Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 580
Editor: May
Đáy mắt cô nóng lên, mở miệng ra, lại nhẹ nhàng gọi tên của anh một chút: “Lương Thần.”
“Ừ.” Âm điệu người đàn ông rất nhẹ rất nhạt thổi vào trong tai của cô, mang theo một cỗ yên ổn lòng người nói không nên lời.
Đã trải qua một trận mạo hiểm và gặp gờ ly kỳ như vậy, hiện tại Cảnh Hảo Hảo đã sớm quên mất những giấc mộng cũ ân ân oán oán trước kia, ở dị quốc tha hương này, cô có thể gặp được một người quen thuộc xuất hiện ở bên người của mình, làm cho cô kìm lòng không đậu liền nín khóc mà cười.
Cười cười, cô đột nhiên lại rơi nước mắt xuống, sau đó nâng tay lên, xoa xoa khóe mắt, liền lại bật cười.
Nơi này, mới lúc trước không lâu cô còn nghĩ, chính mình cả đời trôi qua đầu đường xó chợ như vậy, nhưng hiện tại cô lại cảm thấy chính mình trôi qua thật sự rất hạnh phúc bình an.
Lúc này tâm tình của cô, phức tạp đến khó có thể hình dung.
Cô không biết nên nói ra như thế nào, đơn giản, lại đột nhiên vươn tay, gắt gao ôm lấy thắt lưng Lương Thần, vùi đầu vào trong ngực anh.
Tình yêu của anh, lắp đầy trong ngực của cô, cảm giác phong phú như vậy, làm cho nước mắt nơi khóe mắt Cảnh Hảo Hảo, càng thêm không ngừng được.
Cô nhẹ nhàng cọ cọ nước mắt trên quần áo của anh, lực đạo ôm anh càng chặt một chút.
Những sợ hãi tuyệt vọng tìm được đường sống từ trong chỗ chết kia, bị đuổi ra khỏi cơ thể cô từng chút một, đầu óc Cảnh Hảo Hào, lúc này mới chậm rãi rõ ràng lại, cô ngẩng đầu lên từ trong lòng Lương Thần, nhìn dung nhan tuấn tú như ngọc của người đàn ông, trong đầu trong nháy mắt nhảy ra rất nhiều vấn đề.
Sao anh lại xuất hiện ở Nhật Bản?
Sao anh lại biết cô ở nơi này?
Cảnh Hảo Hảo mở miệng ra, vừa định hỏi, sắc mặt Lương Thần, trong nháy mắt trở nên âm trầm xuống.
Ánh mắt Cảnh Hảo Hảo lóe ra một tầng nghi hoặc, cô quay đầu theo tầm mắt Lương Thần, lúc này mới phát hiện, người vốn quay chung quanh chơi trước chiếu bạc, không biết từ khi nào, đã quay chung quanh thành một vòng tròn, vây cô và Lương Thần ở trong đó.
Tầm mắt những người đó, hung ác mà lại tàn nhẫn, mang theo thị huyết tàn bạo.
Đáy lòng Cảnh Hảo Hảo nhẹ nhàng run rẩy, tay ôm thắt lưng Lương Thần, theo bản năng dùng sức hơn.
Lương Thần cảm giác được sự khẩn trương của cô gái, hơi cúi đầu, toàn thân tản ra hơi thở ung dung bình tĩnh, giống như có chút không bị người vờn quanh chung quanh đe dọa, thần thái tuấn lãng nhàn nhã chậm rãi cười với cô, mang theo một cỗ trấn an không tiếng động, thấp giọng nói với cô: “Đừng sợ, có anh ở đây.”
Cảnh Hảo Hảo nhẹ nhàng gật gật đầu, nhưng cánh tay run rẩy, vẫn là tiết lộ lo lắng của cô.
Lương Thần chậm rãi nâng tay lên, kéo cánh tay Cảnh Hảo Hảo bên hông mình xuống, nở rộ một tươi cười nhẫn nại an ủi cô, nắm tay cô thật mạnh một chút, mới buông ra, bình thản ung dung mở miệng về phía nơi Linh Mộc tiên sinh đang đứng, là ngữ khí gặp nguy không loạn: “Linh Mộc tiên sinh, hân hạnh gặp mặt.”
Lương Thần và Linh Mộc tiên sinh từng gặp mặt một lần ở Nhật Bản, cũng không liên hệ gì, chỉ biết nhau đơn giản như vậy.
“Lương tiên sinh, hân hạnh gặp mặt.” Linh Mộc tiên sinh mở miệng, đáy mắt lại thoáng hiện lên một chút trầm thấp, nhìn lướt qua cô gái trong lòng Lương Thần, tiếp tục nói: “Lương tiên sinh, ban đêm xông vào địa bàn của cô, động thủ đánh người, việc này, tôi có thể không so đo, nhưng tôi có một điều kiện, đó chính là đêm nay tôi không có thời gian chiêu đãi Lương tiên sinh, hy vọng hiện tại Lương tiên sinh có thể rời đi.”
Lương Thần thản nhiên đứng ở tại chỗ, quanh thân tản ra một cỗ khí chất anh tuấn thoả đáng: “Bảo tôi rời đi cũng được, nhưng tôi cũng chỉ có một điều kiện, đó chính là mang theo cô ấy cùng đi.”
Đáy mắt cô nóng lên, mở miệng ra, lại nhẹ nhàng gọi tên của anh một chút: “Lương Thần.”
“Ừ.” Âm điệu người đàn ông rất nhẹ rất nhạt thổi vào trong tai của cô, mang theo một cỗ yên ổn lòng người nói không nên lời.
Đã trải qua một trận mạo hiểm và gặp gờ ly kỳ như vậy, hiện tại Cảnh Hảo Hảo đã sớm quên mất những giấc mộng cũ ân ân oán oán trước kia, ở dị quốc tha hương này, cô có thể gặp được một người quen thuộc xuất hiện ở bên người của mình, làm cho cô kìm lòng không đậu liền nín khóc mà cười.
Cười cười, cô đột nhiên lại rơi nước mắt xuống, sau đó nâng tay lên, xoa xoa khóe mắt, liền lại bật cười.
Nơi này, mới lúc trước không lâu cô còn nghĩ, chính mình cả đời trôi qua đầu đường xó chợ như vậy, nhưng hiện tại cô lại cảm thấy chính mình trôi qua thật sự rất hạnh phúc bình an.
Lúc này tâm tình của cô, phức tạp đến khó có thể hình dung.
Cô không biết nên nói ra như thế nào, đơn giản, lại đột nhiên vươn tay, gắt gao ôm lấy thắt lưng Lương Thần, vùi đầu vào trong ngực anh.
Tình yêu của anh, lắp đầy trong ngực của cô, cảm giác phong phú như vậy, làm cho nước mắt nơi khóe mắt Cảnh Hảo Hảo, càng thêm không ngừng được.
Cô nhẹ nhàng cọ cọ nước mắt trên quần áo của anh, lực đạo ôm anh càng chặt một chút.
Những sợ hãi tuyệt vọng tìm được đường sống từ trong chỗ chết kia, bị đuổi ra khỏi cơ thể cô từng chút một, đầu óc Cảnh Hảo Hào, lúc này mới chậm rãi rõ ràng lại, cô ngẩng đầu lên từ trong lòng Lương Thần, nhìn dung nhan tuấn tú như ngọc của người đàn ông, trong đầu trong nháy mắt nhảy ra rất nhiều vấn đề.
Sao anh lại xuất hiện ở Nhật Bản?
Sao anh lại biết cô ở nơi này?
Cảnh Hảo Hảo mở miệng ra, vừa định hỏi, sắc mặt Lương Thần, trong nháy mắt trở nên âm trầm xuống.
Ánh mắt Cảnh Hảo Hảo lóe ra một tầng nghi hoặc, cô quay đầu theo tầm mắt Lương Thần, lúc này mới phát hiện, người vốn quay chung quanh chơi trước chiếu bạc, không biết từ khi nào, đã quay chung quanh thành một vòng tròn, vây cô và Lương Thần ở trong đó.
Tầm mắt những người đó, hung ác mà lại tàn nhẫn, mang theo thị huyết tàn bạo.
Đáy lòng Cảnh Hảo Hảo nhẹ nhàng run rẩy, tay ôm thắt lưng Lương Thần, theo bản năng dùng sức hơn.
Lương Thần cảm giác được sự khẩn trương của cô gái, hơi cúi đầu, toàn thân tản ra hơi thở ung dung bình tĩnh, giống như có chút không bị người vờn quanh chung quanh đe dọa, thần thái tuấn lãng nhàn nhã chậm rãi cười với cô, mang theo một cỗ trấn an không tiếng động, thấp giọng nói với cô: “Đừng sợ, có anh ở đây.”
Cảnh Hảo Hảo nhẹ nhàng gật gật đầu, nhưng cánh tay run rẩy, vẫn là tiết lộ lo lắng của cô.
Lương Thần chậm rãi nâng tay lên, kéo cánh tay Cảnh Hảo Hảo bên hông mình xuống, nở rộ một tươi cười nhẫn nại an ủi cô, nắm tay cô thật mạnh một chút, mới buông ra, bình thản ung dung mở miệng về phía nơi Linh Mộc tiên sinh đang đứng, là ngữ khí gặp nguy không loạn: “Linh Mộc tiên sinh, hân hạnh gặp mặt.”
Lương Thần và Linh Mộc tiên sinh từng gặp mặt một lần ở Nhật Bản, cũng không liên hệ gì, chỉ biết nhau đơn giản như vậy.
“Lương tiên sinh, hân hạnh gặp mặt.” Linh Mộc tiên sinh mở miệng, đáy mắt lại thoáng hiện lên một chút trầm thấp, nhìn lướt qua cô gái trong lòng Lương Thần, tiếp tục nói: “Lương tiên sinh, ban đêm xông vào địa bàn của cô, động thủ đánh người, việc này, tôi có thể không so đo, nhưng tôi có một điều kiện, đó chính là đêm nay tôi không có thời gian chiêu đãi Lương tiên sinh, hy vọng hiện tại Lương tiên sinh có thể rời đi.”
Lương Thần thản nhiên đứng ở tại chỗ, quanh thân tản ra một cỗ khí chất anh tuấn thoả đáng: “Bảo tôi rời đi cũng được, nhưng tôi cũng chỉ có một điều kiện, đó chính là mang theo cô ấy cùng đi.”
Bình luận facebook