩy, đầu tiên là nhẹ nhàng gật gật đầu, sau đó mới thấp giọng nói: “Là anh, Lương Thần.”
Cảnh Hảo Hảo há miệng, đến giọng nói cũng quen thuộc như vậy, chẳng lẽ, đây hết thảy thật sự không phải là ảo giác của cô?
Cảnh Hảo Hảo tiếp tục sờ soạng ở trước ngực Lương Thần hai cái, dẫn tới người đàn ông nâng tay lên, cầm tay cô.
Cảnh Hảo Hảo trừng mắt nhìn, lại trừng mắt nhìn tình, cảm giác được nhiệt độ quen thuộc trong lòng bàn tay người đàn ông, cô rốt cục xác định, đây thật sự không phải mộng.
Đây hết thảy, chính là chân thật!
Vào lúc cô nghĩ đến chính mình sắp xong rồi, người đàn ông này, giống như thần, giống như giáng xuống từ trên trời, đứng ở trước mặt của cô.
Đáy lòng Cảnh Hảo Hảo hiện lên một tầng kích động nói không nên lời.