Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 303
“Cô!” Tường Vi chạy vội đến bên cô gái có vết sẹo, thấp giọng kêu, “Cô đã nói chỉ cần 20 tỷ, giờ lại gần như chiếm lấy cơ nghiệp hơn ngàn tỷ của nhà họ Hắc, cô đã đồng ý với cháu sẽ không đến nhà họ Hắc gây chuyện, cô quên rồi sao?”
“Cháu còn dám nói à! Tên Hắc Diêm Tước kia thật quá gian trá, chẳng biết hắn ta đã dùng cách gì tẩu tán hết tiền bạc của nhà họ Hắc đi nữa! Hắc thị giờ đây thực ra chỉ là một cái vỏ rỗng thôi! Tường Vi, cháu đừng có ngu, cô nghi tên đàn ông kia, có khi là giả chết!” Cô của Tường Vi cúi đầu nói với Tường Vi mấy câu, ngay sau khi nhận được di chúc thủ hạ đưa tới, lật giở mấy tờ, sắc mặt càng lúc càng khó coi, “Con bà nó, cái di chúc rách nát gì thế này? Căn bản là chẳng thực tế gì cả! Lại dám công khai bán đấu giá đồ thế chấp của nhà họ Thẩm chúng ta!”
“Cô, cô bảo… Tước giả chết?” Tường Vi vừa nghe thấy cô bảo Tước giả chết, trong lòng liền giấy lên vô vàn hy vọng, linh cảm của cô đúng, cô biết anh không nỡ chết đâu…. Với cô, Tất cả những ân oán kia đã không quan trọng nữa, cô chỉ mong thấy anh bình an trở lại….
Cô Tường Vi liếc nhìn vẻ mặt chực khóc của Tường Vi, không khỏi nhíu mày, khuân mặt chỉ còn một con mắt của cô ta nom thật ghê sợ.
“Tường Vi, cô đã nói bao nhiêu lần rồi, tên Hắc Diêm Tước chó cắn này mẹ kiếp làm hại nhà họ Thẩm chúng ta như thế, chúng ta nên lấy lại đồ của mình chứ! Cháu đừng có mà mềm lòng, cháu phải giúp bọn cô lấy lại đồ của mình, gồm cả đại trạch này! Nếu không….”
Cô ta cúi đầu kéo Tường Vi qua, nhỏ giọng: “Cháu phải biết chú hai ta sẽ không từ bỏ ý đồ! Với lại, Tiểu Trạch gần đây bị cảm….”
“Cô, Tiểu Trạch sao rồi? Cô đã đồng ý với cháu sẽ chăm sóc nó thật tốt cơ mà! Cháu biết chú hai cô sẽ không thu tay, nhưng mà cháu thật sự không giúp được các người, cho cháu thêm chút thời gian, cháu chờ Tước trở về, cháu tin chắc anh ấy sẽ trở về…”
Hai tháng nay, trừ việc trồng hoa trong nhà kính, Tường Vi chẳng hề có ý định sẽ giúp cô mình làm việc, một bên cô tự nói với mình Tước nhất định sẽ trở lại, một bên cô lại e sợ Tước thực sự sẽ chẳng bao giờ trở về nữa.
Chú cô ta chiếm đoạt tập đoàn Hắc thị, mà lại không xơ múi được gì, chuyện này chẳng có gì phải nghi ngờ, đã chọc giận bon họ___
“Con nha đầu đáng chết kia! Cháu dám quên năm đó ba mẹ cháu chết như thế nào ư? Quên cô đã phải ngồi tù như thế nào rồi à? Quên tài sản nhà họ Thẩm bị hắn ta cướp đoạt ra sao rồi? Nếu không phải là do Hắc Diêm Tước, cô sẽ thê thảm như này sao, trong tù bị người ta hủy dung? Tường Vi, cháu phải nhớ mối thù này, nếu không ba mẹ cháu chết không nhắm được mắt.”
Cô Tường Vi níu chặt cổ áo Tường Vi, tức giận bộc phát, mười năm lao ngục làm cho cuộc đời cô ta vặn vẹo hết mức, dù thế nào cô ta cũng phải báo mối thù này!
“Một ngày còn chưa tìm được xác Hắc Diêm Tước, cô và chú hai sẽ không dừng tay!”
Khuôn mặt xấu xí có một vẻ rét lạnh mà dữ tợn, nhìn chăm chú vào Tường Vi, “Nếu như cháu dám quên thù hận này, cô sẽ tính đến việc hiến tế Tiểu Trạch cho mối thù không đội trời chung này đấy!”
“Không___” Tường Vi sợ hãi hít vào một ngụm khí lạnh, tim run rẩy, “Xin cô đừng, cô tha cho Tiểu Trạch đi! Nó là con cháu nhà họ Thẩm mà…”
“Cháu cho rằng cháu lừa được cô bao lâu? Nhìn Tiểu Trạch lớn lên từng ngày, người mù cũng biết nó là con ai, nếu không phải nghĩ đến chuyện trong người nó chảy dòng máu người họ Thẩm, cô đã sớm dùng một phát súng giết chết nó.”
“A… đau quá… cầu xin các người đừng đánh nữa…á…mợ…” Một bên còn vang vọng tiếng gào khóc thảm thiết của Mai Linh, gương mặt cô ta bị mấy người đàn ông quân nhân đáng cho sưng đỏ không chịu nổi, khóe miệng tóe máu, quá kinh khủng, bọn người này là như thế nào cơ chứ! Mợ Hắc lạnh run núp trong góc sa-lông, không dám cử động chút nào.
Tường Vi hít sâu một hơi, nhìn gương mặt dữ tợn của cô, trầm buồn nói: “Thế thì… cô bảo cháu phải làm sao?”
Dáng vẻ của Tiểu Trạch không lừa được bọn họ, nó rất giống Tước, chỉ có một điểm may mắn duy nhất là nó hồn nhiên thiện lương, không âm trầm tàn nhẫn như cha nó.
Khóe miệng cô hé ra, cong lên thành một nụ cười vặn vẹo, cả má trái đều là những vết sẹo dữ tợn, so với khi không cười thì còn kinh khủng hơn: “Giờ mới ngoan! Nếu hắn đã muốn bán đấu giá những đồ thế chấp của nhà họ Thẩm, chúng ta sẽ xuống tay từ buổi đấu giá vậy! Cô muốn cháu dụ Hắc Diêm Tước xuất hiện!”
“Dùng cháu?! Cô, sao cô khẳng định anh ấy sẽ xuất hiện? Dù sao anh ấy cũng hận cháu…” Tường Vi nhăn lông mày, cô luôn cho rằng bản thân chỉ là công cụ trả thù của cô, nhưng không ngờ cô lại chỉ ra trần trụi như thế, lợi dụng một cách trắng trợn, trong lòng cô không khỏi có chút thương cảm.
“Hắn ta xuất hiện, là biết hắn còn sống. Hắn không xuất hiện, thì chỉ có nghĩa là hắn chẳng coi trọng cháu tẹo nào hoặc hắn đã chết thật. Tường Vi, cháu nên biết, ngày nào đại thù của cô chưa báo thì ngày đó cô còn chưa thanh thản!”
“…Cháu không chắc đâu, cháu nghĩ khả năng anh ấy không coi trọng cháu lớn hơn…” Cô có dự cảm xấu.
“Vậy thì dùng Tiểu Trạch!”
“Không, cô, xin cô đừng!”
“Thế thì cháu liệu mà nghe lời vào!” Cô ta hài lòng kéo khóe miệng, buông cổ áo Tường Vi ra. Lúc này mới buông tha cô.
Rồi, xoay người nhìn mấy người đang bị kinh sợ trong phòng khách một chút, đi tới trước mặt Mai Linh, “Đàn bà thối, tuyệt đối đừng bao giờ tự cho mình là đúng, nếu không ta nhất định sẽ đánh cho ngươi thành một kẻ xấu xí!”
Mai Linh sợ hãi co rúm người lại, mặt cô ta sưng lên y như đầu heo, nước mắt ào ào chảy ra, thậm chí còn không dám nhìn thẳng vào cô Tường Vi.
Những kẻ còn lại câm như hến, nhìn người đàn bà đầy sẹo xấu xí trước mặt, không biết vừa rồi cô ta kéo Tường Vi nói những gì, nhưng Tường Vi gọi cô ta là cô thì khẳng định là, Tường Vi cùng phe với cô ta.
“Những người ở đây nghe đây, nhanh thôi, các người sẽ biết ai là chủ nhân của các ngươi, tất cả những gì từng thuộc về nhà họ Hắc, giờ đều thuộc về nhà họ Thẩm! Không ai có thể cướp đi, nếu ta biết ở đây có bất kỳ ai có mưu đồ bất chính, ta sẽ không bỏ qua!”
Cô Tường Vi nói xong, rút súng trên tay của một người lính, chỉ về nóc nhà___
Pằng một tiếng!
Một chiêu thị uy này làm mọi người sợ hãi đến mức ôm đầu khẽ run.
Tường Vi che ngực, trong lòng càng lúc càng hốt hoảng, mơ hồ cảm thấy như sắp có chiến tranh xảy ra. Chiến tranh giữa hai nhà Thẩm, Hắc sắp bắt đầu sao?
Tước, rốt cuộc anh đang ở đâu?
“Cháu còn dám nói à! Tên Hắc Diêm Tước kia thật quá gian trá, chẳng biết hắn ta đã dùng cách gì tẩu tán hết tiền bạc của nhà họ Hắc đi nữa! Hắc thị giờ đây thực ra chỉ là một cái vỏ rỗng thôi! Tường Vi, cháu đừng có ngu, cô nghi tên đàn ông kia, có khi là giả chết!” Cô của Tường Vi cúi đầu nói với Tường Vi mấy câu, ngay sau khi nhận được di chúc thủ hạ đưa tới, lật giở mấy tờ, sắc mặt càng lúc càng khó coi, “Con bà nó, cái di chúc rách nát gì thế này? Căn bản là chẳng thực tế gì cả! Lại dám công khai bán đấu giá đồ thế chấp của nhà họ Thẩm chúng ta!”
“Cô, cô bảo… Tước giả chết?” Tường Vi vừa nghe thấy cô bảo Tước giả chết, trong lòng liền giấy lên vô vàn hy vọng, linh cảm của cô đúng, cô biết anh không nỡ chết đâu…. Với cô, Tất cả những ân oán kia đã không quan trọng nữa, cô chỉ mong thấy anh bình an trở lại….
Cô Tường Vi liếc nhìn vẻ mặt chực khóc của Tường Vi, không khỏi nhíu mày, khuân mặt chỉ còn một con mắt của cô ta nom thật ghê sợ.
“Tường Vi, cô đã nói bao nhiêu lần rồi, tên Hắc Diêm Tước chó cắn này mẹ kiếp làm hại nhà họ Thẩm chúng ta như thế, chúng ta nên lấy lại đồ của mình chứ! Cháu đừng có mà mềm lòng, cháu phải giúp bọn cô lấy lại đồ của mình, gồm cả đại trạch này! Nếu không….”
Cô ta cúi đầu kéo Tường Vi qua, nhỏ giọng: “Cháu phải biết chú hai ta sẽ không từ bỏ ý đồ! Với lại, Tiểu Trạch gần đây bị cảm….”
“Cô, Tiểu Trạch sao rồi? Cô đã đồng ý với cháu sẽ chăm sóc nó thật tốt cơ mà! Cháu biết chú hai cô sẽ không thu tay, nhưng mà cháu thật sự không giúp được các người, cho cháu thêm chút thời gian, cháu chờ Tước trở về, cháu tin chắc anh ấy sẽ trở về…”
Hai tháng nay, trừ việc trồng hoa trong nhà kính, Tường Vi chẳng hề có ý định sẽ giúp cô mình làm việc, một bên cô tự nói với mình Tước nhất định sẽ trở lại, một bên cô lại e sợ Tước thực sự sẽ chẳng bao giờ trở về nữa.
Chú cô ta chiếm đoạt tập đoàn Hắc thị, mà lại không xơ múi được gì, chuyện này chẳng có gì phải nghi ngờ, đã chọc giận bon họ___
“Con nha đầu đáng chết kia! Cháu dám quên năm đó ba mẹ cháu chết như thế nào ư? Quên cô đã phải ngồi tù như thế nào rồi à? Quên tài sản nhà họ Thẩm bị hắn ta cướp đoạt ra sao rồi? Nếu không phải là do Hắc Diêm Tước, cô sẽ thê thảm như này sao, trong tù bị người ta hủy dung? Tường Vi, cháu phải nhớ mối thù này, nếu không ba mẹ cháu chết không nhắm được mắt.”
Cô Tường Vi níu chặt cổ áo Tường Vi, tức giận bộc phát, mười năm lao ngục làm cho cuộc đời cô ta vặn vẹo hết mức, dù thế nào cô ta cũng phải báo mối thù này!
“Một ngày còn chưa tìm được xác Hắc Diêm Tước, cô và chú hai sẽ không dừng tay!”
Khuôn mặt xấu xí có một vẻ rét lạnh mà dữ tợn, nhìn chăm chú vào Tường Vi, “Nếu như cháu dám quên thù hận này, cô sẽ tính đến việc hiến tế Tiểu Trạch cho mối thù không đội trời chung này đấy!”
“Không___” Tường Vi sợ hãi hít vào một ngụm khí lạnh, tim run rẩy, “Xin cô đừng, cô tha cho Tiểu Trạch đi! Nó là con cháu nhà họ Thẩm mà…”
“Cháu cho rằng cháu lừa được cô bao lâu? Nhìn Tiểu Trạch lớn lên từng ngày, người mù cũng biết nó là con ai, nếu không phải nghĩ đến chuyện trong người nó chảy dòng máu người họ Thẩm, cô đã sớm dùng một phát súng giết chết nó.”
“A… đau quá… cầu xin các người đừng đánh nữa…á…mợ…” Một bên còn vang vọng tiếng gào khóc thảm thiết của Mai Linh, gương mặt cô ta bị mấy người đàn ông quân nhân đáng cho sưng đỏ không chịu nổi, khóe miệng tóe máu, quá kinh khủng, bọn người này là như thế nào cơ chứ! Mợ Hắc lạnh run núp trong góc sa-lông, không dám cử động chút nào.
Tường Vi hít sâu một hơi, nhìn gương mặt dữ tợn của cô, trầm buồn nói: “Thế thì… cô bảo cháu phải làm sao?”
Dáng vẻ của Tiểu Trạch không lừa được bọn họ, nó rất giống Tước, chỉ có một điểm may mắn duy nhất là nó hồn nhiên thiện lương, không âm trầm tàn nhẫn như cha nó.
Khóe miệng cô hé ra, cong lên thành một nụ cười vặn vẹo, cả má trái đều là những vết sẹo dữ tợn, so với khi không cười thì còn kinh khủng hơn: “Giờ mới ngoan! Nếu hắn đã muốn bán đấu giá những đồ thế chấp của nhà họ Thẩm, chúng ta sẽ xuống tay từ buổi đấu giá vậy! Cô muốn cháu dụ Hắc Diêm Tước xuất hiện!”
“Dùng cháu?! Cô, sao cô khẳng định anh ấy sẽ xuất hiện? Dù sao anh ấy cũng hận cháu…” Tường Vi nhăn lông mày, cô luôn cho rằng bản thân chỉ là công cụ trả thù của cô, nhưng không ngờ cô lại chỉ ra trần trụi như thế, lợi dụng một cách trắng trợn, trong lòng cô không khỏi có chút thương cảm.
“Hắn ta xuất hiện, là biết hắn còn sống. Hắn không xuất hiện, thì chỉ có nghĩa là hắn chẳng coi trọng cháu tẹo nào hoặc hắn đã chết thật. Tường Vi, cháu nên biết, ngày nào đại thù của cô chưa báo thì ngày đó cô còn chưa thanh thản!”
“…Cháu không chắc đâu, cháu nghĩ khả năng anh ấy không coi trọng cháu lớn hơn…” Cô có dự cảm xấu.
“Vậy thì dùng Tiểu Trạch!”
“Không, cô, xin cô đừng!”
“Thế thì cháu liệu mà nghe lời vào!” Cô ta hài lòng kéo khóe miệng, buông cổ áo Tường Vi ra. Lúc này mới buông tha cô.
Rồi, xoay người nhìn mấy người đang bị kinh sợ trong phòng khách một chút, đi tới trước mặt Mai Linh, “Đàn bà thối, tuyệt đối đừng bao giờ tự cho mình là đúng, nếu không ta nhất định sẽ đánh cho ngươi thành một kẻ xấu xí!”
Mai Linh sợ hãi co rúm người lại, mặt cô ta sưng lên y như đầu heo, nước mắt ào ào chảy ra, thậm chí còn không dám nhìn thẳng vào cô Tường Vi.
Những kẻ còn lại câm như hến, nhìn người đàn bà đầy sẹo xấu xí trước mặt, không biết vừa rồi cô ta kéo Tường Vi nói những gì, nhưng Tường Vi gọi cô ta là cô thì khẳng định là, Tường Vi cùng phe với cô ta.
“Những người ở đây nghe đây, nhanh thôi, các người sẽ biết ai là chủ nhân của các ngươi, tất cả những gì từng thuộc về nhà họ Hắc, giờ đều thuộc về nhà họ Thẩm! Không ai có thể cướp đi, nếu ta biết ở đây có bất kỳ ai có mưu đồ bất chính, ta sẽ không bỏ qua!”
Cô Tường Vi nói xong, rút súng trên tay của một người lính, chỉ về nóc nhà___
Pằng một tiếng!
Một chiêu thị uy này làm mọi người sợ hãi đến mức ôm đầu khẽ run.
Tường Vi che ngực, trong lòng càng lúc càng hốt hoảng, mơ hồ cảm thấy như sắp có chiến tranh xảy ra. Chiến tranh giữa hai nhà Thẩm, Hắc sắp bắt đầu sao?
Tước, rốt cuộc anh đang ở đâu?
Bình luận facebook