Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 43
Editor: Huyền*Vũ
An gia, thời gian ăn tối.
"Thiếu gia, đây là danh sách khách mời ngày mai, cậu xem qua một chút đi."
Lão Trương cầm một tờ danh sách màu đỏ đưa cho An Mặc Hàn, An Mặc Hàn nhận lấy nhìn qua hai lần liền giao cho An Dĩ Mạch đang tích cực ăn uống.
"Ồ, cái gì vậy?"
An Dĩ Mạch cầm lấy nhìn một chút, đều là các nhân vật lớn, nhân sĩ thượng lưu nổi tiếng, nhìn có mấy phút, An Dĩ Mạch liền đưa danh sách lại cho lão Trương.
"Chú Trương, chú xem làm là được rồi, năm ngoái danh sách sinh nhật Mặc Hàn không phải là do chú phụ trách sao?"
Lão Trương nhận lại danh sách, gật gật đầu, đang muốn xoay người đi, đột nhiên nghĩ tới điều gì.
"Đúng rồi thiếu gia, sáng sớm hôm nay nhận được điện thoại từ nước F bên kia, Nhị lão gia ngày mai sẽ trở về."
Lão Trương nói xong những lời này bèn lui xuống, nhưng động tác ăn cơm của An Mặc Hàn và An Dĩ Mạch liền dừng lại. Hai người nhìn nhau, trong mắt An Mặc Hàn hiện lên một tia phức tạp. An Dĩ Mạch nắm chặt tay anh, trong mắt An Mặc Hàn mới khôi phục lại sự trấn tĩnh.
"Mặc Hàn..."
An Dĩ Mạch có chút bận tâm nhìn An Mặc Hàn trầm mặc như vậy, An Mặc Hàn nhìn cô, cười cười với cô, ý bảo anh không có chuyện gì.
Dùng xong bữa tối, An Mặc Hàn vào thư phòng, gọi điện thoại cho Toàn Ti Dạ.
"Hàn."
Đầu bên kia điện thoại Toàn Ti Dạ hình như cũng có chuyện gấp cần phải nói cho An Mặc Hàn.
"Ti Dạ, An Dữ Kình trở về rồi."
An Mặc Hàn nói xong lời này, đầu bên kia điện thoại Toàn Ti Dạ dừng lại vài giây, cuối cùng thở dài một hơi.
"Cậu biết rồi."
"Ừm, vừa nhận được tin tức."
"Mình cũng vừa mới nhận được tin, cậu yên tâm, mình sẽ tăng thêm nhân lực ở biệt thự Ly Sơn, sẽ không để cho An Dữ Kình đắc thủ. Mặc Hàn bây giờ cậu định làm gì?"
Chuyện của An Mặc Hàn, Toàn Ti Dạ và Chiếm Nam Huyễn đều biết, cho tới nay bọn họ đều dùng thế lực của chính mình giúp đỡ anh.
"Xem hành động của đối phương, nếu như lần này ông ta chỉ là tới tham dự tiệc sinh nhật của mình, đương nhiên mình sẽ để cho ông ta an toàn trở lại nước F. Nếu như không phải, lần này nợ mới nợ cũ cùng tính một lượt."
An Mặc Hàn nói những lời hết sức lạnh lùng, dày đặc mùi vị khát máu. Toàn Ti Dạ ở đầu kia nghe được An Mặc Hàn nói như vậy cũng trầm mặc. Mặc dù An Mặc Hàn nói như thế, nhưng họ đều biết bây giờ còn chưa phải lúc.
"Ngày mai tăng mạnh phòng bị."
"Được rồi, mình biết rồi."
An Mặc Hàn cúp điện thoại trở lại phòng ngủ, An Dĩ Mạch đang đợi anh, anh biết Dĩ Mạch đang lo lắng cho mình.
Anh đi tới ôm lấy Dĩ Mạch, Dĩ Mạch cũng ôm anh thật chặt, hi vọng cái ôm của cô có thể sưởi ấm cho anh.
Đêm đó hai người ôm nhau ngủ, không liều chết triền miên, chỉ có ôm nhau, nhưng ở ban đêm có chút giá lạnh này, khiến cả hai đều nhận được sự ấm áp.
Lúc này ở bên trong khách sạn 5 sao lớn nhất thành phố S, một người đàn ông khoảng chừng bốn mươi lăm tuổi bưng một ly rượu đỏ đứng ở trên ban công, nâng ly hướng về phía ánh trăng lạnh lẽo trên bầu trời, khóe miệng lại lộ ra một nụ cười phức tạp.
Ngày đó, biệt thự An gia rất náo nhiệt. Hôm nay là ngày 28 tháng 10, là sinh nhật của An Mặc Hàn. Hôm nay biệt thự An gia tụ tập rất nhiều nhân vật lớn, tất cả những người có chút tiếng tăm ở xã hội thượng lưu thành phố S đều tập trung ở biệt thự An gia.
Ở bên ngoài biệt thự An gia, cứ mỗi 50m lại có bốn người đàn ông mặc áo gió màu đen mang kính râm đứng đó. Tuy là có chút kỳ quặc, nhưng dù sao người đến đều là người của xã hội thượng lưu, đều là người đã từng va chạm xã hội, nhìn thấy tình hình như vậy, ngẫm lại thân phận của An Mặc Hàn, mọi người cũng không cảm thấy có gì kỳ lạ.
"Hoan nghênh..."
"Hoan nghênh, mời vào bên trong..."
Suốt cả một ngày, Chiếm Nam Huyễn, Toàn Ti Dạ, Dư Huyên, Hạ Hi, bốn người bị An Mặc Hàn phái đi làm lao động, đến cửa đón khách tới.
Dư Huyên nhìn từng người từng người một ra vào, mọi người thành từng tốp từng tốp ăn uống, trò chuyện, trong lòng nhất thời thấy bất bình. Cô cũng là khách mời mà đúng không? Vì sao cô phải ở chỗ này đón tiếp người ta đây.
"Này..."
Dư Huyên dùng tay chọc chọc Chiếm Nam Huyễn vẻ mặt ôn hòa đang mỉm cười ở bên cạnh.
"Sao thế? Lưu tổng, hoan nghênh, mời ông..."
Chiếm Nam Huyễn vừa nói chuyện với Dư Huyên, còn không quên tiếp đón người đến.
"Tại sao chúng ta phải đứng ở chỗ này? An gia không có người giúp việc sao?"
Nghe thấy Dư Huyên oán giận, Chiếm Nam Huyễn bất đắc dĩ nhún nhún vai. Anh có thể nói gì đây? An gia quả thực không có nhiều người giúp việc. Bởi vì hàng năm đều là hai người anh và Toàn Ti Dạ làm việc này, chỉ là năm nay có thêm Dư Huyên và Hạ Hi thôi.
"An gia mướn rất ít người, muốn trách thì trách cô và Dĩ Mạch là bạn tốt thôi."
Chiếm Nam Huyễn đưa cho cô một ánh mắt đồng tình. Thấy ánh mắt của Chiếm Nam Huyễn, Dư Huyên bĩu môi.
"Anh không giống vậy à?"
Sau đó để lại cho Chiếm Nam Huyễn một cái gáy, bản thân chạy đến bên cạnh Hạ Hi cùng cô ấy tiếp đón khách.
"Hi Hi, An Dĩ Mạch không có lương tâm đâu?"
Hạ Hi lắc lắc đầu, cô cũng không biết, cô từ lúc mới đến đã bị Toàn Ti Dạ kéo qua đứng ở chỗ này, vẫn chưa nhìn thấy Dĩ Mạch.
"Khách mời đến cũng gần đủ rồi, chúng ta đi tìm Dĩ Mạch đi, nơi này cứ giao cho hai người bọn họ được không?"
Nhìn thấy vẻ mặt hết sức mệt mỏi của Dư Huyên, Hạ Hi gật đầu, thật ra mà nói cô cũng rất mệt.
Cứ thế hai người đẹp huy hoàng vứt bỏ lại Toàn Ti Dạ và Chiếm Nam Huyễn, len lén vào trong phòng.
Tìm khắp tất cả các phòng mà hai người đều không thấy An Dĩ Mạch đâu, nhưng hai cô lại nhìn thấy Thượng Quan Hồng, hơn nữa còn là ở cùng An Mặc Hàn.
Cả hai là bạn tốt của An Dĩ Mạch, cho nên muốn thăm dò thực hư đến cùng, hai người nằm sấp cạnh cửa ngó dáo dác, xem tình hình bên trong.
"Mặc Hàn, sinh nhật vui vẻ."
Thượng Quan Hồng đưa tặng món quà mà cô đã chuẩn bị từ lâu. Hôm nay cô trang điểm đặc biệt, một thân váy áo này là do mẹ cô cố ý để người ta thiết kế riêng cho cô, sợi dây chuyền trang sức trên cổ cũng là do Tô Lạc tự tay thiết kế. Cô còn đặc biệt tìm thợ trang điểm tạo hình. Cho nên đối với váy áo hôm nay của mình cô rất có tự tin, hơn nữa, cô cũng tin tưởng, nhất định An Mặc Hàn sẽ thích cô.
Nhận lấy món quà của Thượng Quan Hồng, An Mặc Hàn vô tình lùi về sau một bước, cách Thượng Quan Hồng khoảng 1m. Thượng Quan Hồng sớm đã biết An Mặc Hàn có thói quen này, vì vậy không hề để ý, vẫn cứ nở nụ cười đầy quyến rũ nhìn An Mặc Hàn.
Người đàn ông này chính là thuốc phiện, làm cho cô muốn ngừng mà không được.
"Cảm ơn."
"Không cần cám ơn, đây là lần đầu tiên em tham gia tiệc sinh nhật của anh. Món quà này chỉ là một chút tâm ý nho nhỏ của em thôi, anh thích là tốt rồi. Đúng rồi, Mặc Hàn, vũ hội đêm nay, em có thể..."
"Thiếu gia, Toàn tiên sinh, Chiếm tiên sinh cùng với Chiếm phu nhân tới rồi."
Lời Thượng Quan Hồng còn chưa kịp nói hết, lão Trương liền đi đến, ông cố nén ý cười của mình, lại nhìn một chút Thượng Quan Hồng tức giận đến đỏ cả mặt.
"Tôi đến đây."
An Mặc Hàn nhìn cũng không thèm nhìn Thượng Quan Hồng chút nào, liền đi ra khỏi phòng. Lão Trương nhìn Thượng Quan Hồng trong phòng, lại nhìn thiếu gia nhà mình, cuối cùng cúi đầu cùng thiếu gia rời khỏi phòng. Chỉ là ông nhớ tới vừa nãy ở ngoài cửa bắt gặp hai người bạn tốt của Dĩ Mạch tiểu thư, bèn không nhịn được mà buồn cười. May mà An Mặc Hàn đi phía trước ông, không nhìn thấy ông cười.
"Mặc..."
An Mặc Hàn đã đi xa, Thượng Quan Hồng mới phản ứng lại, gọi anh, nhưng ở đâu ra còn có bóng dáng của An Mặc Hàn nữa. Cô chỉ có thể cực kỳ tức giận đi ra khỏi phòng, đi tới phòng khách.
An gia, thời gian ăn tối.
"Thiếu gia, đây là danh sách khách mời ngày mai, cậu xem qua một chút đi."
Lão Trương cầm một tờ danh sách màu đỏ đưa cho An Mặc Hàn, An Mặc Hàn nhận lấy nhìn qua hai lần liền giao cho An Dĩ Mạch đang tích cực ăn uống.
"Ồ, cái gì vậy?"
An Dĩ Mạch cầm lấy nhìn một chút, đều là các nhân vật lớn, nhân sĩ thượng lưu nổi tiếng, nhìn có mấy phút, An Dĩ Mạch liền đưa danh sách lại cho lão Trương.
"Chú Trương, chú xem làm là được rồi, năm ngoái danh sách sinh nhật Mặc Hàn không phải là do chú phụ trách sao?"
Lão Trương nhận lại danh sách, gật gật đầu, đang muốn xoay người đi, đột nhiên nghĩ tới điều gì.
"Đúng rồi thiếu gia, sáng sớm hôm nay nhận được điện thoại từ nước F bên kia, Nhị lão gia ngày mai sẽ trở về."
Lão Trương nói xong những lời này bèn lui xuống, nhưng động tác ăn cơm của An Mặc Hàn và An Dĩ Mạch liền dừng lại. Hai người nhìn nhau, trong mắt An Mặc Hàn hiện lên một tia phức tạp. An Dĩ Mạch nắm chặt tay anh, trong mắt An Mặc Hàn mới khôi phục lại sự trấn tĩnh.
"Mặc Hàn..."
An Dĩ Mạch có chút bận tâm nhìn An Mặc Hàn trầm mặc như vậy, An Mặc Hàn nhìn cô, cười cười với cô, ý bảo anh không có chuyện gì.
Dùng xong bữa tối, An Mặc Hàn vào thư phòng, gọi điện thoại cho Toàn Ti Dạ.
"Hàn."
Đầu bên kia điện thoại Toàn Ti Dạ hình như cũng có chuyện gấp cần phải nói cho An Mặc Hàn.
"Ti Dạ, An Dữ Kình trở về rồi."
An Mặc Hàn nói xong lời này, đầu bên kia điện thoại Toàn Ti Dạ dừng lại vài giây, cuối cùng thở dài một hơi.
"Cậu biết rồi."
"Ừm, vừa nhận được tin tức."
"Mình cũng vừa mới nhận được tin, cậu yên tâm, mình sẽ tăng thêm nhân lực ở biệt thự Ly Sơn, sẽ không để cho An Dữ Kình đắc thủ. Mặc Hàn bây giờ cậu định làm gì?"
Chuyện của An Mặc Hàn, Toàn Ti Dạ và Chiếm Nam Huyễn đều biết, cho tới nay bọn họ đều dùng thế lực của chính mình giúp đỡ anh.
"Xem hành động của đối phương, nếu như lần này ông ta chỉ là tới tham dự tiệc sinh nhật của mình, đương nhiên mình sẽ để cho ông ta an toàn trở lại nước F. Nếu như không phải, lần này nợ mới nợ cũ cùng tính một lượt."
An Mặc Hàn nói những lời hết sức lạnh lùng, dày đặc mùi vị khát máu. Toàn Ti Dạ ở đầu kia nghe được An Mặc Hàn nói như vậy cũng trầm mặc. Mặc dù An Mặc Hàn nói như thế, nhưng họ đều biết bây giờ còn chưa phải lúc.
"Ngày mai tăng mạnh phòng bị."
"Được rồi, mình biết rồi."
An Mặc Hàn cúp điện thoại trở lại phòng ngủ, An Dĩ Mạch đang đợi anh, anh biết Dĩ Mạch đang lo lắng cho mình.
Anh đi tới ôm lấy Dĩ Mạch, Dĩ Mạch cũng ôm anh thật chặt, hi vọng cái ôm của cô có thể sưởi ấm cho anh.
Đêm đó hai người ôm nhau ngủ, không liều chết triền miên, chỉ có ôm nhau, nhưng ở ban đêm có chút giá lạnh này, khiến cả hai đều nhận được sự ấm áp.
Lúc này ở bên trong khách sạn 5 sao lớn nhất thành phố S, một người đàn ông khoảng chừng bốn mươi lăm tuổi bưng một ly rượu đỏ đứng ở trên ban công, nâng ly hướng về phía ánh trăng lạnh lẽo trên bầu trời, khóe miệng lại lộ ra một nụ cười phức tạp.
Ngày đó, biệt thự An gia rất náo nhiệt. Hôm nay là ngày 28 tháng 10, là sinh nhật của An Mặc Hàn. Hôm nay biệt thự An gia tụ tập rất nhiều nhân vật lớn, tất cả những người có chút tiếng tăm ở xã hội thượng lưu thành phố S đều tập trung ở biệt thự An gia.
Ở bên ngoài biệt thự An gia, cứ mỗi 50m lại có bốn người đàn ông mặc áo gió màu đen mang kính râm đứng đó. Tuy là có chút kỳ quặc, nhưng dù sao người đến đều là người của xã hội thượng lưu, đều là người đã từng va chạm xã hội, nhìn thấy tình hình như vậy, ngẫm lại thân phận của An Mặc Hàn, mọi người cũng không cảm thấy có gì kỳ lạ.
"Hoan nghênh..."
"Hoan nghênh, mời vào bên trong..."
Suốt cả một ngày, Chiếm Nam Huyễn, Toàn Ti Dạ, Dư Huyên, Hạ Hi, bốn người bị An Mặc Hàn phái đi làm lao động, đến cửa đón khách tới.
Dư Huyên nhìn từng người từng người một ra vào, mọi người thành từng tốp từng tốp ăn uống, trò chuyện, trong lòng nhất thời thấy bất bình. Cô cũng là khách mời mà đúng không? Vì sao cô phải ở chỗ này đón tiếp người ta đây.
"Này..."
Dư Huyên dùng tay chọc chọc Chiếm Nam Huyễn vẻ mặt ôn hòa đang mỉm cười ở bên cạnh.
"Sao thế? Lưu tổng, hoan nghênh, mời ông..."
Chiếm Nam Huyễn vừa nói chuyện với Dư Huyên, còn không quên tiếp đón người đến.
"Tại sao chúng ta phải đứng ở chỗ này? An gia không có người giúp việc sao?"
Nghe thấy Dư Huyên oán giận, Chiếm Nam Huyễn bất đắc dĩ nhún nhún vai. Anh có thể nói gì đây? An gia quả thực không có nhiều người giúp việc. Bởi vì hàng năm đều là hai người anh và Toàn Ti Dạ làm việc này, chỉ là năm nay có thêm Dư Huyên và Hạ Hi thôi.
"An gia mướn rất ít người, muốn trách thì trách cô và Dĩ Mạch là bạn tốt thôi."
Chiếm Nam Huyễn đưa cho cô một ánh mắt đồng tình. Thấy ánh mắt của Chiếm Nam Huyễn, Dư Huyên bĩu môi.
"Anh không giống vậy à?"
Sau đó để lại cho Chiếm Nam Huyễn một cái gáy, bản thân chạy đến bên cạnh Hạ Hi cùng cô ấy tiếp đón khách.
"Hi Hi, An Dĩ Mạch không có lương tâm đâu?"
Hạ Hi lắc lắc đầu, cô cũng không biết, cô từ lúc mới đến đã bị Toàn Ti Dạ kéo qua đứng ở chỗ này, vẫn chưa nhìn thấy Dĩ Mạch.
"Khách mời đến cũng gần đủ rồi, chúng ta đi tìm Dĩ Mạch đi, nơi này cứ giao cho hai người bọn họ được không?"
Nhìn thấy vẻ mặt hết sức mệt mỏi của Dư Huyên, Hạ Hi gật đầu, thật ra mà nói cô cũng rất mệt.
Cứ thế hai người đẹp huy hoàng vứt bỏ lại Toàn Ti Dạ và Chiếm Nam Huyễn, len lén vào trong phòng.
Tìm khắp tất cả các phòng mà hai người đều không thấy An Dĩ Mạch đâu, nhưng hai cô lại nhìn thấy Thượng Quan Hồng, hơn nữa còn là ở cùng An Mặc Hàn.
Cả hai là bạn tốt của An Dĩ Mạch, cho nên muốn thăm dò thực hư đến cùng, hai người nằm sấp cạnh cửa ngó dáo dác, xem tình hình bên trong.
"Mặc Hàn, sinh nhật vui vẻ."
Thượng Quan Hồng đưa tặng món quà mà cô đã chuẩn bị từ lâu. Hôm nay cô trang điểm đặc biệt, một thân váy áo này là do mẹ cô cố ý để người ta thiết kế riêng cho cô, sợi dây chuyền trang sức trên cổ cũng là do Tô Lạc tự tay thiết kế. Cô còn đặc biệt tìm thợ trang điểm tạo hình. Cho nên đối với váy áo hôm nay của mình cô rất có tự tin, hơn nữa, cô cũng tin tưởng, nhất định An Mặc Hàn sẽ thích cô.
Nhận lấy món quà của Thượng Quan Hồng, An Mặc Hàn vô tình lùi về sau một bước, cách Thượng Quan Hồng khoảng 1m. Thượng Quan Hồng sớm đã biết An Mặc Hàn có thói quen này, vì vậy không hề để ý, vẫn cứ nở nụ cười đầy quyến rũ nhìn An Mặc Hàn.
Người đàn ông này chính là thuốc phiện, làm cho cô muốn ngừng mà không được.
"Cảm ơn."
"Không cần cám ơn, đây là lần đầu tiên em tham gia tiệc sinh nhật của anh. Món quà này chỉ là một chút tâm ý nho nhỏ của em thôi, anh thích là tốt rồi. Đúng rồi, Mặc Hàn, vũ hội đêm nay, em có thể..."
"Thiếu gia, Toàn tiên sinh, Chiếm tiên sinh cùng với Chiếm phu nhân tới rồi."
Lời Thượng Quan Hồng còn chưa kịp nói hết, lão Trương liền đi đến, ông cố nén ý cười của mình, lại nhìn một chút Thượng Quan Hồng tức giận đến đỏ cả mặt.
"Tôi đến đây."
An Mặc Hàn nhìn cũng không thèm nhìn Thượng Quan Hồng chút nào, liền đi ra khỏi phòng. Lão Trương nhìn Thượng Quan Hồng trong phòng, lại nhìn thiếu gia nhà mình, cuối cùng cúi đầu cùng thiếu gia rời khỏi phòng. Chỉ là ông nhớ tới vừa nãy ở ngoài cửa bắt gặp hai người bạn tốt của Dĩ Mạch tiểu thư, bèn không nhịn được mà buồn cười. May mà An Mặc Hàn đi phía trước ông, không nhìn thấy ông cười.
"Mặc..."
An Mặc Hàn đã đi xa, Thượng Quan Hồng mới phản ứng lại, gọi anh, nhưng ở đâu ra còn có bóng dáng của An Mặc Hàn nữa. Cô chỉ có thể cực kỳ tức giận đi ra khỏi phòng, đi tới phòng khách.
Bình luận facebook