• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Hot Tổng Giám Đốc Hàng Tỷ: Cướp Lại Vợ Trước Đã Sinh Con (3 Viewers)

  • Chương 764

Theo như cách dùng từ của Cố Lưu Tô vẫn thường hay nói, đó chính là, cách ăn mặc của Thẩm Bắc Thành dường như rất giống cá Khổng Tước, chỉ thiếu mỗi điều là anh không khoe khoang, mở bình ở trước mặt Thanh Thu mà thôi. Nhưng kết quả là người ta vẫn không thèm liếc nhìn anh lấy một chút!

Hành trình đi Tam Á chấm dứt, công ty của Thẩm Bắc Thành có chuyện khẩn cấp cần phải xử lý, bất đắc dĩ anh phải lên máy bay sớm để trở về thành phố A trước một ngày. Trước khi đi, anh đã hẹn với Thanh Thu cùng đi ăn cơm, ai ngờ người bạn trai mới nhậm chức của Thanh Thu từ Pennsylvania đã cố ý bay trở về để gặp cô. Thanh Thu quyết định gạt bỏ cuộc hẹn gặp với Thẩm Bắc Thành, cô đã đi suốt cả buổi tối hôm đó không trở về. Theo như lời nói bát quái của nữ vương Cố Lưu Tô, Thẩm Bắc Thành giống hệt như một cậu bé, anh đã vác cái bộ mặt siêu cấp khó coi đó bước lên máy bay. Loại sắc mặt thế này, có thể mang ra để so với Lục Phóng nhà cô thời điểm một năm trước đây, khi bắt gặp cô và Đoàn Phi Tà có nụ hôn môi như hư như thực, sắc mặt của Lục Phóng thúi như bị rơi vào trong hố rác!

Giữa lúc đoàn người đang chuẩn bị trở về thành phố A, vào buổi tối trước hôm khởi hành, đột nhiên lại xảy ra một chuyện, nói lớn thì cũng không phải là lớn, nhưng nói nhỏ thì cũng không phải là nhỏ.

Đó là chuyện của Nặc Nặc và Cận Tư Tư, thiên kim tiểu thư nhà họ Cận, đột nhiên xuất hiện ngang trời vào cái ngày Nặc Nặc bị sốt cao. Vừa nghe thấy nói mình phải về nhà, sống chết thế nào Nặc Nặc cũng nhất định đòi ba ba phải cho mình đi theo về thành phố A bằng được. Cô bé khóc đến kinh thiên động địa, không có cách nào cứu vãn nổi. Hà Dĩ Kiệt lo lắng cho con gái đến phát sốt phát rét cả người. Anh dỗ dành mãi đến quá nửa buổi tối mà Nặc Nặc vẫn chịu không ngừng khóc. Tới cuối cùng không còn cách nào khác, anh đành phải tự mình đi tìm Tư Tư, chân thành mời cô về thành phố A để làm bạn với Nặc Nặc một thời gian ngắn, cũng đề xuất luôn mức lương thù lao sẽ trả cho cô với giá trên trời.

Trong lòng Tư Tư cũng cảm thấy có chút mâu thuẫn. Một mặt cô không nỡ bỏ lại Nặc Nặc, nhưng mặt khác lại cảm thấy mình vốn dĩ có thể trôi qua một cuộc sống tự do tự tại, nhưng bây giờ lại phải cột vào cùng một chỗ cùng với đứa bé kia, làm một người bảo mẫu hư hư thực thực, trong lòng không khỏi cảm thấy có chút gì đó không thích thú lắm.

Nhưng thái độ của Hà Dĩ Kiệt lại cực kỳ chân thành khẩn thiết, cô không có cách nảo cự tuyệt thẳng thừng được, hơn nữa lại có Nặc Nặc đi cùng, cô bé cứ gắt gao quấn quít lấy cô không rời. Tư Tư bị tiếng khóc của cô bé làm cho mềm lòng, cũng không nghĩ ngợi gì thêm nữa liền nhận lời đồng ý với Hà Dĩ Kiệt.

Sau khi Cận Trường Sinh biết được chuyện này, anh chỉ trầm mặc một hồi, nhưng cũng vẫn không tỏ ý tán thành hay phản đối gì hết, mà chỉ nhất định từ chối khoản thù lao mà Hà Dĩ Kiệt đã đưa ra. Đứa trẻ của nhà họ Cận xưa nay vẫn không đến mức phải sử dụng đến khoản lợi nhuận từ thu nhập ở bên ngoài.

Bởi vậy, đoàn người lúc trở về đã có thêm một người nữa. Tĩnh Tri và Thiệu Đình mang theo Khả Khả, Lục Phóng và Lưu Tô mang theo Lục Hải Không trở về thành phố A. Còn Hà Dĩ Kiệt lại mang theo Nặc Nặc và Tư Tư chuyển máy bay đi Hàng Châu. Trước khi anh đến Tam Á, đã sớm thu xếp mua được một căn phòng ở Hàng Châu. Sau khi thu xếp cho hai người vào ở trong nhà ổn thỏa, anh lại đi suốt đêm trở về thành phố A.

Chuyện với Đỗ Phương Phương anh vẫn chưa giải quyết xong xuôi, anh không thể không chút buồn phiền mà ở nhà cùng với Nặc Nặc ở Hàng Châu được.

Xe về đến nhà thì đã là mười một giờ đêm rồi, nhưng trong biệt thự đèn điện vẫn còn đang bật sáng rực trời. Anh biết rất rõ hàng ngày Đỗ Phương Phương đều luôn chờ đợi anh trở về nhà. Tuy nhiên, từ sau cái ngày anh và nhà họ Đỗ có chuyện ầm ĩ, sau đó quay lưng lại với nhau, anh cũng đã không hề bước chân trở lại cái nhà này lần nào nữa, nhưng Đỗ Phương Phương lại vẫn cứ cố chấp chờ đợi anh.

Khi Hà Dĩ Kiệt đang cho xe dừng lại ở bên ngoài vườn của khu biệt thự, Đỗ Phương Phương mừng rỡ gần như phát điên lên rồi, mặc kệ như thế nào, chỉ cần anh còn chịu trở về nơi đây, còn chịu gặp gỡ với cô, ít nhất cũng đã nói lên giữa bọn họ vẫn còn có cơ hội xoay chuyển được.

Hà Dĩ Kiệt bước vào bên trong phòng khách, nhưng anh vẫn không hề liếc nhìn Đỗ Phương Phương đang chạy ra đón mình, dù chỉ một cái. Trái tim của Đỗ Phương Phương có chút trĩu nặng xuống, nhưng cô vẫn như cũ, kiên trì bước theo anh đi vào. Anh đã ngồi xuống ở trên ghế sa lon, chỉ có điều trên gương mặt của anh, trước sau như một, vẫn luôn biểu lộ sắc thái âm trầm lạnh như băng..

Trái tim của Đỗ Phương Phương có chút trĩu nặng xuống, nhưng cô vẫn như cũ, kiên trì bước theo anh đi vào. Anh đã ngồi xuống ở trên ghế sa lon, chỉ có điều trên gương mặt của anh, trước sau như một, vẫn luôn biểu lộ sắc thái âm trầm lạnh như băng.

“Dĩ Kiệt, anh đã trở lại rồi!” Đỗ Phương Phương đứng ở trước mặt của anh, từ trước đến nay, đây là lần đầu tiên cô dỡ bỏ lòng kiêu ngạo và sự sắc sảo đầy người của mình xuống, giống như vô số những người vợ bình thường khác trên đời này ngóng trông người chồng của mình bị lạc đường trở về nhà vậy. trong ánh mắt của cô mang theo sự buồn bã lẫn thành khẩn, trong lời nói mang theo vẻ bất an.

Chỉ có điều, giờ phút này một chút buồn bã lẫn thành khẩn của cô, vẻ thấp thỏm không yên vừa thoáng hiện ra kia, đã không còn làm anh thấy động lòng được nữa.

Tình yêu không hề có lỗi, theo đuổi người mình yêu cũng không có gì sai. Nhưng cái sai ở đây chính là đã dùng danh nghĩa tình yêu mà đã gây ra những chuyện làm tổn thương đến người khác. Nếu đã như vậy, cho dù bạn có nói rằng tình yêu của bạn có vĩ đại đến đâu, cao thượng đến đâu, cho dù bạn có nói bạn yêu người ấy đến mức độ nào đi nữa, cũng không thể nào tha thứ cho những lỗi lầm mà bạn đã gây ra.

Anh không hề nhìn cô, chỉ lấy một điếu thuốc lá ra châm lửa, lặng lẽ hít vài hơi.

Trong lớp khói thuốc màu lam nhạt, mỏng manh như lớp sương mù giống như nhìn qua một lớp sa mỏng mịn, cô nhìn dung nhan vừa tuấn tú lại vừa âm trầm của anh, dần dần đã thấy có chút không còn được rõ ràng lắm. Trái tim của cô từng chút, từng chút co rút lại... Cứng rắn không làm anh sợ, mềm mại cũng không có chút tác dụng nào... giờ đây cô còn có thể dùng phương pháp gì nữa đây để có thể giữ anh lại được đây?

Sau một lát,. anh dụi đầu mẩu thuốc lá vào trong chiếc gạt tàn thuốc lá ở trên mặt bàn trà. Những làn khói thuốc nhẹ nhàng dần tản đi, lớp sương mù che ở trước mặt anh cũng từng chút, từng chút tiêu tán, không còn lưu lại một chút dấu vết nào. Đỗ Phương Phương có cảm giác mình đang có chút ngây người, dường như tất cả buồn vui của cô trong cuộc đời này, cũng đều bị anh ràng buộc. Anh không cần nhìn cô, cũng không cần ôm cô, anh không cần phải phẫn nộ hoặc là mỉm cười đối với cô, chỉ cần anh ở lại trong cái nhà này...
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom