Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 31
Edit: V.O
"Này, Thiên Kim, sao cô không nói chuyện nữa? Cô có đang nghe không? Này này này..."
Người đầu kia điện thoại, không nghe được câu trả lời, chỉ nói thêm một câu: "Cô nhanh về đi", rồi cúp điện thoại.
Mặt Cố Niệm, trắng bệch dọa người.
Lúc này, xe đứng ở cửa nhà hàng.
"Cô gái, đến Bích Lạc Đinh rồi...cô, cô cần đến bệnh viện xem thử không? Sắc mặt cô thật dọa người." Người lái xe quay đầu, nói.
Cố Niệm không nói gì.
Lúc này, đầu cô hỗn loạn, hoàn toàn không có cách nào tập trung tinh thần.
"Này, cô gái!"
Người lái xe gọi cô vài tiếng, mới kéo cô tỉnh lại từ trong khiếp sợ.
Cô ngẩng đầu, ánh mắt rã rời nhìn phía trước, giọng nói nỉ non: "Đến sân bay! Đưa tôi đến sân bay!"
"Cái gì? Sân bay? Không phải là cô đến nhà hàng..."
"Đưa tôi đến sân bay! Tôi muốn đến sân bay!" Đột nhiên Cố Niệm nổi bão, hét lớn.
Người lái xe bị hoảng sợ, lo lắng nhìn cô, sau đó quay đầu lại lái xe rời đi.
...
Cố Niệm ngã lên ghế ngồi.
Hai tay cô ôm ngực thật chặt, sắc mặt tái nhợt.
Giờ phút này, cô nào còn có tâm tư nghĩ đến cuộc hẹn, nghĩ đến Bạch Thận Ngôn.
Tin trong điện thoại vừa rồi, đã khiến lòng cô như dao cắt...
Thiên Kim, cô mau về đi. Ông nội cô qua đời.
Ông nội...
Miệng cô, lúc đóng lúc mở, nói mà không ra tiếng.
...
Lúc xe chạy đến cửa chính, dieendaanleequuydoon – V.O, vừa khéo có một chiếc Rolls-Royce lướt qua.
Cố Niệm mất hết hy vọng, ngồi xe taxi rời đi.
Bạch Thận Ngôn lại ngồi trên chiếc Rolls-Royce đó, tiến vào phạm vi nhà hàng.
Lúc hai chiếc xe lướt qua, Bạch Thận Ngôn ngồi ở trên chiếc Rolls-Royce, dường như cảm nhận được gì đó, quay đầu lại, nhìn chiếc xe taxi bên cạnh.
Nhưng, chờ lúc y quay đầu, xe taxi đã chạy được một đoạn rồi. Y chỉ có thể nhìn xuyên qua cửa sổ thủy tinh, thấy một bóng lưng mơ hồ.
Cố Niệm?
Bạch Thận Ngôn khẽ nhíu mày.
Không phải đâu.
Cố Niệm trong ký ức của y, thần thái luôn phấn khởi, không giống như người trong xe.
Nghĩ đến đây, y cúi đầu nhìn đồng hồ: 7 giờ 55 phút.
Xem ra, không đến trễ.
...
Đến sân bay, Cố Niệm lấy toàn bộ tiền mặt trong ví tiền đưa cho người lái xe. Sau đó xuống xe, vẻ mặt hoảng hốt chạy vào sân bay, kết quả để quên điện thoại ở trong xe.
Cô mua vé chuyến bay gần nhất đến Kính Thành.
Một giờ sau, cô ngồi trên máy bay đến Kính Thành.
...
Bích Lạc Đinh sớm đã được Cố Niệm bao hết.
Cho nên, tối nay nhà hàng chỉ tiếp đón hai người Cố Niệm và Bạch Thận Ngôn.
Bạch Thận Ngôn đã ở trong nhà hàng, đợi 40 phút, Cố Niệm không xuất hiện. Không chỉ như thế, ngay cả một cuộc điện thoại, một cái tin nhắn cũng không có.
Dù Bạch Thận Ngôn có tu dưỡng, lúc này cũng hơi tức giận.
Y kiềm nén ý nghĩ muốn bỏ đi, gọi điện thoại cho Cố Niệm.
Điện thoại vang lên.
Nhưng, vừa vang lên hai tiếng, đã bị đầu kia tắt mất.
Y lại gọi, lần này trực tiếp tắt máy.
Bạch Thận Ngôn hít một hơi thật sâu, cất điện thoại vào.
"Hừ..."
Xem ra, y vẫn bị cô chơi, thành đối tượng cô đánh đố với bạn bè.
Nghĩ đến đây, Bạch Thận Ngôn xoay người đi ra ngoài.
"Tiên sinh."
Đúng lúc này, người phục vụ đuổi theo, tay ôm một hộp giày nhãn hiệu xa xỉ nào đó: "Anh quên đồ rồi."
"Không cần, ném đi."
Bạch Thận Ngôn chán ghét nhìn lướt qua, sau đó nhấc chân đi ra ngoài.
Người phục vụ đứng tại chỗ, vẻ mặt khiếp sợ.
Ném đi?
Giày đắt tiền như vậy, chắc vốn là muốn tặng người?
"Này, Thiên Kim, sao cô không nói chuyện nữa? Cô có đang nghe không? Này này này..."
Người đầu kia điện thoại, không nghe được câu trả lời, chỉ nói thêm một câu: "Cô nhanh về đi", rồi cúp điện thoại.
Mặt Cố Niệm, trắng bệch dọa người.
Lúc này, xe đứng ở cửa nhà hàng.
"Cô gái, đến Bích Lạc Đinh rồi...cô, cô cần đến bệnh viện xem thử không? Sắc mặt cô thật dọa người." Người lái xe quay đầu, nói.
Cố Niệm không nói gì.
Lúc này, đầu cô hỗn loạn, hoàn toàn không có cách nào tập trung tinh thần.
"Này, cô gái!"
Người lái xe gọi cô vài tiếng, mới kéo cô tỉnh lại từ trong khiếp sợ.
Cô ngẩng đầu, ánh mắt rã rời nhìn phía trước, giọng nói nỉ non: "Đến sân bay! Đưa tôi đến sân bay!"
"Cái gì? Sân bay? Không phải là cô đến nhà hàng..."
"Đưa tôi đến sân bay! Tôi muốn đến sân bay!" Đột nhiên Cố Niệm nổi bão, hét lớn.
Người lái xe bị hoảng sợ, lo lắng nhìn cô, sau đó quay đầu lại lái xe rời đi.
...
Cố Niệm ngã lên ghế ngồi.
Hai tay cô ôm ngực thật chặt, sắc mặt tái nhợt.
Giờ phút này, cô nào còn có tâm tư nghĩ đến cuộc hẹn, nghĩ đến Bạch Thận Ngôn.
Tin trong điện thoại vừa rồi, đã khiến lòng cô như dao cắt...
Thiên Kim, cô mau về đi. Ông nội cô qua đời.
Ông nội...
Miệng cô, lúc đóng lúc mở, nói mà không ra tiếng.
...
Lúc xe chạy đến cửa chính, dieendaanleequuydoon – V.O, vừa khéo có một chiếc Rolls-Royce lướt qua.
Cố Niệm mất hết hy vọng, ngồi xe taxi rời đi.
Bạch Thận Ngôn lại ngồi trên chiếc Rolls-Royce đó, tiến vào phạm vi nhà hàng.
Lúc hai chiếc xe lướt qua, Bạch Thận Ngôn ngồi ở trên chiếc Rolls-Royce, dường như cảm nhận được gì đó, quay đầu lại, nhìn chiếc xe taxi bên cạnh.
Nhưng, chờ lúc y quay đầu, xe taxi đã chạy được một đoạn rồi. Y chỉ có thể nhìn xuyên qua cửa sổ thủy tinh, thấy một bóng lưng mơ hồ.
Cố Niệm?
Bạch Thận Ngôn khẽ nhíu mày.
Không phải đâu.
Cố Niệm trong ký ức của y, thần thái luôn phấn khởi, không giống như người trong xe.
Nghĩ đến đây, y cúi đầu nhìn đồng hồ: 7 giờ 55 phút.
Xem ra, không đến trễ.
...
Đến sân bay, Cố Niệm lấy toàn bộ tiền mặt trong ví tiền đưa cho người lái xe. Sau đó xuống xe, vẻ mặt hoảng hốt chạy vào sân bay, kết quả để quên điện thoại ở trong xe.
Cô mua vé chuyến bay gần nhất đến Kính Thành.
Một giờ sau, cô ngồi trên máy bay đến Kính Thành.
...
Bích Lạc Đinh sớm đã được Cố Niệm bao hết.
Cho nên, tối nay nhà hàng chỉ tiếp đón hai người Cố Niệm và Bạch Thận Ngôn.
Bạch Thận Ngôn đã ở trong nhà hàng, đợi 40 phút, Cố Niệm không xuất hiện. Không chỉ như thế, ngay cả một cuộc điện thoại, một cái tin nhắn cũng không có.
Dù Bạch Thận Ngôn có tu dưỡng, lúc này cũng hơi tức giận.
Y kiềm nén ý nghĩ muốn bỏ đi, gọi điện thoại cho Cố Niệm.
Điện thoại vang lên.
Nhưng, vừa vang lên hai tiếng, đã bị đầu kia tắt mất.
Y lại gọi, lần này trực tiếp tắt máy.
Bạch Thận Ngôn hít một hơi thật sâu, cất điện thoại vào.
"Hừ..."
Xem ra, y vẫn bị cô chơi, thành đối tượng cô đánh đố với bạn bè.
Nghĩ đến đây, Bạch Thận Ngôn xoay người đi ra ngoài.
"Tiên sinh."
Đúng lúc này, người phục vụ đuổi theo, tay ôm một hộp giày nhãn hiệu xa xỉ nào đó: "Anh quên đồ rồi."
"Không cần, ném đi."
Bạch Thận Ngôn chán ghét nhìn lướt qua, sau đó nhấc chân đi ra ngoài.
Người phục vụ đứng tại chỗ, vẻ mặt khiếp sợ.
Ném đi?
Giày đắt tiền như vậy, chắc vốn là muốn tặng người?
Bình luận facebook