Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 23
Cốc cốc cốc – –
Gõ cửa phòng ba tiếng, thím Hắc cẩn thận từng li từng tí đẩy cánh cửa màu đen ra, cúi đầu cung kính mà nói: “Tiên sinh, tiểu thư Tường Vi đến rồi.”
Thím Hắc không dám ngẩng đầu, bà ta sợ hãi nhìn thấy cảnh 'máu tanh', chung quy là tâm trạng đêm nay của tiên sinh, ai cũng không dám bảo đảm!
Im lặng năm giây, đáp lại bà ta, là một phòng vắng vẻ, chỉ nghe thấy từ đằng sau phòng tắm bằng thủy tinh truyền ra tiếng nước chảy, thím Hắc nhanh chóng quay đầu lại, khinh thường mà nhìn liếc con bé nhếch nhác đứng đằng sau mình, càu nhàu nói:
“Tiểu thư Tường Vi, hiện tại tiên sinh đang tắm, đêm nay, mong cô hãy 'phục vụ' tiên sinh thật tốt!
“Thím Hắc...”
Sắc mặt Tường Vi lờ mờ, sợ hãi mà gọi một tiếng, không kịp phản kháng đã bị Mai Linh đứng sát phía sau thô lỗ mà đẩy mạnh vào phòng, trong phút chốc cửa phòng nhanh chóng bị đóng lại, im lặng!
Không khí tăm tối đủ để làm con người ta hít thở không thông, xen lẫn với mùi rượu nồng nặc, xông vào mũi, Tường Vi ngơ ngẩn mà nhìn cách sắp xếp của căn phòng quen thuộc, lặng lẽ vén mái tóc trước mặt lên, con mắt trong veo như rơi vào trong thế giới ma quỷ, nhút nhát nên rất sợ hãi, giương mắt lên liền nhìn chiếc đèn nhỏ tinh xảo màu vàng trên trần tường, giống như chiếc đèn mà cô đã nhìn vào hai năm trước....
Nhớ đêm đó môi hắn ấn xuống, rượu Tequila của hắn..... tim Tường Vi đột nhiên nổi lên tầng tầng rung động.
Ngoài cửa sổ vẫn là những tia sét chợt hiện, mưa giông, nước mưa rơi điên cuồng trong đêm, giống như ma thú không chịu ngừng!
Phòng ngủ to lớn, chiếc giường màu đen đặc biệt làm người khác chú ý, nhưng mà trên giường là một mảnh bừa bãi, rơi lả tả xuống hai bên chân giường, dường như chứng minh chủ nhân không có chỗ nào là không bá đạo và vôi vàng!
Cả phòng đều yên tĩnh, chỉ có tiếng của chiếc đồng hồ bằng hồ hình quả đào bên cạnh tủ rượu, tíc tắc vang lên, nhịp điệu không hề thay đổi. Cánh cửa thủy tinh khắc hoa văn cách đó không xa, truyền đến tiếng nước chảy, yên bình kỳ lạ, nhưng lại giống như đang giấu một cơn lốc nguy hiểm nào đó!
Tim Sắc Vi không khỏi xiết chặt, nhớ lại tối nay tại Tường Vi Viên cô bất ngờ nhìn thấy Hắc tiên sinh bị ngất xỉu, mặc dù cô hô hấp nhân tạo bị hắn hiểu lầm thành quyến rũ(dụ dỗ, gợi tình), nhưng chỉ cần Hắc tiên sinh tỉnh lại, bình an vô sự, cô cũng yên tâm.
Nhưng mà, hạt mầm tường vi bị gió lốc bật ra rồi, cô tiếc nuối chạy về ngôi nhà gỗ, vừa mới thay quần áo ướt đẫm liền bị người hầu đến gọi, nói là tiên sinh muốn gặp cô!
Trên đường đi, cô nghĩ tới hơn trăm nghìn loại khả năng, tiên sinh quyết định xử phạt cô sao?
Tường Vi không dám khẳng định, nhưng cô sẽ giải thích với tiên sinh, tâm hồn nhỏ bé hi vọng tiên sinh sẽ không vì chuyện vừa nãy mà chán ghét cô – –
“Tiên sinh... Tiên sinh...”
Chân trần cẩn thận bước từng bước, bởi vì vội vàng chạy từ Tường Vi Viên đến đây, cô đã quên đi giày, bàn chân ướt át đi trên sàn nhà gỗ quý giá, in ra một chuỗi dấu chân thật dài.
Im lặng đi đến trước cửa phòng tắm, Tường Vi hít sâu một hơi, cố lấy dũng khí, ngón tay gầy gò giơ lên, gõ lên cửa phòng tắm làm bằng thủy tinh khắc hoa văn tinh xảo, “Tiên sinh......Xin hỏi, ngài có ở đây không?”
Hai tai dường như đã dựng thẳng, chú ý nghe nhất cử nhất động ở bên trong, Tường Vi ngừng thở, có trời mới biết cô bây giờ có bao nhiêu can đảm, tim gần như sắp nhảy ra khỏi ngực, cô nín thở chờ đáp lại trong phòng tắm, đáp lại cô vẫn chỉ là tiếng nước đang chảy róc rách...
Gõ cửa phòng ba tiếng, thím Hắc cẩn thận từng li từng tí đẩy cánh cửa màu đen ra, cúi đầu cung kính mà nói: “Tiên sinh, tiểu thư Tường Vi đến rồi.”
Thím Hắc không dám ngẩng đầu, bà ta sợ hãi nhìn thấy cảnh 'máu tanh', chung quy là tâm trạng đêm nay của tiên sinh, ai cũng không dám bảo đảm!
Im lặng năm giây, đáp lại bà ta, là một phòng vắng vẻ, chỉ nghe thấy từ đằng sau phòng tắm bằng thủy tinh truyền ra tiếng nước chảy, thím Hắc nhanh chóng quay đầu lại, khinh thường mà nhìn liếc con bé nhếch nhác đứng đằng sau mình, càu nhàu nói:
“Tiểu thư Tường Vi, hiện tại tiên sinh đang tắm, đêm nay, mong cô hãy 'phục vụ' tiên sinh thật tốt!
“Thím Hắc...”
Sắc mặt Tường Vi lờ mờ, sợ hãi mà gọi một tiếng, không kịp phản kháng đã bị Mai Linh đứng sát phía sau thô lỗ mà đẩy mạnh vào phòng, trong phút chốc cửa phòng nhanh chóng bị đóng lại, im lặng!
Không khí tăm tối đủ để làm con người ta hít thở không thông, xen lẫn với mùi rượu nồng nặc, xông vào mũi, Tường Vi ngơ ngẩn mà nhìn cách sắp xếp của căn phòng quen thuộc, lặng lẽ vén mái tóc trước mặt lên, con mắt trong veo như rơi vào trong thế giới ma quỷ, nhút nhát nên rất sợ hãi, giương mắt lên liền nhìn chiếc đèn nhỏ tinh xảo màu vàng trên trần tường, giống như chiếc đèn mà cô đã nhìn vào hai năm trước....
Nhớ đêm đó môi hắn ấn xuống, rượu Tequila của hắn..... tim Tường Vi đột nhiên nổi lên tầng tầng rung động.
Ngoài cửa sổ vẫn là những tia sét chợt hiện, mưa giông, nước mưa rơi điên cuồng trong đêm, giống như ma thú không chịu ngừng!
Phòng ngủ to lớn, chiếc giường màu đen đặc biệt làm người khác chú ý, nhưng mà trên giường là một mảnh bừa bãi, rơi lả tả xuống hai bên chân giường, dường như chứng minh chủ nhân không có chỗ nào là không bá đạo và vôi vàng!
Cả phòng đều yên tĩnh, chỉ có tiếng của chiếc đồng hồ bằng hồ hình quả đào bên cạnh tủ rượu, tíc tắc vang lên, nhịp điệu không hề thay đổi. Cánh cửa thủy tinh khắc hoa văn cách đó không xa, truyền đến tiếng nước chảy, yên bình kỳ lạ, nhưng lại giống như đang giấu một cơn lốc nguy hiểm nào đó!
Tim Sắc Vi không khỏi xiết chặt, nhớ lại tối nay tại Tường Vi Viên cô bất ngờ nhìn thấy Hắc tiên sinh bị ngất xỉu, mặc dù cô hô hấp nhân tạo bị hắn hiểu lầm thành quyến rũ(dụ dỗ, gợi tình), nhưng chỉ cần Hắc tiên sinh tỉnh lại, bình an vô sự, cô cũng yên tâm.
Nhưng mà, hạt mầm tường vi bị gió lốc bật ra rồi, cô tiếc nuối chạy về ngôi nhà gỗ, vừa mới thay quần áo ướt đẫm liền bị người hầu đến gọi, nói là tiên sinh muốn gặp cô!
Trên đường đi, cô nghĩ tới hơn trăm nghìn loại khả năng, tiên sinh quyết định xử phạt cô sao?
Tường Vi không dám khẳng định, nhưng cô sẽ giải thích với tiên sinh, tâm hồn nhỏ bé hi vọng tiên sinh sẽ không vì chuyện vừa nãy mà chán ghét cô – –
“Tiên sinh... Tiên sinh...”
Chân trần cẩn thận bước từng bước, bởi vì vội vàng chạy từ Tường Vi Viên đến đây, cô đã quên đi giày, bàn chân ướt át đi trên sàn nhà gỗ quý giá, in ra một chuỗi dấu chân thật dài.
Im lặng đi đến trước cửa phòng tắm, Tường Vi hít sâu một hơi, cố lấy dũng khí, ngón tay gầy gò giơ lên, gõ lên cửa phòng tắm làm bằng thủy tinh khắc hoa văn tinh xảo, “Tiên sinh......Xin hỏi, ngài có ở đây không?”
Hai tai dường như đã dựng thẳng, chú ý nghe nhất cử nhất động ở bên trong, Tường Vi ngừng thở, có trời mới biết cô bây giờ có bao nhiêu can đảm, tim gần như sắp nhảy ra khỏi ngực, cô nín thở chờ đáp lại trong phòng tắm, đáp lại cô vẫn chỉ là tiếng nước đang chảy róc rách...
Bình luận facebook