Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 299: Ánh sáng sông Senna
Trong chớp mắt Tường Vi xụi lơ: "Hu hu....Chú Hải, anh ấy đang gạt con đúng không? Anh ấy sẽ không chết, anh ấy là người cao ngạo như thế, anh ấy sẽ không chết có phải không?"
Chân của cô trường trên mặt đất, mất đi sức lực chống đỡ, cô chỉ có thể níu chặt chú Hải, mở to hai mắt trống rỗng, xuất hiện giọt nước mắt đau thương, ánh mắt vẫn nhìn chằm chằm vào ngọn lửa, khoảnh khắc trước còn hung hăng bóp cổ cô, giờ phút này sao lại biến mất như thế?
"Chú Hải, anh ấy không có ở bên trong đúng không? Chú gọi anh ấy ra đi, chú gọi anh ấy ra đi! Anh ấy ngạo mạn như thế, làm sao anh ấy có thể chết một cách không cam lòng như thế, anh ấy hận không thể giết chết con mà.....Hu hu hu.... ......"
Tường Vi xụi lơ trên mặt đất, ngực đau đến nghẹt thở, cô nắm chặt cánh tay chú Hải, không quên được vụ nổ bom kia!
Cô không ngừng nhìn xung quanh, muốn nhìn thấy bóng dáng ngồi trên xe lăn, cô phát hiện giờ phút này, cô hy vọng anh xuất hiện trước mặt cô biết bao nhiêu, tuy anh luôn có vẻ mặt hung ác, tuy anh vẫn luôn có thủ đoạn hung ác không chút lưu tình, tuy.... .......
Cô cũng nguyện ý được nhìn thấy anh! Chưa từng có khát vọng như thế!
Nhưng mà cô vẫn thất vọng rồi, ngoài ngọn lửa kinh hãi này ra, cô không tìm thấy bất cứ dấu vết nào thuộc về anh! Cô níu chặt lòng mình, rất đau rất đau, cô không tin anh đã chết, cô không tin.... ...
"Tiểu thư Tường Vi.......Tôi thấy tiên sinh đã lên xe......Tôi...." Chú Hải với vẻ mặt đau đớn day dứt, nếu như ông ta biết trước sẽ có vụ nổ bom, ông ta sẽ kéo tiên sinh lại, sẽ không xảy ra tình huống như thế này rồi, nhưng lúc ấy ông ta chỉ lo kéo cánh tay tiểu thư Tường Vi, cô hoàn toàn không biết chiếc xe sẽ bị nổ tung: "Nhưng tất cả đều đã muộn, rốt cuộc là ai thả bom!"
Xe cứu thương, xe cảnh sát nhanh chóng có mặt, cả tòa nhà đều có thể ngửi được mùi vị của ngọn lửa.
Tường Vi sụp đổ xụi lơ trên mặt đất, ngơ ngác chảy nước mắt, hình ảnh ngọn lửa phản chiếu trong ánh mắt, kinh hãi tăng cao, kéo dài không thôi!
Trong đầu cô chỉ có một hình ảnh cuối cùng, đó là trên du thuyền trên sông Senna.......Anh mỉm cười, nở nụ cười thật tươi, có thể thấy được đôi má lúm đồng tiền rất cạn, anh cười rộ lên như ánh mặt trời.
Nhìn gương mặt, cô cách một thế hệ cũng sẽ không quên, đó là nụ cười duy nhất anh đã cho cô, có lẽ không phải thật lòng, cho đến ngày hôm nay của năm năm sau, cô vẫn quyến luyến như trước, cô vẫn nhớ rõ gương mặt cười tươi của anh tại Paris, đây là ánh sáng sông Senna của cô.... .......
Giọt nước mắt trên khóe mắt rơi xuống, cô từng muốn anh rời khỏi cô ngàn vạn lần, cả đời không muốn gặp anh nữa, tuy rằng sẽ nhớ, nhưng cô cố chấp nghĩ rằng anh rời khỏi cô, cô có thể bình tĩnh, có thể hạnh phúc.... ....
Hôm nay anh thật sự đã đi rồi, đúng không?
Vì sao tim lại đau như thế, cuối cùng cũng có thể hoàn toàn rời khỏi anh rồi đúng không?
Cô rất muốn cười ra tiếng, lại phát hiện tiếng cười bị nghẹn ở cổ họng, khiến cô làm thế nào cũng không cười nổi!
"... ..........Trước đó chúng ta hoàn toàn không biết! Đây tuyệt đối là âm mưu! Hung thủ đã trang bị quả bom trong xe rất tốt......"
"Vậy cô có biết trước đây tiên sinh có thù oán với người nào không?"
"Thủ đoạn của tiên sinh, thật ra chắc chắn sẽ đắc tội với rất nhiều người, kẻ thù cũng không thiếu, nhưng phần lớn đều không có
việc gì! Tôi thật sự không nghĩ ra người nào dám làm chuyện như thế!"
"Bước đầu đoán chừng là trả thù, chiếc xe đã bị thiêu đốt, bên pháp y sẽ những đồ vật ở đây về kiểm nghiệm lại, hơn nữa, chúng tôi thấy bên trong chiếc xe có mảnh vụn của chiếc xe lăn tương tự."
"... ......Vậy, vậy tiên sinh nhất định lành ít dữ nhiều.... .....Ngài cảnh sát, xin các ngài phải tra ra rõ hung thủ! Cho dù tốn bao nhiêu tiền cũng được!"
... ...... ...... ...... ........
Âm mưu, hai từ này như cắm sâu vào trái tim đau đớn của Tường Vi, trơ mắt nhìn bác sĩ và y tá đặt cô lên cáng, nhưng không cách nào nhúc nhích.
Gương mặt của bác trong chớp mắt xuất hiện trong đầu cô, âm mưu.... ...
Cô bi thương, không phải chỉ có hai mươi tỷ đô la thôi sao?
... ...... ...... ........
Trên tầng cao nhất của tòa nhà, hai bóng đen một cao một thấp, thần thần bí bí trốn vào hai góc.
"Hu hu, thầy à, vì sao không cho con gặp mẹ?" Tiểu Trạch vẫn trốn trong ngực Tưởng Diệp khóc nức nở.
Tưởng Diệp buộc lại gói hàng to, rồi cột vào sau lưng, sau đó móc một sợi dây thừng ra, nhanh nhẹn cởi trói.
"Để cho con gặp, chúng ta còn thời gian trốn sao? Đừng quên, bây giờ chúng ta ở trong này, đều là vì con tạm thời ngừng nhiệm vụ, không chỉ liên lụy ta không lấy được "hồn vũ", bây giờ còn phải trốn trên sân thượng này."
Tưởng Diệp thấp giọng thở dài, cả toàn nhà đều bị bao vây, ngay cả con kiến cũng không thể thoát ra được, nếu bọn họ không nhanh một chút, chỉ sợ trực thăng cũng bắt được họ rồi!
"Thật xin lỗi, thầy...... Nhưng mà......Con nghe mẹ gọi con, con nghe......" Trên gương mặt trắng noãn của Tiểu Trạch còn đọng lại giọt nước mắt, mẹ nói ra ngoài làm việc, nhưng đã lâu rồi không trở về thăm cậu, cậu rất nhớ mẹ, cậu rất muốn mẹ đưa cậu đến làng chài, trong này ngoài thầy ra, những người khác thật hung dữ, cậu bé không thích ở trong này!
"Đứa ngốc, chờ chúng ta xong việc, nhất định có thể gặp lại mẹ con, rất nhanh thôi, tin thầy đi!" Tưởng Diệp an ủi Tiểu Trạch, đây thật là một đứa bé làm người ta đau lòng, gần đây cha nuôi rất nghiêm khắc, thật ra Tiểu Trạch cũng chịu nhiều cực khổ.
"Thật vậy không? Rất nhanh sẽ được gặp mẹ.... ........"
Bùm!
Đột nhiên dưới lầu vang lên một tiếng nổ lớn!
"A!" Tiểu Trạch sợ tới mức run bắn người, nhịn không được kêu ra tiếng!
Tóc gáy của Tưởng Diệp cũng dựng đứng lên "Dưới lầu chắc chắn đã xảy ra vụ nổ lớn! Tiểu Trạch đến đây, chúng ta không có nhiều thời gian!"
Cảm giác khẩn trương lập tức kéo tới, Tưởng Diệp thật cẩn thận tìm tầng trệt của tòa nhà gần đây, tìm được một vị trí hợp lý, rút một cây súng ra, nhắm ngay vị trí phía trước, hung hăng bắn một phát!
Dây thừng theo lực bắn vọt ra, nhanh chóng cắm vào rào chắn trên sân thượng của tòa nhà khác.
Tưởng Diệp nhanh chóng buộc dây thừng lại, nói với Tiểu Trạch: "Nhanh trèo lên lưng thầy, ôm chặt thầy, biết không!"
"Dạ!" Tiểu Trạch gật gật đầu, nhanh chóng trèo lên lưng Tưởng Diệp.
Tiếp theo, Tưởng Diệp xoay sợi dây thừng đang cố định, nói với Tiểu Trạch ở sau lưng: "Ôm chặt vào!"
Vút một tiếng.
Bọn họ theo sợi dây thừng nhảy ra ngoài!
Hai tay nắm chặt hai đầu xoay tròn, cả người theo sợ dây thừng di chuyển sang tòa nhà khác, Tiểu Trạch nằm ở trên lưng Tưởng Diệp, ôm chặt cổ anh ta!
Trên bầu trời tối đen yên tĩnh, Tiểu Trạch cúi đầu xuống, lại nhìn thấy bên dưới mặt đất có một ngọn lửa đang cháy dữ dội, theo không khí nhẹ nhàng bay lên, cậu bé ngửi được mùi vị thiêu đốt.
"Thầy à, bên dưới có vật gì đó bị đốt cháy."
"Nhắm mắt lại, nắm chặt, đừng phân tâm! Rất nhanh sẽ đến!" Tưởng Diệp quay đầu đi nơi khác, anh ta chỉ biết là đêm nay nhất định phải đưa Tiểu Trạch bình an rời khỏi đây.
"Dạ.... ...." Nhắm hai mắt lại, Tiểu Trạch không nhìn nơi khác, cậu bé ôm chặt người Tưởng Diệp, đang bay lượn trên sợi dây thừng.....
Bầu trời cuối mùa rộng bao la, bắt đầu chuyển sang lạnh lẽo, trong màn đêm đen kịt, những vì sao lấp lánh tốp năm tốp ba hiện ra, ngọn gió lạnh thổi vào đám cháy nhìn mà thấy ghê người, đám cháy ngày càng rừng rực, cho đến khi phòng cháy chữa cháy đến dập tắt ngọn lửa, vẫn còn một đám khói đen bay lên bầu trời mênh mông.... ........
Tiểu Trạch không biết, dưới lầu tại nơi có vụ nổ lớn, là ai đang khóc ròng.
Tường Vi không biết, trên bầu trời có hai bóng người đang bay qua, là người mà cô ngày đêm thương nhớ.
Tước không biết, cái xoay người đau đớn như muốn nứt ra, sẽ lâm vào vụ nổ lớn.
Bỏ lỡ, tính mạng của bọn họ, phải chăng đã xác định nhiều lần, chỉ có thể đau buồn bỏ lỡ...
◇◆◇◆◇◆◇◆◇◆
—— nhật ký Tường Vi (15 )——
Trí nhớ quay lại năm năm trước, tôi vĩnh viễn nhớ ngày đó trên sông Senna
Tước đã nói cho tôi biết về truyền thuyết của Paris, vương tử Paris Troy đến từ Hy Lạp cổ xưa.
Từng có một nữ thần vì trả thù Troy, nên đã chế tạo ra một quả táo, trên đó có viết "tặng cho nữ thần xinh đẹp nhất", đồng thời còn lấy quả táo này giao cho vương tử Paris Troy.
lúc ấy nữ thần trí tuệ Athena, nữ thần sắc đẹp Hess cùng với thần tình yêu Venus đều cho mình là đẹp.
vì tìm được quả táo, nên Athena đã nói với vương tử Troy: "Nếu ngài tặng quả táo này cho tôi, tôi sẽ cho ngài trở thành người thông minh nhất."
Hess nói: "Nếu ngài tặng quả táo này cho tôi, tôi sẽ cho ngài trở thành người thống trị thế giới."
Cuối cùng Venus nói: "Nếu ngài tặng quả táo này cho tôi, tôi sẽ cho ngài người con gái xinh đẹp nhất thế giới."
Vì vậy vương tử liền tặng quả táo cho Venus, mà Venus liền đến Sparta đưa vương hậu Helen, một người phụ nữ xinh đẹp nhất thế giới đi, do đó dẫn đến hai nước chiến tranh.
Khi đó, Tước chỉ dùng giọng điệu khinh thường kể cho tôi nghe truyền thuyết này.
Anh ấy nói vương tử thật ngu ngốc, trên đời này thứ duy nhất không cần phải có, chính là đàn bà!
Nhưng tôi đã yêu sâu sắc người gọi là vương tử Paris, tên Paris đó giống như tên Paris này.
Sau khi anh ấy kể cho tôi nghe về truyền thuyết này xong, thì nhìn anh than thở, tôi không khỏi thất thần, giống như chính anh mới là vương tử Troy. Khi đó tôi rất cảm động, chưa từng nghe qua truyền thuyết đẹp như thế.
Rất muốn hỏi anh, sau khi chiến tranh, cuối cùng Helen có sống chung với vương tử Troy không?
Khoảnh khắc đó, tôi như cảm thấy, không cần giang sơn không cần trí tuệ, chỉ cần là người đàn bà của vương tử Paris, trong lòng tôi, Tước chính là hóa thân.... .......
Chân của cô trường trên mặt đất, mất đi sức lực chống đỡ, cô chỉ có thể níu chặt chú Hải, mở to hai mắt trống rỗng, xuất hiện giọt nước mắt đau thương, ánh mắt vẫn nhìn chằm chằm vào ngọn lửa, khoảnh khắc trước còn hung hăng bóp cổ cô, giờ phút này sao lại biến mất như thế?
"Chú Hải, anh ấy không có ở bên trong đúng không? Chú gọi anh ấy ra đi, chú gọi anh ấy ra đi! Anh ấy ngạo mạn như thế, làm sao anh ấy có thể chết một cách không cam lòng như thế, anh ấy hận không thể giết chết con mà.....Hu hu hu.... ......"
Tường Vi xụi lơ trên mặt đất, ngực đau đến nghẹt thở, cô nắm chặt cánh tay chú Hải, không quên được vụ nổ bom kia!
Cô không ngừng nhìn xung quanh, muốn nhìn thấy bóng dáng ngồi trên xe lăn, cô phát hiện giờ phút này, cô hy vọng anh xuất hiện trước mặt cô biết bao nhiêu, tuy anh luôn có vẻ mặt hung ác, tuy anh vẫn luôn có thủ đoạn hung ác không chút lưu tình, tuy.... .......
Cô cũng nguyện ý được nhìn thấy anh! Chưa từng có khát vọng như thế!
Nhưng mà cô vẫn thất vọng rồi, ngoài ngọn lửa kinh hãi này ra, cô không tìm thấy bất cứ dấu vết nào thuộc về anh! Cô níu chặt lòng mình, rất đau rất đau, cô không tin anh đã chết, cô không tin.... ...
"Tiểu thư Tường Vi.......Tôi thấy tiên sinh đã lên xe......Tôi...." Chú Hải với vẻ mặt đau đớn day dứt, nếu như ông ta biết trước sẽ có vụ nổ bom, ông ta sẽ kéo tiên sinh lại, sẽ không xảy ra tình huống như thế này rồi, nhưng lúc ấy ông ta chỉ lo kéo cánh tay tiểu thư Tường Vi, cô hoàn toàn không biết chiếc xe sẽ bị nổ tung: "Nhưng tất cả đều đã muộn, rốt cuộc là ai thả bom!"
Xe cứu thương, xe cảnh sát nhanh chóng có mặt, cả tòa nhà đều có thể ngửi được mùi vị của ngọn lửa.
Tường Vi sụp đổ xụi lơ trên mặt đất, ngơ ngác chảy nước mắt, hình ảnh ngọn lửa phản chiếu trong ánh mắt, kinh hãi tăng cao, kéo dài không thôi!
Trong đầu cô chỉ có một hình ảnh cuối cùng, đó là trên du thuyền trên sông Senna.......Anh mỉm cười, nở nụ cười thật tươi, có thể thấy được đôi má lúm đồng tiền rất cạn, anh cười rộ lên như ánh mặt trời.
Nhìn gương mặt, cô cách một thế hệ cũng sẽ không quên, đó là nụ cười duy nhất anh đã cho cô, có lẽ không phải thật lòng, cho đến ngày hôm nay của năm năm sau, cô vẫn quyến luyến như trước, cô vẫn nhớ rõ gương mặt cười tươi của anh tại Paris, đây là ánh sáng sông Senna của cô.... .......
Giọt nước mắt trên khóe mắt rơi xuống, cô từng muốn anh rời khỏi cô ngàn vạn lần, cả đời không muốn gặp anh nữa, tuy rằng sẽ nhớ, nhưng cô cố chấp nghĩ rằng anh rời khỏi cô, cô có thể bình tĩnh, có thể hạnh phúc.... ....
Hôm nay anh thật sự đã đi rồi, đúng không?
Vì sao tim lại đau như thế, cuối cùng cũng có thể hoàn toàn rời khỏi anh rồi đúng không?
Cô rất muốn cười ra tiếng, lại phát hiện tiếng cười bị nghẹn ở cổ họng, khiến cô làm thế nào cũng không cười nổi!
"... ..........Trước đó chúng ta hoàn toàn không biết! Đây tuyệt đối là âm mưu! Hung thủ đã trang bị quả bom trong xe rất tốt......"
"Vậy cô có biết trước đây tiên sinh có thù oán với người nào không?"
"Thủ đoạn của tiên sinh, thật ra chắc chắn sẽ đắc tội với rất nhiều người, kẻ thù cũng không thiếu, nhưng phần lớn đều không có
việc gì! Tôi thật sự không nghĩ ra người nào dám làm chuyện như thế!"
"Bước đầu đoán chừng là trả thù, chiếc xe đã bị thiêu đốt, bên pháp y sẽ những đồ vật ở đây về kiểm nghiệm lại, hơn nữa, chúng tôi thấy bên trong chiếc xe có mảnh vụn của chiếc xe lăn tương tự."
"... ......Vậy, vậy tiên sinh nhất định lành ít dữ nhiều.... .....Ngài cảnh sát, xin các ngài phải tra ra rõ hung thủ! Cho dù tốn bao nhiêu tiền cũng được!"
... ...... ...... ...... ........
Âm mưu, hai từ này như cắm sâu vào trái tim đau đớn của Tường Vi, trơ mắt nhìn bác sĩ và y tá đặt cô lên cáng, nhưng không cách nào nhúc nhích.
Gương mặt của bác trong chớp mắt xuất hiện trong đầu cô, âm mưu.... ...
Cô bi thương, không phải chỉ có hai mươi tỷ đô la thôi sao?
... ...... ...... ........
Trên tầng cao nhất của tòa nhà, hai bóng đen một cao một thấp, thần thần bí bí trốn vào hai góc.
"Hu hu, thầy à, vì sao không cho con gặp mẹ?" Tiểu Trạch vẫn trốn trong ngực Tưởng Diệp khóc nức nở.
Tưởng Diệp buộc lại gói hàng to, rồi cột vào sau lưng, sau đó móc một sợi dây thừng ra, nhanh nhẹn cởi trói.
"Để cho con gặp, chúng ta còn thời gian trốn sao? Đừng quên, bây giờ chúng ta ở trong này, đều là vì con tạm thời ngừng nhiệm vụ, không chỉ liên lụy ta không lấy được "hồn vũ", bây giờ còn phải trốn trên sân thượng này."
Tưởng Diệp thấp giọng thở dài, cả toàn nhà đều bị bao vây, ngay cả con kiến cũng không thể thoát ra được, nếu bọn họ không nhanh một chút, chỉ sợ trực thăng cũng bắt được họ rồi!
"Thật xin lỗi, thầy...... Nhưng mà......Con nghe mẹ gọi con, con nghe......" Trên gương mặt trắng noãn của Tiểu Trạch còn đọng lại giọt nước mắt, mẹ nói ra ngoài làm việc, nhưng đã lâu rồi không trở về thăm cậu, cậu rất nhớ mẹ, cậu rất muốn mẹ đưa cậu đến làng chài, trong này ngoài thầy ra, những người khác thật hung dữ, cậu bé không thích ở trong này!
"Đứa ngốc, chờ chúng ta xong việc, nhất định có thể gặp lại mẹ con, rất nhanh thôi, tin thầy đi!" Tưởng Diệp an ủi Tiểu Trạch, đây thật là một đứa bé làm người ta đau lòng, gần đây cha nuôi rất nghiêm khắc, thật ra Tiểu Trạch cũng chịu nhiều cực khổ.
"Thật vậy không? Rất nhanh sẽ được gặp mẹ.... ........"
Bùm!
Đột nhiên dưới lầu vang lên một tiếng nổ lớn!
"A!" Tiểu Trạch sợ tới mức run bắn người, nhịn không được kêu ra tiếng!
Tóc gáy của Tưởng Diệp cũng dựng đứng lên "Dưới lầu chắc chắn đã xảy ra vụ nổ lớn! Tiểu Trạch đến đây, chúng ta không có nhiều thời gian!"
Cảm giác khẩn trương lập tức kéo tới, Tưởng Diệp thật cẩn thận tìm tầng trệt của tòa nhà gần đây, tìm được một vị trí hợp lý, rút một cây súng ra, nhắm ngay vị trí phía trước, hung hăng bắn một phát!
Dây thừng theo lực bắn vọt ra, nhanh chóng cắm vào rào chắn trên sân thượng của tòa nhà khác.
Tưởng Diệp nhanh chóng buộc dây thừng lại, nói với Tiểu Trạch: "Nhanh trèo lên lưng thầy, ôm chặt thầy, biết không!"
"Dạ!" Tiểu Trạch gật gật đầu, nhanh chóng trèo lên lưng Tưởng Diệp.
Tiếp theo, Tưởng Diệp xoay sợi dây thừng đang cố định, nói với Tiểu Trạch ở sau lưng: "Ôm chặt vào!"
Vút một tiếng.
Bọn họ theo sợi dây thừng nhảy ra ngoài!
Hai tay nắm chặt hai đầu xoay tròn, cả người theo sợ dây thừng di chuyển sang tòa nhà khác, Tiểu Trạch nằm ở trên lưng Tưởng Diệp, ôm chặt cổ anh ta!
Trên bầu trời tối đen yên tĩnh, Tiểu Trạch cúi đầu xuống, lại nhìn thấy bên dưới mặt đất có một ngọn lửa đang cháy dữ dội, theo không khí nhẹ nhàng bay lên, cậu bé ngửi được mùi vị thiêu đốt.
"Thầy à, bên dưới có vật gì đó bị đốt cháy."
"Nhắm mắt lại, nắm chặt, đừng phân tâm! Rất nhanh sẽ đến!" Tưởng Diệp quay đầu đi nơi khác, anh ta chỉ biết là đêm nay nhất định phải đưa Tiểu Trạch bình an rời khỏi đây.
"Dạ.... ...." Nhắm hai mắt lại, Tiểu Trạch không nhìn nơi khác, cậu bé ôm chặt người Tưởng Diệp, đang bay lượn trên sợi dây thừng.....
Bầu trời cuối mùa rộng bao la, bắt đầu chuyển sang lạnh lẽo, trong màn đêm đen kịt, những vì sao lấp lánh tốp năm tốp ba hiện ra, ngọn gió lạnh thổi vào đám cháy nhìn mà thấy ghê người, đám cháy ngày càng rừng rực, cho đến khi phòng cháy chữa cháy đến dập tắt ngọn lửa, vẫn còn một đám khói đen bay lên bầu trời mênh mông.... ........
Tiểu Trạch không biết, dưới lầu tại nơi có vụ nổ lớn, là ai đang khóc ròng.
Tường Vi không biết, trên bầu trời có hai bóng người đang bay qua, là người mà cô ngày đêm thương nhớ.
Tước không biết, cái xoay người đau đớn như muốn nứt ra, sẽ lâm vào vụ nổ lớn.
Bỏ lỡ, tính mạng của bọn họ, phải chăng đã xác định nhiều lần, chỉ có thể đau buồn bỏ lỡ...
◇◆◇◆◇◆◇◆◇◆
—— nhật ký Tường Vi (15 )——
Trí nhớ quay lại năm năm trước, tôi vĩnh viễn nhớ ngày đó trên sông Senna
Tước đã nói cho tôi biết về truyền thuyết của Paris, vương tử Paris Troy đến từ Hy Lạp cổ xưa.
Từng có một nữ thần vì trả thù Troy, nên đã chế tạo ra một quả táo, trên đó có viết "tặng cho nữ thần xinh đẹp nhất", đồng thời còn lấy quả táo này giao cho vương tử Paris Troy.
lúc ấy nữ thần trí tuệ Athena, nữ thần sắc đẹp Hess cùng với thần tình yêu Venus đều cho mình là đẹp.
vì tìm được quả táo, nên Athena đã nói với vương tử Troy: "Nếu ngài tặng quả táo này cho tôi, tôi sẽ cho ngài trở thành người thông minh nhất."
Hess nói: "Nếu ngài tặng quả táo này cho tôi, tôi sẽ cho ngài trở thành người thống trị thế giới."
Cuối cùng Venus nói: "Nếu ngài tặng quả táo này cho tôi, tôi sẽ cho ngài người con gái xinh đẹp nhất thế giới."
Vì vậy vương tử liền tặng quả táo cho Venus, mà Venus liền đến Sparta đưa vương hậu Helen, một người phụ nữ xinh đẹp nhất thế giới đi, do đó dẫn đến hai nước chiến tranh.
Khi đó, Tước chỉ dùng giọng điệu khinh thường kể cho tôi nghe truyền thuyết này.
Anh ấy nói vương tử thật ngu ngốc, trên đời này thứ duy nhất không cần phải có, chính là đàn bà!
Nhưng tôi đã yêu sâu sắc người gọi là vương tử Paris, tên Paris đó giống như tên Paris này.
Sau khi anh ấy kể cho tôi nghe về truyền thuyết này xong, thì nhìn anh than thở, tôi không khỏi thất thần, giống như chính anh mới là vương tử Troy. Khi đó tôi rất cảm động, chưa từng nghe qua truyền thuyết đẹp như thế.
Rất muốn hỏi anh, sau khi chiến tranh, cuối cùng Helen có sống chung với vương tử Troy không?
Khoảnh khắc đó, tôi như cảm thấy, không cần giang sơn không cần trí tuệ, chỉ cần là người đàn bà của vương tử Paris, trong lòng tôi, Tước chính là hóa thân.... .......
Bình luận facebook