Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 597
Lương Thần tựa hồ ý thức được không khí hơi có chút ngưng trệ, liền hơi giật giật thân mình một chút, cầm lấy đũa, gắp đồ ăn, đặt vào trong dĩa của Cảnh Hảo Hảo, nói: “Ăn nhiều một chút.”
Cảnh Hảo Hảo bị hành động gắp thức ăn của anh hơi chữa khỏi một chút, cô ngẩng đầu, liếc mắt nhìn Lương Thần một cái, lại nhỏ tiếng nói: “Vừa rồi tôi thật sự chỉ nói giỡn với anh, tôi không có ý tứ nguyền rủa cô ta, anh..... đừng nóng giận.”
Lương Thần bị âm điệu nhỏ giọng mềm mại như vậy của Cảnh Hảo Hảo nói đến đáy lòng nhẹ nhàng run lên, anh nằm mơ cũng chưa nghĩ đến sẽ có một ngày, lại có thể nhìn thấy thần thái và lời nói cô từng đối với Thẩm Lương Niên, dùng ở trên người của anh.
Lương Thần bởi vì cảm động, yết hầu hơi nổi lên nghẹn ngào một chút, sau một lúc lâu, anh mới dùng sức nuốt nuốt nước miếng, cười khẽ với Cảnh Hảo Hảo, lên tiếng: “Không sao.”
......
Lương Thần và Cảnh Hảo Hảo, quen biết từ tháng 5 năm trước, đến tháng 11 năm nay, trải qua một năm rưỡi, suốt mười tám tháng, trong lúc đó, anh và cô chưa từng có thời khắc thật thật chính chính buông khúc mắc, ngồi ở cùng nhau, bình thản ăn cơm nói chuyện phiếm.
Đêm nay là lần đầu tiên.
Một nguowif không có oán niệm bị ép buộc, một người không có không cam lòng vì không được để ở trong mắt.
Hai người đều là tâm bình khí hòa, ngồi mặt đối mặt ở phòng ăn xoay tròn cao nhất thành phố Giang Sơn, nhìn cảnh đêm thành phố Giang Sơn ngoài cửa sổ, hàn huyên từ trời nam đến biển bắc.
Cảnh Hảo Hảo chưa từng nói nhiều như vậy với Lương Thần, cô nói rất nhiều chuyện lý thú thời thơ ấu, đại đa số đều là lúc ba mẹ cô khoẻ mạnh, phát sinh chuyện tốt đẹp vui vẻ, nói đến chỗ buồn cười, cô còn chưa nói ra, chính mình lại nở nụ cười khanh khách trước, mặt mày đều là hào hứng, mị thái khóe mắt hơi mê người một chút.
Không biết có phải bị Cảnh Hảo Hảo cuốn hút hay không, Lương Thần cũng không giống bình thường, nói rất nhiều lời nói, anh chưa bao giờ nói về chính mình với bất kỳ ai, Cảnh Hảo Hảo là người đầu tiên, anh nói rất cẩn thận, từ lần đầu tiên mình ở thành phố Giang Sơn gây dựng sự nghiệp, đến thất bại, thua lỗ mất hết cả vốn, rồi đến sau lại bắt đầu lần nữa, mua mảnh đất đầu tiên như thế nào, kiếm được tiền đầu tiên, cầm khoản tiền đầu tiên đi đăng kí công ty như thế nài, sáng tạo tập đoàn Giang Sơn, rồi đến sau lại, công ty phát triển càng lúc càng lớn, bắt đầu phát triển nhiều ngành, theo phòng địa sản làm đến điện tử rồi đến khách sạn thực phẩm...... Sau đó Cảnh Hảo Hảo mới biết được, hóa ra 80% sản nghiệp thành phố Giang Sơn, đều có cổ phần công ty Lương Thần.
Cảnh Hảo Hảo vẫn không có cắt đứt lời nói Lương Thần, cô nghe rất cẩn thận, như là đang nghe một chuyện xưa.
Từ ngữ anh dùng là vừa đúng, chỉ là điểm đến là dừng, chưa từng có quá khuếch đại cố gắng và phấn đấu trước đây của mình, cũng không có lúc nói đến thắng lợi cuối cùng, để lộ ra một tự hào và kiêu ngạo.
Từ đầu đến cuối đều là ngữ khí nhẹ nhàng bâng quơ, giống như đang nói chuyện xưa của người khác.
Phương thức nói chuyện của anh, làm cho người ta nghe rất thoải mái, cũng làm cho Cảnh Hảo Hảo hoàn toàn triệt để lần đầu tiên hiểu biết về Lương Thần.
Hóa ra, mặc dù người đàn ông này có bối cảnh gia đình thâm hậu, nhưng cũng không phải phát triển dựa vào gia đình
Ở trong mắt người ngoài, người đàn ông tồn tại như thần này, cũng từng thất bại, hơn nữa là thảm bại, mắc nợ sa sút, nhiều đến mấy trăm vạn, khi đó anh mới mười chín tuổi.
Anh có bền bỉ người thường không có, cũng không bởi vậy bị đánh gục, ngược lại vận sức chờ phát động, ngóc đầu trở lại.
Lúc này Cảnh Hảo Hảo mới biết được, thiên chi kiêu tử xuất thân tốt, diện mạo tốt, cái gì cũng tốt này, vốn trên người đã có rất nhiều ưu điểm mà người bên ngoài không có.
Cảnh Hảo Hảo bị hành động gắp thức ăn của anh hơi chữa khỏi một chút, cô ngẩng đầu, liếc mắt nhìn Lương Thần một cái, lại nhỏ tiếng nói: “Vừa rồi tôi thật sự chỉ nói giỡn với anh, tôi không có ý tứ nguyền rủa cô ta, anh..... đừng nóng giận.”
Lương Thần bị âm điệu nhỏ giọng mềm mại như vậy của Cảnh Hảo Hảo nói đến đáy lòng nhẹ nhàng run lên, anh nằm mơ cũng chưa nghĩ đến sẽ có một ngày, lại có thể nhìn thấy thần thái và lời nói cô từng đối với Thẩm Lương Niên, dùng ở trên người của anh.
Lương Thần bởi vì cảm động, yết hầu hơi nổi lên nghẹn ngào một chút, sau một lúc lâu, anh mới dùng sức nuốt nuốt nước miếng, cười khẽ với Cảnh Hảo Hảo, lên tiếng: “Không sao.”
......
Lương Thần và Cảnh Hảo Hảo, quen biết từ tháng 5 năm trước, đến tháng 11 năm nay, trải qua một năm rưỡi, suốt mười tám tháng, trong lúc đó, anh và cô chưa từng có thời khắc thật thật chính chính buông khúc mắc, ngồi ở cùng nhau, bình thản ăn cơm nói chuyện phiếm.
Đêm nay là lần đầu tiên.
Một nguowif không có oán niệm bị ép buộc, một người không có không cam lòng vì không được để ở trong mắt.
Hai người đều là tâm bình khí hòa, ngồi mặt đối mặt ở phòng ăn xoay tròn cao nhất thành phố Giang Sơn, nhìn cảnh đêm thành phố Giang Sơn ngoài cửa sổ, hàn huyên từ trời nam đến biển bắc.
Cảnh Hảo Hảo chưa từng nói nhiều như vậy với Lương Thần, cô nói rất nhiều chuyện lý thú thời thơ ấu, đại đa số đều là lúc ba mẹ cô khoẻ mạnh, phát sinh chuyện tốt đẹp vui vẻ, nói đến chỗ buồn cười, cô còn chưa nói ra, chính mình lại nở nụ cười khanh khách trước, mặt mày đều là hào hứng, mị thái khóe mắt hơi mê người một chút.
Không biết có phải bị Cảnh Hảo Hảo cuốn hút hay không, Lương Thần cũng không giống bình thường, nói rất nhiều lời nói, anh chưa bao giờ nói về chính mình với bất kỳ ai, Cảnh Hảo Hảo là người đầu tiên, anh nói rất cẩn thận, từ lần đầu tiên mình ở thành phố Giang Sơn gây dựng sự nghiệp, đến thất bại, thua lỗ mất hết cả vốn, rồi đến sau lại bắt đầu lần nữa, mua mảnh đất đầu tiên như thế nào, kiếm được tiền đầu tiên, cầm khoản tiền đầu tiên đi đăng kí công ty như thế nài, sáng tạo tập đoàn Giang Sơn, rồi đến sau lại, công ty phát triển càng lúc càng lớn, bắt đầu phát triển nhiều ngành, theo phòng địa sản làm đến điện tử rồi đến khách sạn thực phẩm...... Sau đó Cảnh Hảo Hảo mới biết được, hóa ra 80% sản nghiệp thành phố Giang Sơn, đều có cổ phần công ty Lương Thần.
Cảnh Hảo Hảo vẫn không có cắt đứt lời nói Lương Thần, cô nghe rất cẩn thận, như là đang nghe một chuyện xưa.
Từ ngữ anh dùng là vừa đúng, chỉ là điểm đến là dừng, chưa từng có quá khuếch đại cố gắng và phấn đấu trước đây của mình, cũng không có lúc nói đến thắng lợi cuối cùng, để lộ ra một tự hào và kiêu ngạo.
Từ đầu đến cuối đều là ngữ khí nhẹ nhàng bâng quơ, giống như đang nói chuyện xưa của người khác.
Phương thức nói chuyện của anh, làm cho người ta nghe rất thoải mái, cũng làm cho Cảnh Hảo Hảo hoàn toàn triệt để lần đầu tiên hiểu biết về Lương Thần.
Hóa ra, mặc dù người đàn ông này có bối cảnh gia đình thâm hậu, nhưng cũng không phải phát triển dựa vào gia đình
Ở trong mắt người ngoài, người đàn ông tồn tại như thần này, cũng từng thất bại, hơn nữa là thảm bại, mắc nợ sa sút, nhiều đến mấy trăm vạn, khi đó anh mới mười chín tuổi.
Anh có bền bỉ người thường không có, cũng không bởi vậy bị đánh gục, ngược lại vận sức chờ phát động, ngóc đầu trở lại.
Lúc này Cảnh Hảo Hảo mới biết được, thiên chi kiêu tử xuất thân tốt, diện mạo tốt, cái gì cũng tốt này, vốn trên người đã có rất nhiều ưu điểm mà người bên ngoài không có.
Bình luận facebook