Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 46
Hắc Diêm Tước dùng ánh mắt lạnh lùng liếc nhìn Tường Vi đang cúi thấp đầu không nói, cô ôm sát con chó nhỏ vào lòng cánh tay run rẩy lộ ra tâm tình đang khẩn trương.
Tiện tay châm một điếu thuốc lá hảo hạng, tự nhiên phun ra một làn khói thuốc ở bên trong xe.
“Tốt lắm, cánh mới bắt đầu cứng cáp, đã biết được cái gì là phản kháng, phải không?”
Âm thanh của hắn rất nhẹ, rất dịu, khắp nơi trong buồng xe lan tràn mùi thuốc lá, thế nhưng lại cực kỳ lãnh lẽo, đâm vào da thịt Tường Vi thấy đau nhói.
Cúi đầu, cô thậm chí không dám nhìn hắn một cái, trái tim như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực, khẽ lắc nhẹ đầu, thưa dạ nói “Không phải”.
“Hừ” hắn cười nhạo nói, xếch cao một bên lông mày, cảm thấy buồn cười với việc cô vĩnh viễn không thể ăn nói lưu loát trước hắn “Trước đây, cô hình như không phải mắc bệnh cà lăm, nói cách khác, cô rất sợ tôi?”
Trí nhớ của hắn trở lại sáu năm trước, khi lần đầu tiên nhìn thấy cô, hắn mơ hồ nhớ, dáng vẻ cô nói chuyện lúc ấy cực kỳ giống người mẹ đã qua đời của mình. Ánh mắt thâm sâu thoáng lóe qua một tia khác thường, mi tâm nhíu lại, ngón tay Hắc Diêm Tước kẹp thuốc lá hung hăng hít một hơi.
Ngay sau đó cánh tay chuyển qua thân thể mỏng manh của cô, một tay ổn định bả vai cô, một tay khẽ vén lọn tóc mai của cô, kìm chặt đầu cô, cúi đầu xuống, mãnh liệt hôn cô.
“Ưhm”
Sự việc xảy ra bất ngờ, làm cho Tường Vi không kịp chống đỡ, cũng không biết phải làm sao, đôi mắt chỉ trừng thật lớn.
Đôi môi lạnh băng kia mút đôi môi cô, cả người Tường Vi như có dòng điện chạy ngang tê rần. Thế mà trong lúc cô chưa kịp phản ứng, hắn đã cạy đôi môi cô, dùng sức thổi vào miệng cô một hơi.
"Khụ khụ khụ"
Mùi thuốc lá cay nồng trong cổ họng.
Làm như rất hài lòng việc cô hít khói thuốc của mình, khóe môi lạnh lùng nâng lên độ cong không dễ phát hiện.
Cổ họng Tường Vi bị khói thuốc lá làm cực kỳ khó chịu, nhưng tiên sinh cũng không có buông cô ra mà lại càng hôn kịch liệt.
Cái lưỡi ẩm ướt thừa lúc cô ho mà tiến vào trong miệng, cảm thấy cơ thể cô cứng ngắc giẫy dụa, đôi tay hắn càng dùng sức, thậm chí một bàn tay lặng lẽ đưa đến trước ngực cô.
Hắn chỉ muốn trừng phạt sự phản kháng của cô, dùng khói thuốc lá nồng đậm hành hạ cổ họng cô, lại không nghĩ ra rằng khi chạm đến phiến môi mềm mại lại sinh ra cho hắn một cảm giác khác thường.
Loại cảm giác này không giống với lúc trước khi Tường Vi còn ngây ngô, lại hoàn toàn khác với bất kỳ người phụ nữ nào bên cạnh hắn. Hắn ở trên môi của cô lại thấy được mùi vị đó, thật giống với mùi vị hôm nay ở suối nước nóng, một đôi môi thanh khiết thơm ngát ngọt ngào như quả đào chín mọng, mặc dù làm hắn căm hận, nhưng đáng chết không thể không thừa nhận rằng nó khiến người ta thấy nghiện.
“Uhm”
Tường Vi khẽ rên lên một tiếng, ôm lấy Tiểu Khả Liên, cánh tay bị hắn ép đến không thể cử động. Mùi hương nam tính của tiên sinh lại một lần nữa cuốn lấy tâm hồn nhỏ bé của cô, bá đạo mà điên cuồng, tà ác mà lạnh lùng, lại có một loại hấp dẫn không nói nên lời làm cho người ta không nhịn được mà mê muội.
Tiện tay châm một điếu thuốc lá hảo hạng, tự nhiên phun ra một làn khói thuốc ở bên trong xe.
“Tốt lắm, cánh mới bắt đầu cứng cáp, đã biết được cái gì là phản kháng, phải không?”
Âm thanh của hắn rất nhẹ, rất dịu, khắp nơi trong buồng xe lan tràn mùi thuốc lá, thế nhưng lại cực kỳ lãnh lẽo, đâm vào da thịt Tường Vi thấy đau nhói.
Cúi đầu, cô thậm chí không dám nhìn hắn một cái, trái tim như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực, khẽ lắc nhẹ đầu, thưa dạ nói “Không phải”.
“Hừ” hắn cười nhạo nói, xếch cao một bên lông mày, cảm thấy buồn cười với việc cô vĩnh viễn không thể ăn nói lưu loát trước hắn “Trước đây, cô hình như không phải mắc bệnh cà lăm, nói cách khác, cô rất sợ tôi?”
Trí nhớ của hắn trở lại sáu năm trước, khi lần đầu tiên nhìn thấy cô, hắn mơ hồ nhớ, dáng vẻ cô nói chuyện lúc ấy cực kỳ giống người mẹ đã qua đời của mình. Ánh mắt thâm sâu thoáng lóe qua một tia khác thường, mi tâm nhíu lại, ngón tay Hắc Diêm Tước kẹp thuốc lá hung hăng hít một hơi.
Ngay sau đó cánh tay chuyển qua thân thể mỏng manh của cô, một tay ổn định bả vai cô, một tay khẽ vén lọn tóc mai của cô, kìm chặt đầu cô, cúi đầu xuống, mãnh liệt hôn cô.
“Ưhm”
Sự việc xảy ra bất ngờ, làm cho Tường Vi không kịp chống đỡ, cũng không biết phải làm sao, đôi mắt chỉ trừng thật lớn.
Đôi môi lạnh băng kia mút đôi môi cô, cả người Tường Vi như có dòng điện chạy ngang tê rần. Thế mà trong lúc cô chưa kịp phản ứng, hắn đã cạy đôi môi cô, dùng sức thổi vào miệng cô một hơi.
"Khụ khụ khụ"
Mùi thuốc lá cay nồng trong cổ họng.
Làm như rất hài lòng việc cô hít khói thuốc của mình, khóe môi lạnh lùng nâng lên độ cong không dễ phát hiện.
Cổ họng Tường Vi bị khói thuốc lá làm cực kỳ khó chịu, nhưng tiên sinh cũng không có buông cô ra mà lại càng hôn kịch liệt.
Cái lưỡi ẩm ướt thừa lúc cô ho mà tiến vào trong miệng, cảm thấy cơ thể cô cứng ngắc giẫy dụa, đôi tay hắn càng dùng sức, thậm chí một bàn tay lặng lẽ đưa đến trước ngực cô.
Hắn chỉ muốn trừng phạt sự phản kháng của cô, dùng khói thuốc lá nồng đậm hành hạ cổ họng cô, lại không nghĩ ra rằng khi chạm đến phiến môi mềm mại lại sinh ra cho hắn một cảm giác khác thường.
Loại cảm giác này không giống với lúc trước khi Tường Vi còn ngây ngô, lại hoàn toàn khác với bất kỳ người phụ nữ nào bên cạnh hắn. Hắn ở trên môi của cô lại thấy được mùi vị đó, thật giống với mùi vị hôm nay ở suối nước nóng, một đôi môi thanh khiết thơm ngát ngọt ngào như quả đào chín mọng, mặc dù làm hắn căm hận, nhưng đáng chết không thể không thừa nhận rằng nó khiến người ta thấy nghiện.
“Uhm”
Tường Vi khẽ rên lên một tiếng, ôm lấy Tiểu Khả Liên, cánh tay bị hắn ép đến không thể cử động. Mùi hương nam tính của tiên sinh lại một lần nữa cuốn lấy tâm hồn nhỏ bé của cô, bá đạo mà điên cuồng, tà ác mà lạnh lùng, lại có một loại hấp dẫn không nói nên lời làm cho người ta không nhịn được mà mê muội.
Bình luận facebook