Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 334: Sự dịu dàng lúc say rượu (2)
“Này, bỏ ra đi… em muốn thay băng cho anh!”
Tường Vi vội vàng rút ngón tay đang có cảm giác như bị điện giật ra, anh bị điên rồi sao? Ác ma này lại coi ngón tay cô là kẹo đường mà ăn.
“Ưhm…” Anh mơ hồ cau mày, muốn tóm lấy ngón tay cô, lại bị cô nhanh nhẹn tránh được, tiện tay rút một cái bút máy nhét vào tay anh.
Nhìn anh đưa cây bút vào trong miệng___
“Không ăn được!” Tường Vi chưa kịp ngăn lại, anh đã ngậm bút vào trong miệng, gặm bừa một cái, cuối cùng cau mày, vẻ mặt như đang nói, không phải thứ mùi này, bèn phun cái bút ra ngoài, nghẹo đầu ngủ tiếp.
Lúc này Tường Vi mới thở phào nhẹ nhõm, trong lòng ấm áp, lần đầu tiên, cô thấy anh giống một đứa trẻ bốc đồng, trên khuôn mặt có màu đỏ thắm hiếm gặp, mặc dù đây là do anh say rượu và sốt nhẹ mà có, nhưng khuôn mặt anh thế này, thật sự rất ưa nhìn.
Ngón tay xanh xao của Tường Vi không nhịn được mà vuốt ve khuôn mặt anh tuấn của anh, giữa hai hàng lông mày có vết nhăn nhỏ, có cảm giác u buồn.
Môi mỏng mím chặt, khóe miệng hơi cong, khóe miệng anh sinh ra đã là như thế, mẹ cô từng bảo, những người như anh không cần cười cũng khiến người khác cảm thấy hiền hòa. Nhưng anh là ngoại lệ, bởi khóe miệng anh cong rất khẽ, nếu không nhìn kỹ lưỡng sẽ không thấy, khi anh mở mắt ra, trông rất hung ác, ít nhất trong cảm nhận của cô, cũng có những lúc anh không hề lãnh khốc.
Tường Vi quan sát anh, có hơi mất hồn, bọn họ thế này có một loại cảm giác bình thản, cô cười nhẹ.
Vội vàng chạy tới chỗ ngăn tủ, lấy hòm thuốc, tỉ mỉ thay băng cho anh. Khi vết thương hoàn toàn lộ ra, Tường Vi thấy chỉ khâu nơi miệng vết thương đã hơi kết vảy, một chút máu lem ra bên cạnh, lòng cô co rút đau đớn.
Lúc đó sao cô xuống tay được nhỉ? Hình như cô cũng không nhớ nổi, nếu không phải anh ép cô tới bức đường cùng, sao cô lại làm ra hành động điên cuồng cỡ này?
Cẩn thận lấy cồn sát trùng, cẩn thận lau vết thương cho anh.
“Ưhm…” Dường như đột nhiên cảm thấy nỗi đau xót khi cồn chạm vào vết thương, anh cau mày, theo phản xạ hất tay, làm lọ cồn trong tay Tường Vi đổ ra.
Cồn đổ ra một ít, Tường Vi nhanh chóng nhặt lên, nắp kín lại, thở dài một cái, không nhịn được nói thầm: “Ngủ cũng không chịu yên!”
Vì sợ anh sẽ làm ra hành động đáng sợ nào đó, Tường Vi không còn cách nào khác là nhanh chóng thay băng cho anh, dùng băng gạc băng lại thật cẩn thận, sau đó tới phòng tắm lấy một chiếc khăn lông, cẩn thận lau mặt và tay cho anh, anh cũng tỏ ra nghe lời, không phản ứng gì.
Chăm sóc anh xong, Tường Vi ngồi trên tấm thảm, nhớ lại lúc ở Paris, từng được nhìn thấy nụ cười tươi sáng của anh, nhớ tới truyền thuyết hoàng tử thành Troy, anh rất có phong phạm hoàng tử, thật ra thì, anh chính là hoàng tử thành Troy trong lòng cô.
Nhưng lòng cô trào lên nỗi buồn nhạt nhòa, trong giấc mơ lúc chiều, cô cũng thấy một vị hoàng tử, nhưng không phải là ‘hoàng tử thành Troy’ mà cô yêu, đó là hoàng tử Saudi…
Sáng sớm hôm sau.
Nắng ấm mùa đông lan tỏa trong không gian, rọi vào khung cửa sổ, lúc này Hắc Diêm Tước mới tỉnh.
Đau đầu, cơn nhức đầu do say rượu tập kích đầu óc anh, trí nhớ ùa về, nhớ tới trận mưa hôm qua, anh vốn cầm cây dù định xông ra, lại nhìn thấy người giúp việc cũng đang mang dù ra che cho Tường Vi, anh bèn dừng chân, tự cười mình vớ vẩn, vì thế anh đi lấy xe, chật vật bỏ đi.
Sau khi ra ngoài, thật ra anh cũng chẳng đi tới chỗ nào, cũng chẳng gặp ai, ngây ngốc đi tìm rượu giải sầu, uống…, uống tới mức anh còn không nhớ mình đã lái xe về bằng cách nào, uống tới mức anh cũng không nhớ sao mình lại ở đây.
Vén chăn lên, quay đầu lại thấy có một dáng người bé nhỏ đang gục bên cạnh, ngủ rất say.
Anh cúi đầu nhìn vết thương đã được thay băng trên vai, và dấu vết trên tấm thảm, liền hiểu ra, ánh mắt lập tức trở nên dịu dàng, cô thay băng cho anh, đắp chăn cho anh, trông anh cả đêm… chăng?
Anh cứ nghĩ là sau lần đó cô đã hận anh rồi, mặc dù đây là kết quả anh muốn, nhưng anh không hề thấy vui vẻ.
Nhẹ nhàng đứng lên, cúi người xuống, cẩn thận bế ngang cô, đặt lên giường.
Động tĩnh này đã đánh thức Tường Vi.
Cô mở mắt, thấy anh đang ôm eo mình, “Anh… anh…”
Theo bản năng, Tường Vi sợ anh sẽ làm gì đó với mình.
Nỗi sợ hãi lộ rõ ràng, cô sợ anh, điều này làm Tước cau mày, cô đối với anh, cứ như là sẵn sàng chuẩn bị chiến đấu…
“Trên đất lạnh, ngủ trên giường sẽ thoải mái hơn.”
Anh lạnh nhạt giải thích, giọng nói bỉnh thản không có một chút gợn sóng. Nhẹ nhàng đặt cô lên giường, trong mắt anh có một tia dịu dàng hiếm gặp. Có thể là do đang trong một buổi sáng ấm áp, anh không muốn phá hỏng sự bình thản này, cũng có thể là, đã quá lâu hai người không nói chuyện, anh chỉ muốn nghe thấy giọng cô, không muốn dọa cô bỏ chạy.
“Ờm… cảm ơn.” Tường Vi hơi ngạc nhiên, thế mà anh không nói những lời lạnh lùng với cô, cô cứ nghĩ anh sẽ nổi giận, hoặc là đuổi cô ra ngoài, nhưng anh không làm gì cả, say cả một đêm, hình như anh vẫn còn đang váng vất hơi men, nếu không, làm sao có chuyện… dịu dàng đột xuất thế này?
“Tối qua, tôi có đánh cô không?” Anh nhặt tấm chăn trên thảm lên, cũng ngồi lên giường, đắp lên cho cô, thuận miệng hỏi.
Tường Vi lắc đầu, sâu trong đôi mắt là sự phòng bị, dường như đây là thói quen khi cô đối mặt anh, luôn phải cẩn thận, trong lòng luôn sợ hãi.
“Thế, tối qua, tôi có nói gì lung tung không?” Anh chau chau lông mày, đôi môi đẹp bất đắc dĩ mấp máy, anh lo là mình đã làm ra vài chuyện thiếu lý trí nào đó trong lúc say.
Tường Vi vội vàng rút ngón tay đang có cảm giác như bị điện giật ra, anh bị điên rồi sao? Ác ma này lại coi ngón tay cô là kẹo đường mà ăn.
“Ưhm…” Anh mơ hồ cau mày, muốn tóm lấy ngón tay cô, lại bị cô nhanh nhẹn tránh được, tiện tay rút một cái bút máy nhét vào tay anh.
Nhìn anh đưa cây bút vào trong miệng___
“Không ăn được!” Tường Vi chưa kịp ngăn lại, anh đã ngậm bút vào trong miệng, gặm bừa một cái, cuối cùng cau mày, vẻ mặt như đang nói, không phải thứ mùi này, bèn phun cái bút ra ngoài, nghẹo đầu ngủ tiếp.
Lúc này Tường Vi mới thở phào nhẹ nhõm, trong lòng ấm áp, lần đầu tiên, cô thấy anh giống một đứa trẻ bốc đồng, trên khuôn mặt có màu đỏ thắm hiếm gặp, mặc dù đây là do anh say rượu và sốt nhẹ mà có, nhưng khuôn mặt anh thế này, thật sự rất ưa nhìn.
Ngón tay xanh xao của Tường Vi không nhịn được mà vuốt ve khuôn mặt anh tuấn của anh, giữa hai hàng lông mày có vết nhăn nhỏ, có cảm giác u buồn.
Môi mỏng mím chặt, khóe miệng hơi cong, khóe miệng anh sinh ra đã là như thế, mẹ cô từng bảo, những người như anh không cần cười cũng khiến người khác cảm thấy hiền hòa. Nhưng anh là ngoại lệ, bởi khóe miệng anh cong rất khẽ, nếu không nhìn kỹ lưỡng sẽ không thấy, khi anh mở mắt ra, trông rất hung ác, ít nhất trong cảm nhận của cô, cũng có những lúc anh không hề lãnh khốc.
Tường Vi quan sát anh, có hơi mất hồn, bọn họ thế này có một loại cảm giác bình thản, cô cười nhẹ.
Vội vàng chạy tới chỗ ngăn tủ, lấy hòm thuốc, tỉ mỉ thay băng cho anh. Khi vết thương hoàn toàn lộ ra, Tường Vi thấy chỉ khâu nơi miệng vết thương đã hơi kết vảy, một chút máu lem ra bên cạnh, lòng cô co rút đau đớn.
Lúc đó sao cô xuống tay được nhỉ? Hình như cô cũng không nhớ nổi, nếu không phải anh ép cô tới bức đường cùng, sao cô lại làm ra hành động điên cuồng cỡ này?
Cẩn thận lấy cồn sát trùng, cẩn thận lau vết thương cho anh.
“Ưhm…” Dường như đột nhiên cảm thấy nỗi đau xót khi cồn chạm vào vết thương, anh cau mày, theo phản xạ hất tay, làm lọ cồn trong tay Tường Vi đổ ra.
Cồn đổ ra một ít, Tường Vi nhanh chóng nhặt lên, nắp kín lại, thở dài một cái, không nhịn được nói thầm: “Ngủ cũng không chịu yên!”
Vì sợ anh sẽ làm ra hành động đáng sợ nào đó, Tường Vi không còn cách nào khác là nhanh chóng thay băng cho anh, dùng băng gạc băng lại thật cẩn thận, sau đó tới phòng tắm lấy một chiếc khăn lông, cẩn thận lau mặt và tay cho anh, anh cũng tỏ ra nghe lời, không phản ứng gì.
Chăm sóc anh xong, Tường Vi ngồi trên tấm thảm, nhớ lại lúc ở Paris, từng được nhìn thấy nụ cười tươi sáng của anh, nhớ tới truyền thuyết hoàng tử thành Troy, anh rất có phong phạm hoàng tử, thật ra thì, anh chính là hoàng tử thành Troy trong lòng cô.
Nhưng lòng cô trào lên nỗi buồn nhạt nhòa, trong giấc mơ lúc chiều, cô cũng thấy một vị hoàng tử, nhưng không phải là ‘hoàng tử thành Troy’ mà cô yêu, đó là hoàng tử Saudi…
Sáng sớm hôm sau.
Nắng ấm mùa đông lan tỏa trong không gian, rọi vào khung cửa sổ, lúc này Hắc Diêm Tước mới tỉnh.
Đau đầu, cơn nhức đầu do say rượu tập kích đầu óc anh, trí nhớ ùa về, nhớ tới trận mưa hôm qua, anh vốn cầm cây dù định xông ra, lại nhìn thấy người giúp việc cũng đang mang dù ra che cho Tường Vi, anh bèn dừng chân, tự cười mình vớ vẩn, vì thế anh đi lấy xe, chật vật bỏ đi.
Sau khi ra ngoài, thật ra anh cũng chẳng đi tới chỗ nào, cũng chẳng gặp ai, ngây ngốc đi tìm rượu giải sầu, uống…, uống tới mức anh còn không nhớ mình đã lái xe về bằng cách nào, uống tới mức anh cũng không nhớ sao mình lại ở đây.
Vén chăn lên, quay đầu lại thấy có một dáng người bé nhỏ đang gục bên cạnh, ngủ rất say.
Anh cúi đầu nhìn vết thương đã được thay băng trên vai, và dấu vết trên tấm thảm, liền hiểu ra, ánh mắt lập tức trở nên dịu dàng, cô thay băng cho anh, đắp chăn cho anh, trông anh cả đêm… chăng?
Anh cứ nghĩ là sau lần đó cô đã hận anh rồi, mặc dù đây là kết quả anh muốn, nhưng anh không hề thấy vui vẻ.
Nhẹ nhàng đứng lên, cúi người xuống, cẩn thận bế ngang cô, đặt lên giường.
Động tĩnh này đã đánh thức Tường Vi.
Cô mở mắt, thấy anh đang ôm eo mình, “Anh… anh…”
Theo bản năng, Tường Vi sợ anh sẽ làm gì đó với mình.
Nỗi sợ hãi lộ rõ ràng, cô sợ anh, điều này làm Tước cau mày, cô đối với anh, cứ như là sẵn sàng chuẩn bị chiến đấu…
“Trên đất lạnh, ngủ trên giường sẽ thoải mái hơn.”
Anh lạnh nhạt giải thích, giọng nói bỉnh thản không có một chút gợn sóng. Nhẹ nhàng đặt cô lên giường, trong mắt anh có một tia dịu dàng hiếm gặp. Có thể là do đang trong một buổi sáng ấm áp, anh không muốn phá hỏng sự bình thản này, cũng có thể là, đã quá lâu hai người không nói chuyện, anh chỉ muốn nghe thấy giọng cô, không muốn dọa cô bỏ chạy.
“Ờm… cảm ơn.” Tường Vi hơi ngạc nhiên, thế mà anh không nói những lời lạnh lùng với cô, cô cứ nghĩ anh sẽ nổi giận, hoặc là đuổi cô ra ngoài, nhưng anh không làm gì cả, say cả một đêm, hình như anh vẫn còn đang váng vất hơi men, nếu không, làm sao có chuyện… dịu dàng đột xuất thế này?
“Tối qua, tôi có đánh cô không?” Anh nhặt tấm chăn trên thảm lên, cũng ngồi lên giường, đắp lên cho cô, thuận miệng hỏi.
Tường Vi lắc đầu, sâu trong đôi mắt là sự phòng bị, dường như đây là thói quen khi cô đối mặt anh, luôn phải cẩn thận, trong lòng luôn sợ hãi.
“Thế, tối qua, tôi có nói gì lung tung không?” Anh chau chau lông mày, đôi môi đẹp bất đắc dĩ mấp máy, anh lo là mình đã làm ra vài chuyện thiếu lý trí nào đó trong lúc say.
Bình luận facebook