Mod nhà sắc
Tác Giả
-
Chương 632
Editor: May
Tương Tư không hề nhìn lung tung ở trong phòng nữa, ngoan ngoãn đi trở về bên cạnh Hà Dĩ Kiệt, lại nhìn thấy cô gái trẻ vừa dẫn bọn họ đi tới đây mang theo sáu cô gái còn trẻ hơn cô ta đi vào.
“Hà tiên sinh, ngài xem thế nào?” Cô gái vẫn là thái độ khiêm tốn cung kính như cũ, nói xong câu này, thân thể nhanh chóng sang một bên, sáu cô gái kia đứng thành một hàng, đều xuất hiện ở trong tầm mắt Tương Tư.
Thoạt nhìn tuổi bọn họ thực sự rất nhỏ, bộ dáng nhiều lắm là mười bảy, mười tám tuổi, có quyến rũ, có thanh thuần, có gợi cảm, cũng có ngây thơ thoạt nhìn giống như học sinh trung học. Nói chung, sáu cô gái đứng ở chỗ này, mỗi người đều xinh đẹp nói không nên lời, có lẽ đàn ông trên đời này, dù cho xoi mói hơn nữa, cũng có thể tìm ra một người mình thích nhìn từ trong đó!
Bọn họ đều mặc váy trắng giống nhau như đúc, chiều dài vừa vặn bao lấy cái mông, rất gầy, rất trắng, nhưng trước ngực đều là ba đào cuộn trào mãnh liệt, chỉ có lolita thoạt nhìn giống như học sinh trung học đừng ở bên ngoài xa nhất, vóc dáng nhỏ nhắn xinh xắn, trước ngực chỉ hơi phập phồng, như là nụ hoa sắp nở rộ.
Hà Dĩ Kiệt chỉ nhìn lướt qua, liền gật đầu: “Tôi đương nhiên yên tâm về ánh mắt của Châu tiểu thư, vậy thì sáu người bọn họ đi. Nửa tiếng sau, khách của tôi sẽ đến, Châu tiểu thư phái người đi nghênh đón đi, được không?”
Cô gái kia là một bộ dáng thụ sủng nhược kinh(1), cười xán lạn như sao: “Hà tiên sinh phân phó, tự nhiên không dám không theo, tôi đây bảo người đi chờ, tuyệt đối sẽ không chậm trễ khách của Hà tiên sinh.”
Hà Dĩ Kiệt cười hài lòng, lại chỉ hơi khẽ động khóe môi, “Còn muốn làm phiền Châu tiểu thư một việc.”
Cô gái kia thấy Hà Dĩ Kiệt đối với cô ta khách khí như vậy, càng dụng tâm xã giao, hai tay nắm ở trước người, thân thể hơi nghiêng về phía trước, cực kỳ cung kính đáp: “Hà tiên sinh có chuyện gì chỉ cần phân phó, không nên dùng hai chữ làm phiền.”
Hà Dĩ Kiệt giơ một ngón tay lên chỉ Tương Tư, thấy ánh mắt của cô còn đang qua lại qua lại không ngừng trên người sáu cô gái, đáy mắt liền hiện lên một chút ý cười, Châu tiểu thư nhìn thất kinh, cũng rất nhanh liếc mắt đánh giá Tương Tư một chút.
Là một cô gái nhỏ trẻ tuổi, thoạt nhìn rất đẹp, còn chưa học được quan sát sắc mặt lời nói và che giấu vẻ mặt của mình, sạch sẽ trong sáng giống như là một quả táo xanh mượt chua chát.
Trong lòng cô ta hơi thở dài, tuổi của cô ta cũng không lớn, chỉ 24 tuổi mà thôi, lại già hơn cô bé ấy rất nhiều.
“Cô nhóc này vẫn không hiểu gì, muốn làm phiền Châu tiểu thư dạy dỗ cô ấy giúp Hà mỗ.” Hà Dĩ Kiệt nói giọng điệu cực kỳ khách khí, giống như là một bậc trưởng bối nhờ vả bạn bè chiếu cố tiểu bối của mình nhiều hơn.
Châu tiểu thư nghe hắn nói như vậy, lại hơi kinh ngạc một chút, nhưng cô ta là ai, ngồi vị trí này ở cao ốc Vân Đỉnh cho tới hôm nay, điểm thứ nhất học được chính là quan sát lời nói sắc mặt.
“Hà tiên sinh thực sự là quá khách khí, tôi nhất định tận lực, như vậy hôm nay, hay là hẹn lại thời gian khác?”
Ngón tay Hà Dĩ Kiệt phủ ở trên cánh tay lộ ra của Tương Tư, bụng ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve da thịt của cô, suy nghĩ một chút, đầu ngón tay chống ở trên chân mày nhẹ nhàng nhắm mắt, sau một lát mới nói: “Bây giờ đi.”
Châu tiểu thư nghe hắn nói như vậy, lập tức đi tới trước mặt Tương Tư, thái độ cô ta vô cùng thân thiết, lại mang theo kính cẩn làm cho người ta không chán ghét, không có tận lực xu nịnh, nhưng lại làm người khác cảm thấy cực kỳ được người tôn trọng, há miệng nói chuyện trước mang theo ba phần ý cười, “Quý danh của tiểu thư?”
Văn Tương Tư không tự chủ nhích lại bên cạnh Hà Dĩ Kiệt, nhỏ giọng đáp: “Tôi tên là Văn Tương Tư, cô gọi tôi Tương Tư là được rồi.”
Cô vẫn tương đối có cảm tình với cô gái trẻ tuổi này, cũng nguyện ý nói chuyện thân thiết với cô ấy.
“Văn tiểu thư, có thể làm chậm trễ chút thời gian của cô hay không, chúng ta đi sát vách trò chuyện?”
Tương Tư tự nhiên nghe được lời Hà Dĩ Kiệt mới vừa nói, trong lòng cô không muốn. Dù là đồ ngốc cũng nhìn ra ở đây là địa phương nào, là nơi kẻ có tiền tiêu tiền mua xuân!
Về phần Hà Dĩ Kiệt nói dạy dỗ... Tương Tư mím mím môi, nhìn lén Hà Dĩ Kiệt, thấy hắn chỉ ngồi ở chỗ kia, trên mặt trước sau như một không có biểu tình gì. Trong lòng cô ngượng ngùng, có chút sợ hãi nói không nên lời lan tràn ra từ đáy lòng, cũng chỉ đành kiên trì lúng túng đáp một tiếng, theo Châu tiểu thư đi đến gian phòng sát vách.
Chú thích:
(1) THỤ SỦNG NHƯỢC KINH
được sủng ái mà lo sợ; được nhiều người yêu thương vừa mừng lại vừa lo
Tương Tư không hề nhìn lung tung ở trong phòng nữa, ngoan ngoãn đi trở về bên cạnh Hà Dĩ Kiệt, lại nhìn thấy cô gái trẻ vừa dẫn bọn họ đi tới đây mang theo sáu cô gái còn trẻ hơn cô ta đi vào.
“Hà tiên sinh, ngài xem thế nào?” Cô gái vẫn là thái độ khiêm tốn cung kính như cũ, nói xong câu này, thân thể nhanh chóng sang một bên, sáu cô gái kia đứng thành một hàng, đều xuất hiện ở trong tầm mắt Tương Tư.
Thoạt nhìn tuổi bọn họ thực sự rất nhỏ, bộ dáng nhiều lắm là mười bảy, mười tám tuổi, có quyến rũ, có thanh thuần, có gợi cảm, cũng có ngây thơ thoạt nhìn giống như học sinh trung học. Nói chung, sáu cô gái đứng ở chỗ này, mỗi người đều xinh đẹp nói không nên lời, có lẽ đàn ông trên đời này, dù cho xoi mói hơn nữa, cũng có thể tìm ra một người mình thích nhìn từ trong đó!
Bọn họ đều mặc váy trắng giống nhau như đúc, chiều dài vừa vặn bao lấy cái mông, rất gầy, rất trắng, nhưng trước ngực đều là ba đào cuộn trào mãnh liệt, chỉ có lolita thoạt nhìn giống như học sinh trung học đừng ở bên ngoài xa nhất, vóc dáng nhỏ nhắn xinh xắn, trước ngực chỉ hơi phập phồng, như là nụ hoa sắp nở rộ.
Hà Dĩ Kiệt chỉ nhìn lướt qua, liền gật đầu: “Tôi đương nhiên yên tâm về ánh mắt của Châu tiểu thư, vậy thì sáu người bọn họ đi. Nửa tiếng sau, khách của tôi sẽ đến, Châu tiểu thư phái người đi nghênh đón đi, được không?”
Cô gái kia là một bộ dáng thụ sủng nhược kinh(1), cười xán lạn như sao: “Hà tiên sinh phân phó, tự nhiên không dám không theo, tôi đây bảo người đi chờ, tuyệt đối sẽ không chậm trễ khách của Hà tiên sinh.”
Hà Dĩ Kiệt cười hài lòng, lại chỉ hơi khẽ động khóe môi, “Còn muốn làm phiền Châu tiểu thư một việc.”
Cô gái kia thấy Hà Dĩ Kiệt đối với cô ta khách khí như vậy, càng dụng tâm xã giao, hai tay nắm ở trước người, thân thể hơi nghiêng về phía trước, cực kỳ cung kính đáp: “Hà tiên sinh có chuyện gì chỉ cần phân phó, không nên dùng hai chữ làm phiền.”
Hà Dĩ Kiệt giơ một ngón tay lên chỉ Tương Tư, thấy ánh mắt của cô còn đang qua lại qua lại không ngừng trên người sáu cô gái, đáy mắt liền hiện lên một chút ý cười, Châu tiểu thư nhìn thất kinh, cũng rất nhanh liếc mắt đánh giá Tương Tư một chút.
Là một cô gái nhỏ trẻ tuổi, thoạt nhìn rất đẹp, còn chưa học được quan sát sắc mặt lời nói và che giấu vẻ mặt của mình, sạch sẽ trong sáng giống như là một quả táo xanh mượt chua chát.
Trong lòng cô ta hơi thở dài, tuổi của cô ta cũng không lớn, chỉ 24 tuổi mà thôi, lại già hơn cô bé ấy rất nhiều.
“Cô nhóc này vẫn không hiểu gì, muốn làm phiền Châu tiểu thư dạy dỗ cô ấy giúp Hà mỗ.” Hà Dĩ Kiệt nói giọng điệu cực kỳ khách khí, giống như là một bậc trưởng bối nhờ vả bạn bè chiếu cố tiểu bối của mình nhiều hơn.
Châu tiểu thư nghe hắn nói như vậy, lại hơi kinh ngạc một chút, nhưng cô ta là ai, ngồi vị trí này ở cao ốc Vân Đỉnh cho tới hôm nay, điểm thứ nhất học được chính là quan sát lời nói sắc mặt.
“Hà tiên sinh thực sự là quá khách khí, tôi nhất định tận lực, như vậy hôm nay, hay là hẹn lại thời gian khác?”
Ngón tay Hà Dĩ Kiệt phủ ở trên cánh tay lộ ra của Tương Tư, bụng ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve da thịt của cô, suy nghĩ một chút, đầu ngón tay chống ở trên chân mày nhẹ nhàng nhắm mắt, sau một lát mới nói: “Bây giờ đi.”
Châu tiểu thư nghe hắn nói như vậy, lập tức đi tới trước mặt Tương Tư, thái độ cô ta vô cùng thân thiết, lại mang theo kính cẩn làm cho người ta không chán ghét, không có tận lực xu nịnh, nhưng lại làm người khác cảm thấy cực kỳ được người tôn trọng, há miệng nói chuyện trước mang theo ba phần ý cười, “Quý danh của tiểu thư?”
Văn Tương Tư không tự chủ nhích lại bên cạnh Hà Dĩ Kiệt, nhỏ giọng đáp: “Tôi tên là Văn Tương Tư, cô gọi tôi Tương Tư là được rồi.”
Cô vẫn tương đối có cảm tình với cô gái trẻ tuổi này, cũng nguyện ý nói chuyện thân thiết với cô ấy.
“Văn tiểu thư, có thể làm chậm trễ chút thời gian của cô hay không, chúng ta đi sát vách trò chuyện?”
Tương Tư tự nhiên nghe được lời Hà Dĩ Kiệt mới vừa nói, trong lòng cô không muốn. Dù là đồ ngốc cũng nhìn ra ở đây là địa phương nào, là nơi kẻ có tiền tiêu tiền mua xuân!
Về phần Hà Dĩ Kiệt nói dạy dỗ... Tương Tư mím mím môi, nhìn lén Hà Dĩ Kiệt, thấy hắn chỉ ngồi ở chỗ kia, trên mặt trước sau như một không có biểu tình gì. Trong lòng cô ngượng ngùng, có chút sợ hãi nói không nên lời lan tràn ra từ đáy lòng, cũng chỉ đành kiên trì lúng túng đáp một tiếng, theo Châu tiểu thư đi đến gian phòng sát vách.
Chú thích:
(1) THỤ SỦNG NHƯỢC KINH
được sủng ái mà lo sợ; được nhiều người yêu thương vừa mừng lại vừa lo
Bình luận facebook