Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 66
Editor: MarisMiu --- Diễn Đàn
Chị Dĩ Mạch, chị làm xong việc chưa? Đợt lát nữa chúng ta cùng đi ăn cơm có được không?
An Thần Hạo không muốn ánh mắt của Tô Lạc đầy châm chọc cứ nhìn mình như thế. Hơn nữa chị Dĩ Mạch vẫn còn coi cậu là đứa trẻ, mặc dù cậu không ngại điều đó nhưng cậu vẫn muốn có uy phong trước mặt bạn bè một chút.
"Đã xong việc hết rồi, em tới là muốn đặc biệt mời chị ăn cơm sao?"
Cho tới bây giờ, An Dĩ Mạch lại không biết An Thần Hạo lại rảnh rỗi như thế, vả lại với tình hình hiện giờ, An Thần Hạo nên bận rộn công việc mới đúng. Nhìn An Dĩ Mạch tỏ vẻ hoài nghi, trong lòng An Thần Hạo lạnh run một cái. Được rồi, những việc này đúng là không thể lừa được chị Dĩ Mạch.
"Chị, em có chuyện muốn nhờ chị giúp đỡ. Chị xem, em đã đưa đến cho chị một đại soái ca rồi, vì thế chị hãy giúp em đi."
An Thần Hạo bày ra một bộ dáng đáng thương tội nghiệp, còn vẻ mặt của đại soái ca thì đầy hắc tuyến khi bị anh lôi vào. Thế nào mà anh lại không biết lúc nào thì chính mình bị An Thần Hạo bán đi. / dien / dan / le / quy / don / Ngược lại là An Dĩ Mạch giống như đã sớm quen với biểu tình này của An Thần Hạo cho nên cô chỉ lắc đầu. Tô Lạc không hiểu nhưng An Thần Hạo thì đã hiểu, cậu sẽ không thất vọng. Bởi vì cậu vốn cũng không nghĩ tới chị Dĩ Mạch sẽ đáp ứng. Có điều, cậu tin tưởng chị Dĩ Mạch nhất định sẽ không mặc kệ cậu đâu.
"Chị Dĩ Mạch...."
"Được, ngoan nào. Gần đây, chắc An Mặc Hàn không bận lắm, chị sẽ nói anh ấy."
"Oa, chị Dĩ Mạch là tốt nhất, em yêu chị nhất, thật đấy!"
Lập tức hôn một nụ hôn lên mặt An Dĩ Mạch. Từ đầu đến cuối, cả người Tô Lạc đều đã trở thành tượng gỗ rồi, anh vẫn không tiếp nhận nổi hình thức ở chung giữa An Thần Hạo và An Dĩ Mạch. Nhưng mà, sao anh lại cảm thấy không khí xung quanh lạnh như vậy. Chậm rãi quay người lại, rốt cuộc anh cũng tìm được nguyên nhân, có một người tỏa ra khí lạnh toàn thân đứng ở phía sau như thế, không lạnh mới là lạ đó!
Đương nhiên, An Thần Hạo cũng cảm thấy lạnh rét. Cậu run rẩy ngẩng đầu, trong lòng luôn cầu nguyện ngàn lần vạn lần đừng giống như cậu đang nghĩ. Nhưng, khi nhìn đến vẻ mặt hung ác của anh họ đứng ở cửa, cái suy nghĩ may mắn kia của cậu liền triệt để bị bóp chết ở trong nước. Nếu ở đây có một cái chăn, nhất định cậu sẽ che kín đầu không lộ ra một chút nào.
"Tổng giám đốc An...."
Tô Lạc nhìn thấy vẻ mặt của An Thần Hạo thì một trận mồ hôi lạnh. Được rồi, hôm nay An Thần Hạo đã làm quá nhiều chuyện khiến anh không thể nào tiếp thu nỗi nữa.
"Đã trễ thế này sao Tô tiên sinh lại tới đây?"
Giọng nói của An Mặc Hàn tràn ngập sát khí, Tô Lạc cảm giác được điều đó, đương nhiên An Thần Hạo cũng không ngoại lệ. Cậu len lén nhìn anh họ vĩ đại của mình kia, nhưng ngay cả một ánh mắt kia người kia cũng không hề cho cậu. Trái lại vẻ mặt của Tô Lạc thì rất bình tĩnh, lúc này, An Thần Hạo cũng chỉ có thể gửi gắm tất cả hi vọng vào trên người Tô Lạc.
"Là tôi đi cùng với Thần Hạo tới đây."
Tô Lạc không muốn ôm cục diện rối rắm về thân mình, ai bảo vừa rồi An Thần Hạo lại đem anh đi bán. Nghe Tô Lạc nói xong, trong lòng An Thần Hạo khinh bỉ một trận. Không có nghĩa khí gì cả, gì mà bạn chí cốt chứ! Nhưng Tô Lạc lại ném cho anh một ánh mắt, ý nói đây là cậu tự tìm phiền toái đừng trách người khác.
"An Thần Hạo cũng ở đây à?"
Lúc này, rốt cuộc An Mặc Hàn cũng chịu nhìn qua An Thần Hạo. Nghe được An Mặc Hàn nói thế, An Thần Hạo bực tức một trận, cái gì gọi là anh cũng ở đây, anh vẫn luôn ở đây có được hay không. Từ đầu đến cuối cậu chỉ có thể giống như đà điểu núp sau lưng chị Dĩ Mạch, An Mặc Hàn hoàn toàn không thèm nhìn đến cậu, nếu cậu so đo cái này không phải càng thêm bị khinh bỉ hay sao?
"Anh, anh xong việc rồi sao? Đã ăn gì chưa?"
Hiện tại, An Thần Hạo đang nghĩ cách lấy lòng An Mặc Hàn, nếu không cậu chắc chắn rằng sẽ không có quả ngon để ăn. Tuy nhiên, nếu lấy lòng anh ấy chưa chắc cũng có trái cây ngon, nhưng dù sao, cậu vẫn muốn anh Mặc Hàn giúp cậu. Vì vậy, lúc này cậu không thể không lấy lòng An Mặc Hàn.
"Vẫn chưa ăn, hơn nữa anh cảm thấy rất đói."
Rõ ràng An Mặc Hàn đang cười, nhưng An Thần Hạo nhìn đôi mắt hoa đào kia giống y của anh, vì sao anh lại cảm nhận được sát khí nhỉ, rất đói? Ý là muốn ăn cậu sao? Hu hu hu, không cần, cậu còn chưa có bạn gái mà, vẫn chưa chính thức cưới vợ nữa, hu hu.
"Anh Mặc Hàn, thịt của em ăn không ngon đâu."
"Ha ha ha...."
Giờ phút này, rốt cuộc Tô Lạc cũng không nhịn được mà bật cười ra tiếng. Miu-diendanlequydon Hôm nay, An Thần Hạo thật sự kích thích đến trái tim anh rồi. Trời ơi, ai tới nói cho anh biết, cái vẻ mặt ủy khuất này cùng với đáng thương này thực sự là An Thần Hạo sao?
"Đúng lúc tôi cũng đói bụng, chúng ta cùng đi ăn thôi!"
Cuối cùng vẫn là An Dĩ Mạch phá vỡ cục diện bế tắc này. Vốn là Tô Lạc đang lúc túng, vừa bật cười xong lại thấy xấu hổ lại. An Thần Hạo thì không cần phải nói, chính xác là một con đà điểu. Hiện tại anh chỉ mong sao ánh mắt của An Mặc Hàn có thể dời khỏi người cậu thôi, hu hu, vẫn là chị Dĩ Mạch tốt nhất. Vẻ mặt của An Thần Hạo cảm kích sùng bái nhìn An Dĩ Mạch, An Dĩ Mạch bất đắc dĩ chỉ biết lắc đầu. An Thần Hạo này chính là như vậy, đã biết rõ không đấu lại An Mặc Hàn rồi mà vẫn cứ cố tình chọc giận anh ấy. Không biết nên nói cậu dũng khí tăng lên hay là nói cậu không biết tự lượng sức mình đây.
"Đi thôi."
An Mặc Hàn kéo An Dĩ Mạch qua, không thèm nhìn Tô Lạc và An Thần Hạo trực tiếp ngồi lên xe. Nhưng thời điểm An Mặc Hàn vừa thu hồi ánh mắt về, máu sống trong người An Thần Hạo đã sống lại. Anh rất mặt dày mày dạn đuổi theo An Dĩ Mạch, sau đó đi bên cạnh cô. Cuối cùng, Tô Lạc nhìn qua nhìn lại, vẫn là quyết định ngồi ở chỗ tay lái phụ đi, làm bạn với tiểu Trương cũng không tồi.
Xe của An Mặc Hàn là phiên bản Rolls-Royce dài, cho nên không gian bên trong rất lớn. An Thần Hạo gắt gao ngồi sát vào bên cạnh An Dĩ Mạch, hoàn toàn không không thèm nhìn đến ánh mắt của An Mặc Hàn. An Mặc Hàn kéo An Dĩ Mạch tựa vào lòng mình, An Thần Hạo thấy vậy cũng ngồi vào sát bên.
"Thêm một chút nữa, tôi sẽ cho cậu xuống xe đi bộ!"
Rốt cuộc An Mặc Hàn cũng nói chuyện. An Thần Hạo bĩu môi, cuối cùng vẫn cực kỳ nghe lời ngồi cách xa An Dĩ Mạch hai ngón tay.
Tô Lạc ngồi ở phía trước lại đổ mồ hôi lạnh một trận. Anh đã rất khắc chế mình không nên để ý tới cuộc nói chuyện của bọn An Mặc Hàn rồi, nhưng anh vẫn nghe được không sót một chữ nào.
"Muốn ăn cái gì?"
An Dĩ Mạch quay đầu dịu dàng nhìn An Mặc Hàn. Lần này, sắc mặt của An Mặc Hàn mới dần trở nên dễ coi. ^.^ Diễn ^-^ Đàn ^_^ Maris ^.^ Lê ^-^ Miu ^_^ Quý ^.^ Đôn ^-^ Đương nhiên An Thần Hạo cũng thấy rất rõ ràng, quả nhiên là không giống nhau mà. Đối mặt với cậu thì âm trầm còn đối mặt với chị Dĩ Mạch thì lại dịu dàng. Nhìn An Dĩ Mạch và An Mặc Hàn không thèm để ý đến phản ứng của cậu, cậu chỉ có thể một mình một người trốn ở trong góc vẽ vòng tròn thôi.
"Mỳ Ý."
An Mặc Hàn suy nghĩ một lát, lựa chọn món ăn mình muốn. Sau đó lại hỏi ý kiến của Dĩ Mạch, An Dĩ Mạch gật đầu, cô cũng không có ý kiến gì vì cô cũng muốn ăn món đó.
"Em muốn ăn thịt bò bít tết."
An Thần Hạo nghe được cuộc nói chuyện của hai người, nói ý nghĩ của mình với hai người họ, sau đó lại nhìn về Tô Lạc ở phía trước.
"Lạc, cậu muốn ăn cái gì?"
"Mỳ Ý."
Nghe Tô Lạc trả lời xong, An Thần Hạo bĩu môi. Tô Lạc này không có chút nghĩa khí nào hết, thế mà không cùng nhóm với anh.
"Tiểu Trương, dừng ở nhà hàng cây sồi phía trước đi."
"Dạ, tiểu thư."
Đến nơi, An Mặc Hàn bảo tiểu Trương đi về trước, sau đó một nhóm bốn người cùng bước vào phòng ăn. An Thần Hạo nhìn nơi này một chút, có rất nhiều gương mặt quen thuộc, nghĩ một chút, chắc là minh tinh gì đó đi, đúng thật là minh tinh ở nơi này không ít.
Bốn người liền tìm một vị trí sát góc ngồi xuống, mỗi người gọi một phần mỳ Ý, lại gọi thêm vài món thức ăn. Đương nhiên, An Dĩ Mạch cũng gọi cho An Thần Hạo một phần thịt bò bít tết, An Thần Hạo suýt cảm động muốn chết rồi.
Đang trong lúc đợi bưng đồ ăn lên, bên cách vách truyền tới giọng nói liền hấp dẫn sự chú ý của bọn họ. Cũng không phải nghe được âm thanh quen thuộc gì, mà là nghe được bọn họ nói ra một cái tên quen thuộc. Hơn nữa, cái tên này đang đang ngồi cùng một bàn với bọn họ, gương mặt không có cảm xúc gì. Khi cười, một đôi mắt hoa đào trông rất đẹp mắt. Nhưng mà, mấy người bọn họ nhìn thì lại muốn đập nát cái vẻ mặt đó, muốn đánh cái nụ cười tà mị kia trở về lại trong bụng mẹ.
Chị Dĩ Mạch, chị làm xong việc chưa? Đợt lát nữa chúng ta cùng đi ăn cơm có được không?
An Thần Hạo không muốn ánh mắt của Tô Lạc đầy châm chọc cứ nhìn mình như thế. Hơn nữa chị Dĩ Mạch vẫn còn coi cậu là đứa trẻ, mặc dù cậu không ngại điều đó nhưng cậu vẫn muốn có uy phong trước mặt bạn bè một chút.
"Đã xong việc hết rồi, em tới là muốn đặc biệt mời chị ăn cơm sao?"
Cho tới bây giờ, An Dĩ Mạch lại không biết An Thần Hạo lại rảnh rỗi như thế, vả lại với tình hình hiện giờ, An Thần Hạo nên bận rộn công việc mới đúng. Nhìn An Dĩ Mạch tỏ vẻ hoài nghi, trong lòng An Thần Hạo lạnh run một cái. Được rồi, những việc này đúng là không thể lừa được chị Dĩ Mạch.
"Chị, em có chuyện muốn nhờ chị giúp đỡ. Chị xem, em đã đưa đến cho chị một đại soái ca rồi, vì thế chị hãy giúp em đi."
An Thần Hạo bày ra một bộ dáng đáng thương tội nghiệp, còn vẻ mặt của đại soái ca thì đầy hắc tuyến khi bị anh lôi vào. Thế nào mà anh lại không biết lúc nào thì chính mình bị An Thần Hạo bán đi. / dien / dan / le / quy / don / Ngược lại là An Dĩ Mạch giống như đã sớm quen với biểu tình này của An Thần Hạo cho nên cô chỉ lắc đầu. Tô Lạc không hiểu nhưng An Thần Hạo thì đã hiểu, cậu sẽ không thất vọng. Bởi vì cậu vốn cũng không nghĩ tới chị Dĩ Mạch sẽ đáp ứng. Có điều, cậu tin tưởng chị Dĩ Mạch nhất định sẽ không mặc kệ cậu đâu.
"Chị Dĩ Mạch...."
"Được, ngoan nào. Gần đây, chắc An Mặc Hàn không bận lắm, chị sẽ nói anh ấy."
"Oa, chị Dĩ Mạch là tốt nhất, em yêu chị nhất, thật đấy!"
Lập tức hôn một nụ hôn lên mặt An Dĩ Mạch. Từ đầu đến cuối, cả người Tô Lạc đều đã trở thành tượng gỗ rồi, anh vẫn không tiếp nhận nổi hình thức ở chung giữa An Thần Hạo và An Dĩ Mạch. Nhưng mà, sao anh lại cảm thấy không khí xung quanh lạnh như vậy. Chậm rãi quay người lại, rốt cuộc anh cũng tìm được nguyên nhân, có một người tỏa ra khí lạnh toàn thân đứng ở phía sau như thế, không lạnh mới là lạ đó!
Đương nhiên, An Thần Hạo cũng cảm thấy lạnh rét. Cậu run rẩy ngẩng đầu, trong lòng luôn cầu nguyện ngàn lần vạn lần đừng giống như cậu đang nghĩ. Nhưng, khi nhìn đến vẻ mặt hung ác của anh họ đứng ở cửa, cái suy nghĩ may mắn kia của cậu liền triệt để bị bóp chết ở trong nước. Nếu ở đây có một cái chăn, nhất định cậu sẽ che kín đầu không lộ ra một chút nào.
"Tổng giám đốc An...."
Tô Lạc nhìn thấy vẻ mặt của An Thần Hạo thì một trận mồ hôi lạnh. Được rồi, hôm nay An Thần Hạo đã làm quá nhiều chuyện khiến anh không thể nào tiếp thu nỗi nữa.
"Đã trễ thế này sao Tô tiên sinh lại tới đây?"
Giọng nói của An Mặc Hàn tràn ngập sát khí, Tô Lạc cảm giác được điều đó, đương nhiên An Thần Hạo cũng không ngoại lệ. Cậu len lén nhìn anh họ vĩ đại của mình kia, nhưng ngay cả một ánh mắt kia người kia cũng không hề cho cậu. Trái lại vẻ mặt của Tô Lạc thì rất bình tĩnh, lúc này, An Thần Hạo cũng chỉ có thể gửi gắm tất cả hi vọng vào trên người Tô Lạc.
"Là tôi đi cùng với Thần Hạo tới đây."
Tô Lạc không muốn ôm cục diện rối rắm về thân mình, ai bảo vừa rồi An Thần Hạo lại đem anh đi bán. Nghe Tô Lạc nói xong, trong lòng An Thần Hạo khinh bỉ một trận. Không có nghĩa khí gì cả, gì mà bạn chí cốt chứ! Nhưng Tô Lạc lại ném cho anh một ánh mắt, ý nói đây là cậu tự tìm phiền toái đừng trách người khác.
"An Thần Hạo cũng ở đây à?"
Lúc này, rốt cuộc An Mặc Hàn cũng chịu nhìn qua An Thần Hạo. Nghe được An Mặc Hàn nói thế, An Thần Hạo bực tức một trận, cái gì gọi là anh cũng ở đây, anh vẫn luôn ở đây có được hay không. Từ đầu đến cuối cậu chỉ có thể giống như đà điểu núp sau lưng chị Dĩ Mạch, An Mặc Hàn hoàn toàn không thèm nhìn đến cậu, nếu cậu so đo cái này không phải càng thêm bị khinh bỉ hay sao?
"Anh, anh xong việc rồi sao? Đã ăn gì chưa?"
Hiện tại, An Thần Hạo đang nghĩ cách lấy lòng An Mặc Hàn, nếu không cậu chắc chắn rằng sẽ không có quả ngon để ăn. Tuy nhiên, nếu lấy lòng anh ấy chưa chắc cũng có trái cây ngon, nhưng dù sao, cậu vẫn muốn anh Mặc Hàn giúp cậu. Vì vậy, lúc này cậu không thể không lấy lòng An Mặc Hàn.
"Vẫn chưa ăn, hơn nữa anh cảm thấy rất đói."
Rõ ràng An Mặc Hàn đang cười, nhưng An Thần Hạo nhìn đôi mắt hoa đào kia giống y của anh, vì sao anh lại cảm nhận được sát khí nhỉ, rất đói? Ý là muốn ăn cậu sao? Hu hu hu, không cần, cậu còn chưa có bạn gái mà, vẫn chưa chính thức cưới vợ nữa, hu hu.
"Anh Mặc Hàn, thịt của em ăn không ngon đâu."
"Ha ha ha...."
Giờ phút này, rốt cuộc Tô Lạc cũng không nhịn được mà bật cười ra tiếng. Miu-diendanlequydon Hôm nay, An Thần Hạo thật sự kích thích đến trái tim anh rồi. Trời ơi, ai tới nói cho anh biết, cái vẻ mặt ủy khuất này cùng với đáng thương này thực sự là An Thần Hạo sao?
"Đúng lúc tôi cũng đói bụng, chúng ta cùng đi ăn thôi!"
Cuối cùng vẫn là An Dĩ Mạch phá vỡ cục diện bế tắc này. Vốn là Tô Lạc đang lúc túng, vừa bật cười xong lại thấy xấu hổ lại. An Thần Hạo thì không cần phải nói, chính xác là một con đà điểu. Hiện tại anh chỉ mong sao ánh mắt của An Mặc Hàn có thể dời khỏi người cậu thôi, hu hu, vẫn là chị Dĩ Mạch tốt nhất. Vẻ mặt của An Thần Hạo cảm kích sùng bái nhìn An Dĩ Mạch, An Dĩ Mạch bất đắc dĩ chỉ biết lắc đầu. An Thần Hạo này chính là như vậy, đã biết rõ không đấu lại An Mặc Hàn rồi mà vẫn cứ cố tình chọc giận anh ấy. Không biết nên nói cậu dũng khí tăng lên hay là nói cậu không biết tự lượng sức mình đây.
"Đi thôi."
An Mặc Hàn kéo An Dĩ Mạch qua, không thèm nhìn Tô Lạc và An Thần Hạo trực tiếp ngồi lên xe. Nhưng thời điểm An Mặc Hàn vừa thu hồi ánh mắt về, máu sống trong người An Thần Hạo đã sống lại. Anh rất mặt dày mày dạn đuổi theo An Dĩ Mạch, sau đó đi bên cạnh cô. Cuối cùng, Tô Lạc nhìn qua nhìn lại, vẫn là quyết định ngồi ở chỗ tay lái phụ đi, làm bạn với tiểu Trương cũng không tồi.
Xe của An Mặc Hàn là phiên bản Rolls-Royce dài, cho nên không gian bên trong rất lớn. An Thần Hạo gắt gao ngồi sát vào bên cạnh An Dĩ Mạch, hoàn toàn không không thèm nhìn đến ánh mắt của An Mặc Hàn. An Mặc Hàn kéo An Dĩ Mạch tựa vào lòng mình, An Thần Hạo thấy vậy cũng ngồi vào sát bên.
"Thêm một chút nữa, tôi sẽ cho cậu xuống xe đi bộ!"
Rốt cuộc An Mặc Hàn cũng nói chuyện. An Thần Hạo bĩu môi, cuối cùng vẫn cực kỳ nghe lời ngồi cách xa An Dĩ Mạch hai ngón tay.
Tô Lạc ngồi ở phía trước lại đổ mồ hôi lạnh một trận. Anh đã rất khắc chế mình không nên để ý tới cuộc nói chuyện của bọn An Mặc Hàn rồi, nhưng anh vẫn nghe được không sót một chữ nào.
"Muốn ăn cái gì?"
An Dĩ Mạch quay đầu dịu dàng nhìn An Mặc Hàn. Lần này, sắc mặt của An Mặc Hàn mới dần trở nên dễ coi. ^.^ Diễn ^-^ Đàn ^_^ Maris ^.^ Lê ^-^ Miu ^_^ Quý ^.^ Đôn ^-^ Đương nhiên An Thần Hạo cũng thấy rất rõ ràng, quả nhiên là không giống nhau mà. Đối mặt với cậu thì âm trầm còn đối mặt với chị Dĩ Mạch thì lại dịu dàng. Nhìn An Dĩ Mạch và An Mặc Hàn không thèm để ý đến phản ứng của cậu, cậu chỉ có thể một mình một người trốn ở trong góc vẽ vòng tròn thôi.
"Mỳ Ý."
An Mặc Hàn suy nghĩ một lát, lựa chọn món ăn mình muốn. Sau đó lại hỏi ý kiến của Dĩ Mạch, An Dĩ Mạch gật đầu, cô cũng không có ý kiến gì vì cô cũng muốn ăn món đó.
"Em muốn ăn thịt bò bít tết."
An Thần Hạo nghe được cuộc nói chuyện của hai người, nói ý nghĩ của mình với hai người họ, sau đó lại nhìn về Tô Lạc ở phía trước.
"Lạc, cậu muốn ăn cái gì?"
"Mỳ Ý."
Nghe Tô Lạc trả lời xong, An Thần Hạo bĩu môi. Tô Lạc này không có chút nghĩa khí nào hết, thế mà không cùng nhóm với anh.
"Tiểu Trương, dừng ở nhà hàng cây sồi phía trước đi."
"Dạ, tiểu thư."
Đến nơi, An Mặc Hàn bảo tiểu Trương đi về trước, sau đó một nhóm bốn người cùng bước vào phòng ăn. An Thần Hạo nhìn nơi này một chút, có rất nhiều gương mặt quen thuộc, nghĩ một chút, chắc là minh tinh gì đó đi, đúng thật là minh tinh ở nơi này không ít.
Bốn người liền tìm một vị trí sát góc ngồi xuống, mỗi người gọi một phần mỳ Ý, lại gọi thêm vài món thức ăn. Đương nhiên, An Dĩ Mạch cũng gọi cho An Thần Hạo một phần thịt bò bít tết, An Thần Hạo suýt cảm động muốn chết rồi.
Đang trong lúc đợi bưng đồ ăn lên, bên cách vách truyền tới giọng nói liền hấp dẫn sự chú ý của bọn họ. Cũng không phải nghe được âm thanh quen thuộc gì, mà là nghe được bọn họ nói ra một cái tên quen thuộc. Hơn nữa, cái tên này đang đang ngồi cùng một bàn với bọn họ, gương mặt không có cảm xúc gì. Khi cười, một đôi mắt hoa đào trông rất đẹp mắt. Nhưng mà, mấy người bọn họ nhìn thì lại muốn đập nát cái vẻ mặt đó, muốn đánh cái nụ cười tà mị kia trở về lại trong bụng mẹ.
Bình luận facebook