Mod nhà sắc
Tác Giả
-
Chương 11
"Em không biết đổi trà đá để phòng sức ngấm của rượu sao? Em đó, vậy mà lại uống đến hai ly rượu...” Bỗng nhiên bên tai truyền đến tiếng nói có chút hờn giận. Tĩnh Tri đột nhiên quay đầu lại, chiếc khuyên tai của cô đang đeo lóe lên, lướt qua mặt Mạnh Thiệu Đình, ánh mắt của cô giống hồ nước gợn sóng sau cơn mưa, hiện ra vẻ trong suốt lại mang theo men say mông lung, quyến rũ vô cùng.
"Anh rể!" Tĩnh Ngôn vui sướng kêu lên, nhưng ánh mắt lại liếc vào nơi bàn tay anh đang ôm vòng eo của Tĩnh Tri, cái nhìn không khỏi thoáng lóe lên mang theo tia sáng sắc bén: "Anh rể, sao anh lại không đi với chị mà lại đưa người khác tới đây?"
Ánh mắt của Mạnh Thiệu Đình như hồ nước sâu, nhàn nhạt nói: "Chỉ là một dạng xã giao mà thôi."
Tĩnh Ngôn vẫn luôn sợ anh, thấy anh như vậy, lời nói chợt cuống quít: "Anh rể, anh đỡ chị đi nghỉ ngơi thôi, chị uống rượu hơi nhiều rồi đó."
"Tôi không có say." Tĩnh Tri bỗng nhiên cười ngọt ngào, ánh mắt lại hướng về phía sau của anh như tìm ai: " Tiểu thư Phi Lệ của anh đâu?"
Bàn tay của Mạnh Thiệu Đình bóp chặt cái eo nhỏ của cô, như dán chặt vào nơi vòng eo kia nắm chặt không rời: "Em mới là phu nhân của anh mà."
Bỗng nhiên tính trẻ con của Tĩnh Tri nổi lên, cô chu mỏ, hàng lông mi dài chớp chớp cụp xuống dưới: "Nhưng mà bạn gái anh mang lại không phải là em... em bị người ta cười nhạo rồi."
Ánh mắt Mạnh Thiệu Đnh chớp lóe, chợt tỉnh ngộ: "Em uống say rồi, Tĩnh Tri."
"Em đâu có thể say dễ dàng như vậy chứ, đó là nước trái cây lên men mà... ôi chao, ai, ôi! Em có thể uống hết mười chén, sau đó từ trong vườn yên lặng đi ra sông chơi đào cát đắp thành cơ." Cô vung tay lên, bộ dáng cực kỳ hào sảng.
"Ngoan, em say rồi, chúng ta qua bên kia ngồi xuống nghỉ ngơi một lát." Mạnh Thiệu Đình thấy có người nhìn về phía này, mà vừa nãy sau khi chào hỏi qua, Phó Chính Tắc nhưng lại cũng một mực nhìn về phía này, anh lại càng tỏ ra vẻ vô cùng thân thiết ôm lấy Tĩnh Tri, đưa cô đi về phía khu nghỉ ngơi.
"Em không có say mà, anh đưa tay em... đưa cho em!" Tĩnh Tri uống say đương nhiên biến thành một đứa nhỏ, cô cực kỳ làm càn túm tay của Mạnh Thiệu Đình nâng tay anh lên trước mặt mình.
"Em làm cái gì vậy?" Mạnh Thiệu Đình có chút dở khóc dở cười, tiểu quỷ say rượu giống như con ma men vậy, thật khó mà không chiều theo ý cô được.
Tĩnh Tri đếm đi đếm lại ngón tay anh một lần lại một lần: "Là sáu ngón tay, em đếm không sai, cho nên em mới nói là em không có say!"
Cô không phục trừng mắt nhìn anh, coi việc anh nói cô uống rượu say giống như khinh thường cô vậy.
Mạnh Thiệu Đình lại cười khổ nhìn nhìn ba ngón tay của mình đang chìa ra... Cô say rượu thành bộ dạng thế này, nhưng lại là phu nhân của anh, thật sự rất dọa người.
"Được được, em không say, vậy hiện tại em muốn làm gì?" Mạnh Thiệu Đình nhẹ giọng hỏi, lần đầu tiên phát hiện ra, cô gái cực kỳ im lìm này, cũng có lúc đáng yêu như vậy. Hơn nữa, lúc này, hai tròng mắt của cô sáng trong, mà đôi môi lại như trái anh đào chín mọng lộ vẻ mê người, như đang mời gọi nụ hôn của anh.
Em là phu nhân của anh.
Ở trong lòng nghĩ như vậy, nên anh đặt một nụ hôn rất đương nhiên, ai ngờ, hương vị thật sự rất tuyệt... Đầu lưỡi của anh hôn liếm rất lâu ở trong miệng cô mới lưu luyến buông ra.
Toàn thân Tĩnh Tri căng thẳng, gần như cứng ngắc lại, cô trừng đôi mắt to nhìn anh: "Anh có muốn uống nước trái cây không?"
Không, anh chỉ muốn ăn em luôn thôi, quả Anh Đào bé nhỏ ạ...
Mạnh Thiệu Đình thầm nói ở trong lòng , nhưng trên mặt lại cười, lắc đầu: "Không anh không muốn uống, hiện tại nói cho anh biết, em muốn làm cái gì?"
"Anh rể!" Tĩnh Ngôn vui sướng kêu lên, nhưng ánh mắt lại liếc vào nơi bàn tay anh đang ôm vòng eo của Tĩnh Tri, cái nhìn không khỏi thoáng lóe lên mang theo tia sáng sắc bén: "Anh rể, sao anh lại không đi với chị mà lại đưa người khác tới đây?"
Ánh mắt của Mạnh Thiệu Đình như hồ nước sâu, nhàn nhạt nói: "Chỉ là một dạng xã giao mà thôi."
Tĩnh Ngôn vẫn luôn sợ anh, thấy anh như vậy, lời nói chợt cuống quít: "Anh rể, anh đỡ chị đi nghỉ ngơi thôi, chị uống rượu hơi nhiều rồi đó."
"Tôi không có say." Tĩnh Tri bỗng nhiên cười ngọt ngào, ánh mắt lại hướng về phía sau của anh như tìm ai: " Tiểu thư Phi Lệ của anh đâu?"
Bàn tay của Mạnh Thiệu Đình bóp chặt cái eo nhỏ của cô, như dán chặt vào nơi vòng eo kia nắm chặt không rời: "Em mới là phu nhân của anh mà."
Bỗng nhiên tính trẻ con của Tĩnh Tri nổi lên, cô chu mỏ, hàng lông mi dài chớp chớp cụp xuống dưới: "Nhưng mà bạn gái anh mang lại không phải là em... em bị người ta cười nhạo rồi."
Ánh mắt Mạnh Thiệu Đnh chớp lóe, chợt tỉnh ngộ: "Em uống say rồi, Tĩnh Tri."
"Em đâu có thể say dễ dàng như vậy chứ, đó là nước trái cây lên men mà... ôi chao, ai, ôi! Em có thể uống hết mười chén, sau đó từ trong vườn yên lặng đi ra sông chơi đào cát đắp thành cơ." Cô vung tay lên, bộ dáng cực kỳ hào sảng.
"Ngoan, em say rồi, chúng ta qua bên kia ngồi xuống nghỉ ngơi một lát." Mạnh Thiệu Đình thấy có người nhìn về phía này, mà vừa nãy sau khi chào hỏi qua, Phó Chính Tắc nhưng lại cũng một mực nhìn về phía này, anh lại càng tỏ ra vẻ vô cùng thân thiết ôm lấy Tĩnh Tri, đưa cô đi về phía khu nghỉ ngơi.
"Em không có say mà, anh đưa tay em... đưa cho em!" Tĩnh Tri uống say đương nhiên biến thành một đứa nhỏ, cô cực kỳ làm càn túm tay của Mạnh Thiệu Đình nâng tay anh lên trước mặt mình.
"Em làm cái gì vậy?" Mạnh Thiệu Đình có chút dở khóc dở cười, tiểu quỷ say rượu giống như con ma men vậy, thật khó mà không chiều theo ý cô được.
Tĩnh Tri đếm đi đếm lại ngón tay anh một lần lại một lần: "Là sáu ngón tay, em đếm không sai, cho nên em mới nói là em không có say!"
Cô không phục trừng mắt nhìn anh, coi việc anh nói cô uống rượu say giống như khinh thường cô vậy.
Mạnh Thiệu Đình lại cười khổ nhìn nhìn ba ngón tay của mình đang chìa ra... Cô say rượu thành bộ dạng thế này, nhưng lại là phu nhân của anh, thật sự rất dọa người.
"Được được, em không say, vậy hiện tại em muốn làm gì?" Mạnh Thiệu Đình nhẹ giọng hỏi, lần đầu tiên phát hiện ra, cô gái cực kỳ im lìm này, cũng có lúc đáng yêu như vậy. Hơn nữa, lúc này, hai tròng mắt của cô sáng trong, mà đôi môi lại như trái anh đào chín mọng lộ vẻ mê người, như đang mời gọi nụ hôn của anh.
Em là phu nhân của anh.
Ở trong lòng nghĩ như vậy, nên anh đặt một nụ hôn rất đương nhiên, ai ngờ, hương vị thật sự rất tuyệt... Đầu lưỡi của anh hôn liếm rất lâu ở trong miệng cô mới lưu luyến buông ra.
Toàn thân Tĩnh Tri căng thẳng, gần như cứng ngắc lại, cô trừng đôi mắt to nhìn anh: "Anh có muốn uống nước trái cây không?"
Không, anh chỉ muốn ăn em luôn thôi, quả Anh Đào bé nhỏ ạ...
Mạnh Thiệu Đình thầm nói ở trong lòng , nhưng trên mặt lại cười, lắc đầu: "Không anh không muốn uống, hiện tại nói cho anh biết, em muốn làm cái gì?"
Bình luận facebook