Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 155: Hắn chẳng bằng một con chó!
"Cô đứng lại đó cho tôi!"
Hắc Diêm Tước chợt hét lớn một tiếng, tất cả người hầu đều chấn động một phen, rối rít nhìn theo tầm mắt của hắn, người tiên sinh kêu là cô gái xinh xắn kia .
Tường Vi như là không nghe được tiếng rống giận của hắn, bước chân càng thêm nhanh.
Mấy ngày nay ở Paris, cô tỉnh lại trong biệt thự ở Paris với vết thương chồng chất, nếm qua thức ăn mẹ Phúc làm, dừng chân ở bờ sông Seine xinh đẹp, hô hấp dưới bầu trời của Paris.
Trải qua cuộc du ngoạn sông Seine, cùng hắn chèo thuyền, thuyền nhỏ lay động qua Paris, nhìn thấy được những thứ điêu khắc kim quang xán xán kia, nhìn thấy được một ít cầu hình vòm, nhìn thấy nhà thờ đức bà Paris, Tháp Eiffel, đi ngang qua điện Louvre. . . . . .
Trên đường đi, cô thấy được nụ cười của hắn, nhớ nụ cười ôn hòa của hắn, nghe được tiếng cười sảng lãng của hắn, còn từng bởi vì hắn ác ý trêu đùa mà không cẩn thận rơi xuống sông. . . . . .
Từng cảnh tượng ấy, hiện rõ ràng trước mắt, nhưng mà, lại trở thành vĩnh hằng trong nháy mắt!
Cô sẽ không quên, hắn tàn nhẫn mà điên cuồng lăng nhục cô, cho dù là nước mắt của hắn làm rung động trái tim cô, bởi vì bị hắn lừa gạt, hắn lợi dụng, hắn hèn hạ, làm liên lụy tới Triết Dã. Làm liên lụy tới toàn quân của ‘Ny Thường ’ ở Châu Âu bị diệt!
Một người đối tốt với cô như vậy, cô cảm thấy tự ti, bởi vì cô ngu xuẩn, mà hại anh!
Cái gì mà làm được nhiệm vụ chó má này sẽ thả cô đi, căn bản là gạt người! Ba điều thề ước ma quỷ vẫn là gông cùm xiềng xích, trói chặt cô, hít thở không thông cũng không sao cả!
Hắn tìm cách giết đi sự khao khát của cô, tịch thu tất cả hi vọng của cô, như vậy, cô còn hi vọng vào cái gì?
Nản lòng thoái chí, Tường Vi thê lương nâng lên khóe môi, không để ý tới sư tử điên cuồng ở sau lưng, không để ý tới những ánh mắt của người hầu, cô sải bước đi về phía nhà gỗ nhỏ, chỉ có chỗ đó, mới là địa phương cô nên ở lại, chỉ có nhóc đáng thương mới vĩnh viễn hoan nghênh cô đến!
Hắc Diêm Tước nhìn cô chạy càng ngày càng nhanh, ngay trước mặt người hầu, hắn lại mất hết mặt mũi mà đuổi theo, hắn cực kỳ tức giận mà đột nhiên hét lớn một tiếng…….
"Đáng chết, Thẩm Tường Vi, cô đứng lại đó cho tôi!"
Hắn rống, làm tất cả người hầu kinh sợ!
Tường Vi? Tiên sinh kêu cô gái kia, là Trinh nữ Tử Tường Vi?
Hít vào một ngụm khí lạnh, người hầu kinh ngạc nhìn chằm chằm bóng lưng Tường Vi, trợn mắt hốc mồm, hoài nghi mình đã nghe lầm!
Tường Vi chợt dừng lại bước chân, bóng lưng gầy yếu rõ ràng rung động một cái, nhưng rất nhanh, cô không để ý đến tiếng la của hắn mà đi nhanh .
"Đáng chết!" Hắc Diêm Tước khẽ nguyền rủa một tiếng, hắn càng gọi cô càng chạy, cố ý để cho hắn khó chịu ở trước mặt người hầu!
Vì vậy, trong cơn giận dữ, trước mắt bao người, hắn chạy tới trước mặt Tường Vi, một tay khiêng thân thể của cô lên, đi vào trong nhà.
Tường Vi giãy giụa, tay đấm chân đá, nhưng vẫn cắn chặt hàm răng như cũ, chết cũng không chịu khạc ra một chữ cầu xin tha thứ!
"Rất tốt, cô không nói lời nào phải không! Tôi ngược lại muốn nhìn, xương của cô có thể cứng được bao lâu!"
Sắc mặt của Hắc Diêm Tước xanh mét, thoạt nhìn khá kinh người, không để ý tới cô giãy giụa trong trầm mặc (im lặng), trong đầu thoáng qua trăm nghìn phương pháp bắt cô phục tùng, ánh sáng trắng chợt lóe, hắn nói với thím Hắc còn đang sững sờ: "Thím Hắc, bắt con chó của cô ta qua đây!"
"À? A, a, vâng, tiên sinh, tôi sẽ đi!" Thím Hắc bị sự tức giận của tiên sinh làm cho sợ đến kinh hồn thất sắc (thay đổi sắc mặt), một bước cũng không dám chậm trễ, trước khi đi, vẫn không quên nhìn chăm chú cô gái bị tiên sinh vác lên vai một cái!
Cô ta thật sự là Tường Vi? Thím Hắc mang theo sự nghi ngờ, vội vàng chạy tới nhà gỗ nhỏ.
Tiên sinh xem ra cực kỳ âm trầm! Hầu hết tất cả người hầu, cũng bị một màn này làm run như cầy sấy, nếu cô gái có gương mặt như thiên sứ này là Tường Vi, bọn họ cũng không lạ gì cái cảnh tượng này rồi. Bởi vì lần đó, chuyện tiên sinh lăng nhục tiểu thư Tường Vi ngay trước mặt nhiều người, đã sớm truyền khắp nhà họ Hắc, mà nay tiên sinh tức giận với tiểu thư Tường Vi như vậy, có thể thấy được. . . . . . chỉ sợ tiểu thư Tường Vi là lành ít dữ nhiều.
Nhưng mà, tiểu thư Tường Vi thì ra xinh đẹp như vậy! Thật là đẹp không thể tin được!
Tất cả mọi người đều cho là mặt cô xấu, hoặc là có vết sẹo lớn trên mặt, tất cả đều không ngờ là cô là Thiên Tư Quốc Sắc!
Chẳng lẽ tiên sinh đã sớm biết?
Chợt, những người hầu nữ từng tiêu tan ý nghĩ đối với tiên sinh, từng hung hăng ghen tỵ Tường Vi là gái mê trai, tất cả đều hiểu vì sao tiên sinh đối với cô "Đặc biệt như thế" !
Bởi vì tiểu thư Tường Vi, có một gương mặt mị hoặc chúng sinh!
Lòng của Tường Vi đột nhiên cả kinh, sững sờ trong lúc nhất thời, quên mất giãy giụa, hắn gọi thím Hắc đi bắt nhóc đáng thương làm gì?
Ngay tức khắc, một dự cảm xấu quanh quẩn trái tim, cô không khỏi kinh hoàng, trước mắt người đàn ông này, còn có cái gì không làm được?
"Thế nào, sợ?" Hắc Diêm Tước thấy cô dừng động tác giãy giụa lại, khóe môi không khỏi nâng lên một nụ cười hả hê, chỉ là làm cho lòng tự trọng của hắn suy sụp, trong lòng cô, hắn, thậm chí ngay cả một con chó cũng không bằng!
Tường Vi không chịu lên tiếng, lo lắng nhìn bóng lưng rời đi của thím Hắc, lòng như lửa đốt , không ngừng nói thầm, nhóc đáng thương, mau chạy, mau chạy . . . . . .
"Tiên sinh, tiên sinh. . . . . ." Lúc này, đột nhiên một người hầu vội vã chạy tới, "Tiên sinh, Triển công tử gọi điện thoại đã tới. Nói là nghe nói ngài trở về nước, muốn tới đây ôn chuyện với ngài, bây giờ đang trên đường tới nhà họ Hắc."
Lông mày Hắc Diêm Tước vặn chặt, liếc mắt nhìn người hầu, lạnh lùng gật đầu một cái, "Hắn thật là nhiều chuyện!"
Mục đích chuyến đi này của Triển Diệc Tường, hắn đã đoán ra rồi, nhưng mà, cúi đầu nhìn thân thể trên vai một cái, hắn nên giải quyết cô như thế nào? Triển Diệc Tường cũng không biết Mạn Đà La chính là Tường Vi, nằm ở lòng riêng, hắn vẫn không muốn nhiều đàn ông mơ ước gương mặt xinh đẹp của cô.
Cho dù là em trai của hắn, cũng không được!
Tiếp theo, hắn khiêng Tường Vi bước vào nhà chính…….
“Gâu gâu, gâu gâu!”
Cùng với tiếng sủa hoảng loạng của con chó, là hình ảnh Hắc tẩu mang theo chiếc bao bố bằng vải bạt màu trắng đi đến.
Cách tay mập mạp vỗ mạnh vào chiếc bao bố, không kiên nhẫn quát: "Cho mày sủa này! Sủa nữa à!" Cứ mỗi tiếng sủa sẽ là một cái đánh thật mạnh và chiếc bao bố, khiến cho tiếng sủa của con chó nhỏ càng thêm hỗn loạn.
Tường Vi nhất thời kinh hoảng, sau khi bị Hắc Diêm Tước ném lên ghê sôfa, cô liền nhanh chóng đứng lên chạy về phía Hắc tẩu, muốn giành lấy chiếc bao bố trong tay bà ta.
"Ui trời! Không thể cho cô giành lấy được, là tiên sinh kêu tôi đem đến đây đó!"
Hắc tẩu theo bản năng mà phòng bị nhìn Tường Vi, cô khẩn trương với con chó này như vậy, xem ra quả thật là con nhỏ đê tiện kia rồi!
Thật không ngờ, ỷ có tý sắc đẹp liền đi quyến rũ tiên sinh rồi!
Hắc tẩu càng nghĩ càng tức, bà dùng thân mình to lớn của mình ngăn chặn Tường Vi giành lấy con chó nhỏ, vội vàng hô: "Tiên sin, con chó này nên làm gì đây?"
Hắc Diêm Tước thấy Tường Vi vội vàng muốn cứu con chó như vậy thì nhíu mi.
"Hắc tẩu, bắt con chó đó ra hung hăng mà đánh nó cho tôi. Đánh đến khi cô ta chịu mở miệng nói chuyện mới thôi!"
Âm thành tàn nhẫn của hắn vừa dứt, Hắc tẩu hí hửng như vừa nhận được thánh chỉ vậy: "Vâng ạ, tiên sinh!"
Giờ mà còn không nhân cơ hội trút giận à? Hắc tẩu mặc kệ Tường Vi giãy giụa, nhưng lại không dám đả thương cô, dù sao với tính cách nắng mưa bất thường của tiên sinh, bà tuyệt không dám hành động thiếu suy nghĩ! Sau đó, bà mở túi ra, Tiểu Khả Liên liền xông ra ngoài.
Chó là loài động vật cực kỳ nhạy cảm, nó cảm nhận được nguy hiểm đang tới gần, nhưng vẫn không từ bỏ hy vọng đối với mạng sống, nó cố hết sức để chạy thoát khỏi chiếc túi khiến nó đau khổ.
Hắc tẩu một phen nắm lấy cái cổ nhỏ của Tiểu Khả Liên, thành thật mà nói, bà muốn xử lý con chó quỷ sứ này lâu lắm rồi!
Con chó dễ thương nhỏ nhắn như vậy làm sao mà là đối thủ của bà ta được? Bà hung hăng mà siết chặt cổ nó, khiến cho Tiểu Khả Liên có giãy giụa cỡ nào cũng chạy không thoát, sau đó, bà ta nắm chặt lấy chân nó rồi hung hăng mà đánh thật mạnh lên lưng Tiểu Khả Liên.
"Ẳng ẳng... gâu... ẳng.... gâu gâu....!"
Tiếng kêu càng lúc càng chấn động người nghe.
"Đừng............"
Tường Vi không nhịn được mà kêu ra tiếng. Cô ôm lấy trái tim đang đau nhói, hai mắt đẫm lệ, nhìn Hắc tẩu tùy ý mà đánh Tiểu Khả Liên, mỗi một cái đánh, cứ như đang đánh lên người cô vậy.
"Hắc tẩu, dừng tay!"
Hắc Diêm Tước mở miệng nói, hắn khẽ cười, nhìn cô gái hai mắt đẫm lệ trước mặt: "Sao? Chịu nói chuyện rồi à?"
Tường Vi vẫn như trước không chịu nói chuyện, nhưng nước mắt và những tiếng khóc nấc đã nói rõ mọi thứ, hắn thế nhưng lại đối xử tàn nhẫn với Tiểu Khả Liên như vậy!
"Đáng chết, cô vẫn không chịu nói chuyện đúng không?" Hắn bị bộ dáng không chịu mở miệng nói chuyện của cô chọc giận: "Hắc tẩu, đem con chó đó bỏ vào bao túi rồi hung hăng mà đánh nó cho tôi!"
"Vâng, tiên sinh!" Hắc tẩu mặt đầy đắc ý, lập tức đem Tiểu Khả Liên bỏ lại vào trong bao bố, cố ý liếc Tường Vi một cái, rồi giơ cao cái bao, chuẩn bị ném mạnh xuống sàn!
"ĐỪNG......."
Tường Vi đột nhiên nhận ra hành động điên cuồng của Hắc tẩu, sợ tới mức thót cả tim, nhưng, cô vẫn chậm một bước!
Phịch!
Một tiếng vang thật lớn, con chó đó bị Hắc tẩu hung hăng ném xuống sàn, văng ra thật xa.
Tiếp đó, con chó trong bao bố khẽ ngọ quậy một chút, và tiếng rên yếu ớt vang lên: "Ôô......" và rồi không còn động tĩnh nữa.
"Đừng! Tiểu Khả Liên! Tiểu Khả Liên!"
Tường Vi khóc thành tiếng, lập tức chạy qua quỳ xuống bên Tiểu Khả Liên, thân thể nó nhỏ như vậy, cô sợ...... Cô che miệng khóc, nước mắt đầy mặt, cô thậm chí dũng khí để mở túi ra coi cũng không có.
Cô hít thật sâu, tay run run, thật nhẹ nhàng mà mở túi ra, nhìn thấy Tiểu Khả Liên nằm đó, không nhúc nhích.
Hắc tẩu thấy vậy, đang định chạy qua đá Tiểu Khả Liên, Tường Vi liền ôm lấy cái chân mập mạp của bà ta, lớn tiếng khóc và nói: "Tôi nói chuyện rồi, tôi nói chuyện rồi được không? Cứu mạng, xin hãy mau cứu Tiểu Khả Liên đi, nó sắp chết rồi...... hu hu hu......"
"Hắc tẩu, gọi bác Ân đến đây." Lời nói của Hắc Diêm Tước khiến Hắc tẩu dừng hành động của mình lại, tiếng khóc của Tường Vi khiến hắn như có đó đè lên tim, nhưng con người như hắn, có làm thế nào đi nữa cũng tuyệt không mềm lòng trước mặt người làm, thậm chí còn phun ra những nói ác độc hơn nữa.
"Tôi nói qua, đừng chọc giận tôi! Nếu cô tiếp tục chiến tranh với tôi, tôi sẽ giải quyết từng người thân của cô, bao gồm con chó đó."
Tường Vi đau lòng nhìn Tiểu Khả Liên, cặp mắt to long lanh của nó giờ đã không còn mở to như lúc trước nữa, nó chỉ vô lực nằm đó, sức để kêu rên cũng không có, như là đang hấp hối vậy.
"Đừng mà, Tiểu Khả Liên, em tỉnh lại đi, hu hu...., là chị không tốt, là chị đã liên lụy tới em...." Cô đau lòng mà quỳ dưới sàn nhà, không dám đụng vào nó, cô sợ cô vừa đụng nó nó sẽ chết mất.
Bị quẳng xuống đất kiểu này, chỉ sợ là bị gãy xương hoặc nội tạng bị thương hết rồi!
Là cô liên lụy tới nó!
Liên lụy..... Tường Vi vừa nghĩ tới hai chữ này, liền cảm thấy trái tim như bị dây thừng siết chặt lấy, đau đến thở không ra hơi!
Triết Dã cũng vậy, giờ Tiểu Khả Liên cũng thế, đều là bị cô liên lụy đến, họ đối xử với cô tốt như vậy, nhưng lại vì cô mà phải chịu đả kích cùng tra tấn, tại sao chứ? Tại sao?
"Tại sao anh không chịu buông tha tôi? Tại sao lại phải tổn thương họ? Tại sao anh lại tàn nhẫn như vậy chứ? Hu hu hu hu......."
Tường Vi không nhịn được mà đau lòng khóc lớn.
Nhất định phải để cô nhìn thấy Tiểu Khả Liên bị đánh chết sao? Nhất định phải để sinh mệnh nhỏ nhắn đó chết trong tay cô sao? Anh ta sao có thể tàn nhẫn như vậy chứ?
"Là do cô tự chọn! Cô không phải không còn sợ tôi nữa sao? Bất luận tôi làm thế nào, cô cũng nhất quyết trưng ra bộ mặt muốn chết mà! Tôi chính là không cho phép cô chết, tôi muốn cô tận mắt chứng kiến những người, những vật mà cô yêu thích biến mất dần dần!"
Hắc Diêm Tước chợt hét lớn một tiếng, tất cả người hầu đều chấn động một phen, rối rít nhìn theo tầm mắt của hắn, người tiên sinh kêu là cô gái xinh xắn kia .
Tường Vi như là không nghe được tiếng rống giận của hắn, bước chân càng thêm nhanh.
Mấy ngày nay ở Paris, cô tỉnh lại trong biệt thự ở Paris với vết thương chồng chất, nếm qua thức ăn mẹ Phúc làm, dừng chân ở bờ sông Seine xinh đẹp, hô hấp dưới bầu trời của Paris.
Trải qua cuộc du ngoạn sông Seine, cùng hắn chèo thuyền, thuyền nhỏ lay động qua Paris, nhìn thấy được những thứ điêu khắc kim quang xán xán kia, nhìn thấy được một ít cầu hình vòm, nhìn thấy nhà thờ đức bà Paris, Tháp Eiffel, đi ngang qua điện Louvre. . . . . .
Trên đường đi, cô thấy được nụ cười của hắn, nhớ nụ cười ôn hòa của hắn, nghe được tiếng cười sảng lãng của hắn, còn từng bởi vì hắn ác ý trêu đùa mà không cẩn thận rơi xuống sông. . . . . .
Từng cảnh tượng ấy, hiện rõ ràng trước mắt, nhưng mà, lại trở thành vĩnh hằng trong nháy mắt!
Cô sẽ không quên, hắn tàn nhẫn mà điên cuồng lăng nhục cô, cho dù là nước mắt của hắn làm rung động trái tim cô, bởi vì bị hắn lừa gạt, hắn lợi dụng, hắn hèn hạ, làm liên lụy tới Triết Dã. Làm liên lụy tới toàn quân của ‘Ny Thường ’ ở Châu Âu bị diệt!
Một người đối tốt với cô như vậy, cô cảm thấy tự ti, bởi vì cô ngu xuẩn, mà hại anh!
Cái gì mà làm được nhiệm vụ chó má này sẽ thả cô đi, căn bản là gạt người! Ba điều thề ước ma quỷ vẫn là gông cùm xiềng xích, trói chặt cô, hít thở không thông cũng không sao cả!
Hắn tìm cách giết đi sự khao khát của cô, tịch thu tất cả hi vọng của cô, như vậy, cô còn hi vọng vào cái gì?
Nản lòng thoái chí, Tường Vi thê lương nâng lên khóe môi, không để ý tới sư tử điên cuồng ở sau lưng, không để ý tới những ánh mắt của người hầu, cô sải bước đi về phía nhà gỗ nhỏ, chỉ có chỗ đó, mới là địa phương cô nên ở lại, chỉ có nhóc đáng thương mới vĩnh viễn hoan nghênh cô đến!
Hắc Diêm Tước nhìn cô chạy càng ngày càng nhanh, ngay trước mặt người hầu, hắn lại mất hết mặt mũi mà đuổi theo, hắn cực kỳ tức giận mà đột nhiên hét lớn một tiếng…….
"Đáng chết, Thẩm Tường Vi, cô đứng lại đó cho tôi!"
Hắn rống, làm tất cả người hầu kinh sợ!
Tường Vi? Tiên sinh kêu cô gái kia, là Trinh nữ Tử Tường Vi?
Hít vào một ngụm khí lạnh, người hầu kinh ngạc nhìn chằm chằm bóng lưng Tường Vi, trợn mắt hốc mồm, hoài nghi mình đã nghe lầm!
Tường Vi chợt dừng lại bước chân, bóng lưng gầy yếu rõ ràng rung động một cái, nhưng rất nhanh, cô không để ý đến tiếng la của hắn mà đi nhanh .
"Đáng chết!" Hắc Diêm Tước khẽ nguyền rủa một tiếng, hắn càng gọi cô càng chạy, cố ý để cho hắn khó chịu ở trước mặt người hầu!
Vì vậy, trong cơn giận dữ, trước mắt bao người, hắn chạy tới trước mặt Tường Vi, một tay khiêng thân thể của cô lên, đi vào trong nhà.
Tường Vi giãy giụa, tay đấm chân đá, nhưng vẫn cắn chặt hàm răng như cũ, chết cũng không chịu khạc ra một chữ cầu xin tha thứ!
"Rất tốt, cô không nói lời nào phải không! Tôi ngược lại muốn nhìn, xương của cô có thể cứng được bao lâu!"
Sắc mặt của Hắc Diêm Tước xanh mét, thoạt nhìn khá kinh người, không để ý tới cô giãy giụa trong trầm mặc (im lặng), trong đầu thoáng qua trăm nghìn phương pháp bắt cô phục tùng, ánh sáng trắng chợt lóe, hắn nói với thím Hắc còn đang sững sờ: "Thím Hắc, bắt con chó của cô ta qua đây!"
"À? A, a, vâng, tiên sinh, tôi sẽ đi!" Thím Hắc bị sự tức giận của tiên sinh làm cho sợ đến kinh hồn thất sắc (thay đổi sắc mặt), một bước cũng không dám chậm trễ, trước khi đi, vẫn không quên nhìn chăm chú cô gái bị tiên sinh vác lên vai một cái!
Cô ta thật sự là Tường Vi? Thím Hắc mang theo sự nghi ngờ, vội vàng chạy tới nhà gỗ nhỏ.
Tiên sinh xem ra cực kỳ âm trầm! Hầu hết tất cả người hầu, cũng bị một màn này làm run như cầy sấy, nếu cô gái có gương mặt như thiên sứ này là Tường Vi, bọn họ cũng không lạ gì cái cảnh tượng này rồi. Bởi vì lần đó, chuyện tiên sinh lăng nhục tiểu thư Tường Vi ngay trước mặt nhiều người, đã sớm truyền khắp nhà họ Hắc, mà nay tiên sinh tức giận với tiểu thư Tường Vi như vậy, có thể thấy được. . . . . . chỉ sợ tiểu thư Tường Vi là lành ít dữ nhiều.
Nhưng mà, tiểu thư Tường Vi thì ra xinh đẹp như vậy! Thật là đẹp không thể tin được!
Tất cả mọi người đều cho là mặt cô xấu, hoặc là có vết sẹo lớn trên mặt, tất cả đều không ngờ là cô là Thiên Tư Quốc Sắc!
Chẳng lẽ tiên sinh đã sớm biết?
Chợt, những người hầu nữ từng tiêu tan ý nghĩ đối với tiên sinh, từng hung hăng ghen tỵ Tường Vi là gái mê trai, tất cả đều hiểu vì sao tiên sinh đối với cô "Đặc biệt như thế" !
Bởi vì tiểu thư Tường Vi, có một gương mặt mị hoặc chúng sinh!
Lòng của Tường Vi đột nhiên cả kinh, sững sờ trong lúc nhất thời, quên mất giãy giụa, hắn gọi thím Hắc đi bắt nhóc đáng thương làm gì?
Ngay tức khắc, một dự cảm xấu quanh quẩn trái tim, cô không khỏi kinh hoàng, trước mắt người đàn ông này, còn có cái gì không làm được?
"Thế nào, sợ?" Hắc Diêm Tước thấy cô dừng động tác giãy giụa lại, khóe môi không khỏi nâng lên một nụ cười hả hê, chỉ là làm cho lòng tự trọng của hắn suy sụp, trong lòng cô, hắn, thậm chí ngay cả một con chó cũng không bằng!
Tường Vi không chịu lên tiếng, lo lắng nhìn bóng lưng rời đi của thím Hắc, lòng như lửa đốt , không ngừng nói thầm, nhóc đáng thương, mau chạy, mau chạy . . . . . .
"Tiên sinh, tiên sinh. . . . . ." Lúc này, đột nhiên một người hầu vội vã chạy tới, "Tiên sinh, Triển công tử gọi điện thoại đã tới. Nói là nghe nói ngài trở về nước, muốn tới đây ôn chuyện với ngài, bây giờ đang trên đường tới nhà họ Hắc."
Lông mày Hắc Diêm Tước vặn chặt, liếc mắt nhìn người hầu, lạnh lùng gật đầu một cái, "Hắn thật là nhiều chuyện!"
Mục đích chuyến đi này của Triển Diệc Tường, hắn đã đoán ra rồi, nhưng mà, cúi đầu nhìn thân thể trên vai một cái, hắn nên giải quyết cô như thế nào? Triển Diệc Tường cũng không biết Mạn Đà La chính là Tường Vi, nằm ở lòng riêng, hắn vẫn không muốn nhiều đàn ông mơ ước gương mặt xinh đẹp của cô.
Cho dù là em trai của hắn, cũng không được!
Tiếp theo, hắn khiêng Tường Vi bước vào nhà chính…….
“Gâu gâu, gâu gâu!”
Cùng với tiếng sủa hoảng loạng của con chó, là hình ảnh Hắc tẩu mang theo chiếc bao bố bằng vải bạt màu trắng đi đến.
Cách tay mập mạp vỗ mạnh vào chiếc bao bố, không kiên nhẫn quát: "Cho mày sủa này! Sủa nữa à!" Cứ mỗi tiếng sủa sẽ là một cái đánh thật mạnh và chiếc bao bố, khiến cho tiếng sủa của con chó nhỏ càng thêm hỗn loạn.
Tường Vi nhất thời kinh hoảng, sau khi bị Hắc Diêm Tước ném lên ghê sôfa, cô liền nhanh chóng đứng lên chạy về phía Hắc tẩu, muốn giành lấy chiếc bao bố trong tay bà ta.
"Ui trời! Không thể cho cô giành lấy được, là tiên sinh kêu tôi đem đến đây đó!"
Hắc tẩu theo bản năng mà phòng bị nhìn Tường Vi, cô khẩn trương với con chó này như vậy, xem ra quả thật là con nhỏ đê tiện kia rồi!
Thật không ngờ, ỷ có tý sắc đẹp liền đi quyến rũ tiên sinh rồi!
Hắc tẩu càng nghĩ càng tức, bà dùng thân mình to lớn của mình ngăn chặn Tường Vi giành lấy con chó nhỏ, vội vàng hô: "Tiên sin, con chó này nên làm gì đây?"
Hắc Diêm Tước thấy Tường Vi vội vàng muốn cứu con chó như vậy thì nhíu mi.
"Hắc tẩu, bắt con chó đó ra hung hăng mà đánh nó cho tôi. Đánh đến khi cô ta chịu mở miệng nói chuyện mới thôi!"
Âm thành tàn nhẫn của hắn vừa dứt, Hắc tẩu hí hửng như vừa nhận được thánh chỉ vậy: "Vâng ạ, tiên sinh!"
Giờ mà còn không nhân cơ hội trút giận à? Hắc tẩu mặc kệ Tường Vi giãy giụa, nhưng lại không dám đả thương cô, dù sao với tính cách nắng mưa bất thường của tiên sinh, bà tuyệt không dám hành động thiếu suy nghĩ! Sau đó, bà mở túi ra, Tiểu Khả Liên liền xông ra ngoài.
Chó là loài động vật cực kỳ nhạy cảm, nó cảm nhận được nguy hiểm đang tới gần, nhưng vẫn không từ bỏ hy vọng đối với mạng sống, nó cố hết sức để chạy thoát khỏi chiếc túi khiến nó đau khổ.
Hắc tẩu một phen nắm lấy cái cổ nhỏ của Tiểu Khả Liên, thành thật mà nói, bà muốn xử lý con chó quỷ sứ này lâu lắm rồi!
Con chó dễ thương nhỏ nhắn như vậy làm sao mà là đối thủ của bà ta được? Bà hung hăng mà siết chặt cổ nó, khiến cho Tiểu Khả Liên có giãy giụa cỡ nào cũng chạy không thoát, sau đó, bà ta nắm chặt lấy chân nó rồi hung hăng mà đánh thật mạnh lên lưng Tiểu Khả Liên.
"Ẳng ẳng... gâu... ẳng.... gâu gâu....!"
Tiếng kêu càng lúc càng chấn động người nghe.
"Đừng............"
Tường Vi không nhịn được mà kêu ra tiếng. Cô ôm lấy trái tim đang đau nhói, hai mắt đẫm lệ, nhìn Hắc tẩu tùy ý mà đánh Tiểu Khả Liên, mỗi một cái đánh, cứ như đang đánh lên người cô vậy.
"Hắc tẩu, dừng tay!"
Hắc Diêm Tước mở miệng nói, hắn khẽ cười, nhìn cô gái hai mắt đẫm lệ trước mặt: "Sao? Chịu nói chuyện rồi à?"
Tường Vi vẫn như trước không chịu nói chuyện, nhưng nước mắt và những tiếng khóc nấc đã nói rõ mọi thứ, hắn thế nhưng lại đối xử tàn nhẫn với Tiểu Khả Liên như vậy!
"Đáng chết, cô vẫn không chịu nói chuyện đúng không?" Hắn bị bộ dáng không chịu mở miệng nói chuyện của cô chọc giận: "Hắc tẩu, đem con chó đó bỏ vào bao túi rồi hung hăng mà đánh nó cho tôi!"
"Vâng, tiên sinh!" Hắc tẩu mặt đầy đắc ý, lập tức đem Tiểu Khả Liên bỏ lại vào trong bao bố, cố ý liếc Tường Vi một cái, rồi giơ cao cái bao, chuẩn bị ném mạnh xuống sàn!
"ĐỪNG......."
Tường Vi đột nhiên nhận ra hành động điên cuồng của Hắc tẩu, sợ tới mức thót cả tim, nhưng, cô vẫn chậm một bước!
Phịch!
Một tiếng vang thật lớn, con chó đó bị Hắc tẩu hung hăng ném xuống sàn, văng ra thật xa.
Tiếp đó, con chó trong bao bố khẽ ngọ quậy một chút, và tiếng rên yếu ớt vang lên: "Ôô......" và rồi không còn động tĩnh nữa.
"Đừng! Tiểu Khả Liên! Tiểu Khả Liên!"
Tường Vi khóc thành tiếng, lập tức chạy qua quỳ xuống bên Tiểu Khả Liên, thân thể nó nhỏ như vậy, cô sợ...... Cô che miệng khóc, nước mắt đầy mặt, cô thậm chí dũng khí để mở túi ra coi cũng không có.
Cô hít thật sâu, tay run run, thật nhẹ nhàng mà mở túi ra, nhìn thấy Tiểu Khả Liên nằm đó, không nhúc nhích.
Hắc tẩu thấy vậy, đang định chạy qua đá Tiểu Khả Liên, Tường Vi liền ôm lấy cái chân mập mạp của bà ta, lớn tiếng khóc và nói: "Tôi nói chuyện rồi, tôi nói chuyện rồi được không? Cứu mạng, xin hãy mau cứu Tiểu Khả Liên đi, nó sắp chết rồi...... hu hu hu......"
"Hắc tẩu, gọi bác Ân đến đây." Lời nói của Hắc Diêm Tước khiến Hắc tẩu dừng hành động của mình lại, tiếng khóc của Tường Vi khiến hắn như có đó đè lên tim, nhưng con người như hắn, có làm thế nào đi nữa cũng tuyệt không mềm lòng trước mặt người làm, thậm chí còn phun ra những nói ác độc hơn nữa.
"Tôi nói qua, đừng chọc giận tôi! Nếu cô tiếp tục chiến tranh với tôi, tôi sẽ giải quyết từng người thân của cô, bao gồm con chó đó."
Tường Vi đau lòng nhìn Tiểu Khả Liên, cặp mắt to long lanh của nó giờ đã không còn mở to như lúc trước nữa, nó chỉ vô lực nằm đó, sức để kêu rên cũng không có, như là đang hấp hối vậy.
"Đừng mà, Tiểu Khả Liên, em tỉnh lại đi, hu hu...., là chị không tốt, là chị đã liên lụy tới em...." Cô đau lòng mà quỳ dưới sàn nhà, không dám đụng vào nó, cô sợ cô vừa đụng nó nó sẽ chết mất.
Bị quẳng xuống đất kiểu này, chỉ sợ là bị gãy xương hoặc nội tạng bị thương hết rồi!
Là cô liên lụy tới nó!
Liên lụy..... Tường Vi vừa nghĩ tới hai chữ này, liền cảm thấy trái tim như bị dây thừng siết chặt lấy, đau đến thở không ra hơi!
Triết Dã cũng vậy, giờ Tiểu Khả Liên cũng thế, đều là bị cô liên lụy đến, họ đối xử với cô tốt như vậy, nhưng lại vì cô mà phải chịu đả kích cùng tra tấn, tại sao chứ? Tại sao?
"Tại sao anh không chịu buông tha tôi? Tại sao lại phải tổn thương họ? Tại sao anh lại tàn nhẫn như vậy chứ? Hu hu hu hu......."
Tường Vi không nhịn được mà đau lòng khóc lớn.
Nhất định phải để cô nhìn thấy Tiểu Khả Liên bị đánh chết sao? Nhất định phải để sinh mệnh nhỏ nhắn đó chết trong tay cô sao? Anh ta sao có thể tàn nhẫn như vậy chứ?
"Là do cô tự chọn! Cô không phải không còn sợ tôi nữa sao? Bất luận tôi làm thế nào, cô cũng nhất quyết trưng ra bộ mặt muốn chết mà! Tôi chính là không cho phép cô chết, tôi muốn cô tận mắt chứng kiến những người, những vật mà cô yêu thích biến mất dần dần!"
Bình luận facebook