Mod nhà sắc
Tác Giả
-
Chương 653
Editor: May
Chờ hắn sửa sang chính mình ổn thỏa, tinh thần sảng khoái thở phào nhẹ nhõm, vừa quay đầu lại nhìn cô co rúc ở trên ghế da, bộ dáng nước mắt lưng tròng.
Hà Dĩ Kiệt có một chút không kiên nhẫn, dỗ khuyên một lúc lâu mới được như ý, sao người phụ nữ này cứ phiền phức như vậy chứ?
“Lại sao vậy?” Hà Dĩ Kiệt nhíu nhíu mày, cầm khăn giấy lau nước mắt cho cô, lực đạo trên tay có hơi mạnh.
Tương Tư bị hắn làm cho viền mắt phát đau, giơ tay lên nhận lấy khăn giấy nhẹ nhàng lắc đầu: “Không có gì.”
“Đừng động một chút là khóc, người đã lớn như vậy.” Hắn lạnh nhạt nói, vỗ vỗ mặt của cô như đang dỗ đứa nhỏ. Xe đã chậm rãi ngừng lại, Hà Dĩ Kiệt thấy quần áo cô còn xốc xếch, liền nhíu mày nói: “Nhanh sửa soạn lại một chút, tôi đi về tắm trước.”
Nói xong, liền không chờ cô, đẩy cửa xe ra đi xuống. Tương Tư mở miệng muốn gọi hắn lại, nhưng cuối cùng vẫn không có phát ra âm thanh, tay cô nắm lấy khăn giấy, nhìn cửa xe mở ra rồi đóng lại, trong nháy mắt cảnh vậy liền biến hóa, cô nhìn thấy bóng lưng của hắn dần dần đi xa, chẳng biết tại sao, trong lòng lại cảm thấy mất mác và úy khuất nói không nên lời.
Vừa rồi hắn rõ ràng nói yêu, thế nhưng vì sao hành động của hắn lại làm cho cô không cảm giác được một chút nào?
Lúc muốn của cô liền ngàn dỗ vạn dỗ, tràn đầy tính nhẫn nại, đạt được thỏa mãn liền vẻ mặt lạnh lùng, cũng không an ủi có lệ nhiều hơn một câu. Là hắn còn chưa quan tâm cô, hay là nói... đàn ông trên đời này đều giống nhau, rất sơ ý, hoàn toàn không nghĩ ra những thứ này?
Tương Tư sửa sang lung tung chính mình một chút, mở cửa xe đi xuống, vừa lúc đối diện với tài xế. Tài xế là một chú trung niên, bộ dáng rất đôn hậu, vừa nhìn cô đi ra, mặt liền đỏ, Tương Tư càng cảm thấy ngượng ngùng, gượng ép cười cười, cũng bước nhanh lên lầu...
Lúc đi vào phòng ngủ, hắn còn đang tắm. Tương Tư ngồi một mình ở trên giường phát ngốc một hồi, lại khuyên giải an ủi chính mình mấy câu. Cô và Hà Dĩ Kiệt cùng một chỗ trong thời gian dài như vậy, bên cạnh hắn, ngoại trừ cô, cũng không có người phụ nữ khác, hắn cũng rất ít qua đêm ở bên ngoài, cô vẫn có vị trí ở trong lòng hắn. Huống chi, hắn không phải cũng thường xuyên nói với cô là thích cô ư? Hôm nay còn nói yêu...
Tương Tư nghĩ vậy, liền cao hứng lên, trên người có sức lực, liền cầm lấy quần áo bẩn hắn vừa thay ra đặt ở trong giỏ cạnh phòng tắm, chuẩn bị quần áo mới cho hắn.
Hà Dĩ Kiệt ngâm mình ở trong bồn tắm nói điện thoại, mi tâm lại nhíu chặt lại. Sau chuyện hắt a- xít sun-phu-rit, nhà họ Lâm mất một phen công phu mới giải quyết được, Tiêu thư ký cũng có ám chỉ ông ta không giải quyết được gì, mọi người đều là người trong cái vòng này, vỡ lở ra, mặt mũi người nào cũng sẽ rất khó coi.
Hà Dĩ Kiệt không cam lòng, lần này may là hắn xuất hiện đúng lúc, nếu như hắn không đi, không phải Tương Tư sẽ bị cô ta làm hại, hủy cả khuôn mặt ư? Một cô gái nhỏ còn trẻ tuổi, tâm địa lại độc ác như vậy, có thể thấy được nhà họ Lâm dạy dỗ nề nếp gia đình cũng không tốt chút nào. Mặc dù Hà Dĩ Kiệt cười một tiếng, xóa bỏ ân oán theo lời Tiêu thư ký nói, nhưng vẫn ngầm hung hăng bắt chẹt nhà họ Lâm một khoản. Nếu như không phải nể mặt mũi Tiêu thư ký, hắn tuyệt đối sẽ không dễ dàng chịu để yên như vậy.
Chỉ là, Lâm Ngữ Thiến lại không ở trong nước được nữa, bị nhà họ Lâm đưa đến một nước rất xa, thoạt nhìn nhà họ Lâm cũng tính toán vứt bỏ đứa con gái này rồi.
Chỉ là Hà Dĩ Kiệt trái lo phải nghĩ không hiểu chính là, Lâm Ngữ Thiến giống như là nghe qua tên của hắn, cũng không có đạo lý sau khi biết hắn là ai, lại sợ đến như vậy chứ? Nhà họ Lâm cũng không phải nhà nghèo cửa nhỏ gì, cô ta cũng coi như thiên kim tiểu thư châu bảo của nhà họ Lâm, sẽ không thể chưa từng thấy qua các mặt của xã hội, bởi vậy phản ứng ngày đó của Lâm Ngữ Thiến, nhất định là có ẩn tình gì đó. Hắn âm thầm cho người ta điều tra, điều tra có phải nhà họ Lâm đã từng có va chạm với nhà họ Hà không, nhưng mà tin tức hôm nay truyền đến lại làm cho hắn thất vọng. Cho tới bây giờ, nhà họ Lâm và nhà họ Hà cũng chưa từng cùng xuất hiện, dù cho đều ở cùng một thành phố, nhưng kỳ quái lại là, như là người của hai thế giới, không cùng xuất hiện một lần nào.
Sao lại kỳ lạ như vậy, Hà Dĩ Kiệt nhạy cảm chú ý tới những điểm này, dù là kẻ thù chính trị, những người có quan hệ rắc rối khó gỡ, cũng không dễ dàng tra ra gốc gác, nhưng không chừng tra tới tra lui, liền tra được là người một nhà với mình. Trên đời này không có mấy người là thật sự trong sạch, nhưng nhà họ Lâm và nhà họ Hà lại không có chút dính líu như vậy...
Nếu như không phải sự thực, đó tất nhiên là do còn người tạo ra, vì che giấu một chuyện gì đó.
“Tra, tiếp tục tra, không thể buông tha bất kỳ dấu vết nào.” Hà Dĩ Kiệt cúp điện thoại, nhắm mắt lại thở dài một hơi...
***********************
Thời gian giống như là cát nắm không được, chảy từ giữa khe hở những ngón tay, im hơi lặng tiếng chảy xuống. Nó dung nhập trên bờ cát kéo dài vô biên, cũng tìm không được một chút bóng dáng nào nữa.
Giống như những tốt đẹp và thương cảm kia sẽ tuôn chảy vào trong lúc lơ đãng, như là mây cuốn mây tan nơi chân trời, gió thổi qua liền tiêu tan không còn bóng dáng.
Cô và hắn đã cùng nhau vượt qua tốt đẹp hơn một năm, mà tất cả tốt đẹp kết thúc vào ngày đó, là lúc cùng đám người Thanh Thu, Bắc Thành, còn có Mạnh Thiệu Đình cùng đi thành phố B tìm Phó Tĩnh Tri, sau khi trở về khách sạn vào đêm khuya, sai khi cô phát hiện mình mang thai đứa bé...
Chờ hắn sửa sang chính mình ổn thỏa, tinh thần sảng khoái thở phào nhẹ nhõm, vừa quay đầu lại nhìn cô co rúc ở trên ghế da, bộ dáng nước mắt lưng tròng.
Hà Dĩ Kiệt có một chút không kiên nhẫn, dỗ khuyên một lúc lâu mới được như ý, sao người phụ nữ này cứ phiền phức như vậy chứ?
“Lại sao vậy?” Hà Dĩ Kiệt nhíu nhíu mày, cầm khăn giấy lau nước mắt cho cô, lực đạo trên tay có hơi mạnh.
Tương Tư bị hắn làm cho viền mắt phát đau, giơ tay lên nhận lấy khăn giấy nhẹ nhàng lắc đầu: “Không có gì.”
“Đừng động một chút là khóc, người đã lớn như vậy.” Hắn lạnh nhạt nói, vỗ vỗ mặt của cô như đang dỗ đứa nhỏ. Xe đã chậm rãi ngừng lại, Hà Dĩ Kiệt thấy quần áo cô còn xốc xếch, liền nhíu mày nói: “Nhanh sửa soạn lại một chút, tôi đi về tắm trước.”
Nói xong, liền không chờ cô, đẩy cửa xe ra đi xuống. Tương Tư mở miệng muốn gọi hắn lại, nhưng cuối cùng vẫn không có phát ra âm thanh, tay cô nắm lấy khăn giấy, nhìn cửa xe mở ra rồi đóng lại, trong nháy mắt cảnh vậy liền biến hóa, cô nhìn thấy bóng lưng của hắn dần dần đi xa, chẳng biết tại sao, trong lòng lại cảm thấy mất mác và úy khuất nói không nên lời.
Vừa rồi hắn rõ ràng nói yêu, thế nhưng vì sao hành động của hắn lại làm cho cô không cảm giác được một chút nào?
Lúc muốn của cô liền ngàn dỗ vạn dỗ, tràn đầy tính nhẫn nại, đạt được thỏa mãn liền vẻ mặt lạnh lùng, cũng không an ủi có lệ nhiều hơn một câu. Là hắn còn chưa quan tâm cô, hay là nói... đàn ông trên đời này đều giống nhau, rất sơ ý, hoàn toàn không nghĩ ra những thứ này?
Tương Tư sửa sang lung tung chính mình một chút, mở cửa xe đi xuống, vừa lúc đối diện với tài xế. Tài xế là một chú trung niên, bộ dáng rất đôn hậu, vừa nhìn cô đi ra, mặt liền đỏ, Tương Tư càng cảm thấy ngượng ngùng, gượng ép cười cười, cũng bước nhanh lên lầu...
Lúc đi vào phòng ngủ, hắn còn đang tắm. Tương Tư ngồi một mình ở trên giường phát ngốc một hồi, lại khuyên giải an ủi chính mình mấy câu. Cô và Hà Dĩ Kiệt cùng một chỗ trong thời gian dài như vậy, bên cạnh hắn, ngoại trừ cô, cũng không có người phụ nữ khác, hắn cũng rất ít qua đêm ở bên ngoài, cô vẫn có vị trí ở trong lòng hắn. Huống chi, hắn không phải cũng thường xuyên nói với cô là thích cô ư? Hôm nay còn nói yêu...
Tương Tư nghĩ vậy, liền cao hứng lên, trên người có sức lực, liền cầm lấy quần áo bẩn hắn vừa thay ra đặt ở trong giỏ cạnh phòng tắm, chuẩn bị quần áo mới cho hắn.
Hà Dĩ Kiệt ngâm mình ở trong bồn tắm nói điện thoại, mi tâm lại nhíu chặt lại. Sau chuyện hắt a- xít sun-phu-rit, nhà họ Lâm mất một phen công phu mới giải quyết được, Tiêu thư ký cũng có ám chỉ ông ta không giải quyết được gì, mọi người đều là người trong cái vòng này, vỡ lở ra, mặt mũi người nào cũng sẽ rất khó coi.
Hà Dĩ Kiệt không cam lòng, lần này may là hắn xuất hiện đúng lúc, nếu như hắn không đi, không phải Tương Tư sẽ bị cô ta làm hại, hủy cả khuôn mặt ư? Một cô gái nhỏ còn trẻ tuổi, tâm địa lại độc ác như vậy, có thể thấy được nhà họ Lâm dạy dỗ nề nếp gia đình cũng không tốt chút nào. Mặc dù Hà Dĩ Kiệt cười một tiếng, xóa bỏ ân oán theo lời Tiêu thư ký nói, nhưng vẫn ngầm hung hăng bắt chẹt nhà họ Lâm một khoản. Nếu như không phải nể mặt mũi Tiêu thư ký, hắn tuyệt đối sẽ không dễ dàng chịu để yên như vậy.
Chỉ là, Lâm Ngữ Thiến lại không ở trong nước được nữa, bị nhà họ Lâm đưa đến một nước rất xa, thoạt nhìn nhà họ Lâm cũng tính toán vứt bỏ đứa con gái này rồi.
Chỉ là Hà Dĩ Kiệt trái lo phải nghĩ không hiểu chính là, Lâm Ngữ Thiến giống như là nghe qua tên của hắn, cũng không có đạo lý sau khi biết hắn là ai, lại sợ đến như vậy chứ? Nhà họ Lâm cũng không phải nhà nghèo cửa nhỏ gì, cô ta cũng coi như thiên kim tiểu thư châu bảo của nhà họ Lâm, sẽ không thể chưa từng thấy qua các mặt của xã hội, bởi vậy phản ứng ngày đó của Lâm Ngữ Thiến, nhất định là có ẩn tình gì đó. Hắn âm thầm cho người ta điều tra, điều tra có phải nhà họ Lâm đã từng có va chạm với nhà họ Hà không, nhưng mà tin tức hôm nay truyền đến lại làm cho hắn thất vọng. Cho tới bây giờ, nhà họ Lâm và nhà họ Hà cũng chưa từng cùng xuất hiện, dù cho đều ở cùng một thành phố, nhưng kỳ quái lại là, như là người của hai thế giới, không cùng xuất hiện một lần nào.
Sao lại kỳ lạ như vậy, Hà Dĩ Kiệt nhạy cảm chú ý tới những điểm này, dù là kẻ thù chính trị, những người có quan hệ rắc rối khó gỡ, cũng không dễ dàng tra ra gốc gác, nhưng không chừng tra tới tra lui, liền tra được là người một nhà với mình. Trên đời này không có mấy người là thật sự trong sạch, nhưng nhà họ Lâm và nhà họ Hà lại không có chút dính líu như vậy...
Nếu như không phải sự thực, đó tất nhiên là do còn người tạo ra, vì che giấu một chuyện gì đó.
“Tra, tiếp tục tra, không thể buông tha bất kỳ dấu vết nào.” Hà Dĩ Kiệt cúp điện thoại, nhắm mắt lại thở dài một hơi...
***********************
Thời gian giống như là cát nắm không được, chảy từ giữa khe hở những ngón tay, im hơi lặng tiếng chảy xuống. Nó dung nhập trên bờ cát kéo dài vô biên, cũng tìm không được một chút bóng dáng nào nữa.
Giống như những tốt đẹp và thương cảm kia sẽ tuôn chảy vào trong lúc lơ đãng, như là mây cuốn mây tan nơi chân trời, gió thổi qua liền tiêu tan không còn bóng dáng.
Cô và hắn đã cùng nhau vượt qua tốt đẹp hơn một năm, mà tất cả tốt đẹp kết thúc vào ngày đó, là lúc cùng đám người Thanh Thu, Bắc Thành, còn có Mạnh Thiệu Đình cùng đi thành phố B tìm Phó Tĩnh Tri, sau khi trở về khách sạn vào đêm khuya, sai khi cô phát hiện mình mang thai đứa bé...
Bình luận facebook