Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 699
Editor: May
Lương Thần đi đến cuối đường, đó là cây cầu vượt anh từng cõng Cảnh Hảo Hảo đi qua.
Lúc này đã nổi lên gió lớn, từng bông tuyết lớn, xoay tròn rơi ở trên đất.
Lương Thần giẫm bậc thang có một tầng tuyết thật dày, đi lên từng bước một.
......
Cảnh Hảo Hảo vừa nghĩ những lời Lương Thần từng nói với mình, vừa mờ mịt không biết nhìn đến cầu vượt rơi đầy bông tuyết, Cảnh Hảo Hảo thuận theo tự nhiên đạp lên.
Cô giẫm bậc thang đi lên trên, lúc đi lên cầu vượt, mới nhìn thấy đèn nê ông bán nhẫn kim cương chung quanh đã sáng lên toàn bộ.
Cảnh Hảo Hảo chậm rãi đi về phía trước, sau đó nghĩ đến, trong lễ Giáng Sinh, lúc mình và Lương Thần đi qua cầu vượt này, cô đột nhiên nói với Lương Thần: “Lúc trước, em đi bệnh viện làm một giải phẫu.”
......
Tuyết rơi lớn như vậy, người đi đường trên đường ít đến đáng thương, ngay cả xe, cũng trở nên thưa thớt mà sáng lãng, Lương Thần bước lên cầu vượt, lập tức liền nghĩ đến trong lễ Giáng Sinh, Cảnh Hảo Hảo mở miệng nói với mình, âm điệu rất nhẹ nhàng ôn nhu: “Em đi bệnh viện, lấy vòng hạn chế sinh đẻ trong cơ thể ra.”
......
Người đàn ông kia, bình thường rất thông minh cơ trí, nhưng ngày đó, lúc cô nói cho anh biết tin tức kia, lại có vẻ trì độn và do dự như vậy, cuối cùng vẫn là cô, đáy lòng mang theo xấu hổ nồng đậm, nhìn đèn Khổng Minh bay nơi chân trời, nói: “Lương Thần, em đi lấy vòng hạn chế sinh đẻ ra, thật ra là bởi vì anh.”
......
Thật ra khi cô nói lần đầu tiên, anh đã hiểu được ý tứ của cô, anh chỉ là không dám đi xác nhận, còn làm hại cô, lại lặp lại ý vốn có của cô một lần nữa, anh mới tin tưởng.
Giống như hiện tại, cô rõ ràng đã làm bạn gái anh, anh lại không biết đáy lòng cô có anh hay không.
Lúc ấy đáy lòng anh đã rất kích động, nhưng anh cố tình vẫn mở miệng, hỏi cô vì sao.
Cô không có chút ý tứ muốn đáp lại anh, chỉ nhìn chân trời, ngay tại lúc anh sắp không kiềm được, cô đột nhiên quay đầu, ánh mắt nhìn anh, nói: “Lương Thần, em làm bạn gái anh nhé.”
......
Cô cũng không biết rốt cuộc dũng khí lúc ấy của mình đến từ đâu, lại có thể thật sự mở miệng nói với anh, muốn làm bạn gái của anh.
Lúc đó, đáy lòng của cô, rõ ràng là rất tràn đầy tự tin, rất quyết tâm kiên định, không giống như bây giờ, không nắm chắc, không có sức lực, không có tự tin.
Sau khi nói xong, không biết anh là bị dọa choáng váng, hay là đang do dự, qua hồi lâu, mới nói với cô: “Được, Cảnh Hảo Hảo, làm bạn gái anh đi.”
Quan hệ người yêu của anh và cô, giống như là hôn nhân của bọn họ, chỉ duy trì vài tiếng, liền kết thúc.
Cảnh Hảo Hảo lập tức liền dừng bước chân, cách tuyết lớn bay lả tả, nhìn đèn nê ông “nhẫn kim cương Cartier” cách đó không xa, tâm sinh ra tịch mịch.
......
Rất nhiều khi, chính là như vậy, rõ ràng bạn đã kiên trì lâu như thế, cuối cùng lại bị một cọng rơm đè chết.
Anh nhẫn nại lâu như vậy, nhưng vẫn là bị một cú điện thoại Thẩm Lương Niên nằm viện kia, biến thành kiếm củi ba năm thiêu một giờ.
Di động trong túi Lương Thần đột nhiên vang lên, lấy ra liếc mắt xem một cái, là nhà cũ gọi tới, khẳng định là hỏi anh ngày nào sẽ trở về nhà cũ ở.
Lương Thần không có tiếp nghe, liếc mắt nhìn thời gian một cái, mới phát hiện chính mình lại đã đi dạo hơn hai tiếng, thu hồi di động, chuẩn bị rời đi, kết quả ngẩng đầu, còn chưa có cất bước, liền nhìn thấy phía trước đi tới một bóng dáng quen thuộc.
Lương Thần đi đến cuối đường, đó là cây cầu vượt anh từng cõng Cảnh Hảo Hảo đi qua.
Lúc này đã nổi lên gió lớn, từng bông tuyết lớn, xoay tròn rơi ở trên đất.
Lương Thần giẫm bậc thang có một tầng tuyết thật dày, đi lên từng bước một.
......
Cảnh Hảo Hảo vừa nghĩ những lời Lương Thần từng nói với mình, vừa mờ mịt không biết nhìn đến cầu vượt rơi đầy bông tuyết, Cảnh Hảo Hảo thuận theo tự nhiên đạp lên.
Cô giẫm bậc thang đi lên trên, lúc đi lên cầu vượt, mới nhìn thấy đèn nê ông bán nhẫn kim cương chung quanh đã sáng lên toàn bộ.
Cảnh Hảo Hảo chậm rãi đi về phía trước, sau đó nghĩ đến, trong lễ Giáng Sinh, lúc mình và Lương Thần đi qua cầu vượt này, cô đột nhiên nói với Lương Thần: “Lúc trước, em đi bệnh viện làm một giải phẫu.”
......
Tuyết rơi lớn như vậy, người đi đường trên đường ít đến đáng thương, ngay cả xe, cũng trở nên thưa thớt mà sáng lãng, Lương Thần bước lên cầu vượt, lập tức liền nghĩ đến trong lễ Giáng Sinh, Cảnh Hảo Hảo mở miệng nói với mình, âm điệu rất nhẹ nhàng ôn nhu: “Em đi bệnh viện, lấy vòng hạn chế sinh đẻ trong cơ thể ra.”
......
Người đàn ông kia, bình thường rất thông minh cơ trí, nhưng ngày đó, lúc cô nói cho anh biết tin tức kia, lại có vẻ trì độn và do dự như vậy, cuối cùng vẫn là cô, đáy lòng mang theo xấu hổ nồng đậm, nhìn đèn Khổng Minh bay nơi chân trời, nói: “Lương Thần, em đi lấy vòng hạn chế sinh đẻ ra, thật ra là bởi vì anh.”
......
Thật ra khi cô nói lần đầu tiên, anh đã hiểu được ý tứ của cô, anh chỉ là không dám đi xác nhận, còn làm hại cô, lại lặp lại ý vốn có của cô một lần nữa, anh mới tin tưởng.
Giống như hiện tại, cô rõ ràng đã làm bạn gái anh, anh lại không biết đáy lòng cô có anh hay không.
Lúc ấy đáy lòng anh đã rất kích động, nhưng anh cố tình vẫn mở miệng, hỏi cô vì sao.
Cô không có chút ý tứ muốn đáp lại anh, chỉ nhìn chân trời, ngay tại lúc anh sắp không kiềm được, cô đột nhiên quay đầu, ánh mắt nhìn anh, nói: “Lương Thần, em làm bạn gái anh nhé.”
......
Cô cũng không biết rốt cuộc dũng khí lúc ấy của mình đến từ đâu, lại có thể thật sự mở miệng nói với anh, muốn làm bạn gái của anh.
Lúc đó, đáy lòng của cô, rõ ràng là rất tràn đầy tự tin, rất quyết tâm kiên định, không giống như bây giờ, không nắm chắc, không có sức lực, không có tự tin.
Sau khi nói xong, không biết anh là bị dọa choáng váng, hay là đang do dự, qua hồi lâu, mới nói với cô: “Được, Cảnh Hảo Hảo, làm bạn gái anh đi.”
Quan hệ người yêu của anh và cô, giống như là hôn nhân của bọn họ, chỉ duy trì vài tiếng, liền kết thúc.
Cảnh Hảo Hảo lập tức liền dừng bước chân, cách tuyết lớn bay lả tả, nhìn đèn nê ông “nhẫn kim cương Cartier” cách đó không xa, tâm sinh ra tịch mịch.
......
Rất nhiều khi, chính là như vậy, rõ ràng bạn đã kiên trì lâu như thế, cuối cùng lại bị một cọng rơm đè chết.
Anh nhẫn nại lâu như vậy, nhưng vẫn là bị một cú điện thoại Thẩm Lương Niên nằm viện kia, biến thành kiếm củi ba năm thiêu một giờ.
Di động trong túi Lương Thần đột nhiên vang lên, lấy ra liếc mắt xem một cái, là nhà cũ gọi tới, khẳng định là hỏi anh ngày nào sẽ trở về nhà cũ ở.
Lương Thần không có tiếp nghe, liếc mắt nhìn thời gian một cái, mới phát hiện chính mình lại đã đi dạo hơn hai tiếng, thu hồi di động, chuẩn bị rời đi, kết quả ngẩng đầu, còn chưa có cất bước, liền nhìn thấy phía trước đi tới một bóng dáng quen thuộc.
Bình luận facebook