Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 200
Lăng Hạo Hiên không để ý đến những lời uy hiếp của Diêu Phương, chỉ nhìn thẳng vào mắt Du Thần Ích, oán hận nói: “ Chẳng lẽ các người cậy có tiền thì có thể tùy ý chà đạp tình cảm của người khác , thậm chí cả sinh mạng của người ấy sao? Tôi biết các người coi thường cô ấy, bởi vì cô ấy vì tiền mà bán đi thân thể người phụ nữ, nhưng các người có bao giờ nghĩ, tại sao cô ấy phải làm vậy chưa? Chẳng lẽ trời sinh cô ấy là người thích tự tiện à?”
"Chẳng lẽ không đúng à?" Du Thần Ích lạng lùng trả lời, Diêu Phương có muốn ngăn cản cũng không kịp, “ Trên đời này thiếu gì cách kiếm tiền, cô ta lại cố tình chọn cách này, không phải là người tự tiện thì là loại gì?”
"Anh——" Lăng Hạo hiên vô cùng tức giận, nghĩ muốn hung hăng đánh cho Du Thần Ích một quyền nữa, nhưng lại bị Diêu Phương ngăn cản, “ Bác sĩ Lăng, tôi biết cậu và Văn Hinh là bạn tốt, cũng biết cậu rất quan tâm cô ấy, nhưng mà bây giờ có cãi vã cũng không làm được gì, vẫn là chờ Văn Hinh ra rồi nói.”
Nghe vậy, Lăng Hạo hiên mới thu hồi nắm đấm, nhưng vẫn hung hăng trợn mắt nhìn Du Thần Ích, nhưng Du Thần Ích lại không thèm nhìn anh , ánh mắt chỉ nhìn chăm chăm vào cánh cửa phòng phẫu thuật vẫn đóng chặt, trong mắt anh ta mơ hồ có một chút gấp gáp.
Mấy người mang theo lo lắng chờ đợi, cuối cùng đèn trong phòng phẫu thuật rốt cuộc cũng tắt, một bác sĩ đi từ bên trong ra, Du Thần Ích lập tức xông tới, vội vã hỏi: “ Bác sĩ, cô ấy thế nào rồi?” hắn hỏi, bởi vì quá lo lắng, thậm chí cũng không phát hiện giọng nói của mình lại mang theo sự run rẩy và hoảng sợ.
Hắn tự giác hỏi, Diêu Phương nghe rất rõ ràng, nhìn Du Thần Ích, trong mắt bà lóe lên một sự kinh ngạc, nhưng ngay sau đó liền lộ ra một chút vui mừng.
Lăng Hạo hiên cũng nghe được hắn nói, hơn nữa quái lạ , hắn lại hỏi Văn Hinh thế nào rồi, mà không phải hỏi đứa bé thế nào, trong lòng anh đột nhiên có một chút mất mác, anh cảm thấy có thứ gì đó đang ngày càng cách xa mình.
Bác sĩ kia nhìn vẻ mặt mấy người đang đứng trước mặt một lượt, bèn nói: “ Thật may là đưa tới kịp thời, bệnh nhân đã không sao rồi.”
Nghe vậy, tất cả mọi người liền thở phào nhẹ nhõm, sau đó Diêu Phương lại hỏi: "Đứa bé như thế nào rồi?"
“ Đứa nhỏ tạm thời được bảo vệ, nhưng về sau nhất định phải an dưỡng tốt, ngàn vạn lần đừng để xảy ra tình huống tương tự, nếu không lần sau không thể giữ được đâu.” Bác sĩ nói xong, gật đầu với Lăng Hạo Hiên, sau đó rời đi.
Dưới sự yêu cầu của Diêu Phương, Văn Hinh được đưa vào phòng bệnh đặc biệt, có hộ sĩ đặc biệt chăm sóc. Trong phòng bệnh, Du Thần Ích đứng nhìn Văn Hinh vẫn còn đang mê man ngủ, sắc mặt của cô trắng bệch như tờ giấy, đôi môi không chút huyết sắc nào, khiến hai hàng lông mày hắn không khỏi nhíu lại, trong mắt hắn xẹt qua một tia đau lòng.
Nghĩ lại khoảnh khắc cô ngã xuống, máu tựa như vĩnh viễn không ngừng chảy, hắn vẫn còn thấy sợ hãi, hắn sợ cô sẽ có chuyện gì, hắn thật sự sợ…. Cô…. cứ như vậy rời xa hắn…
Nghĩ đến đây, hắn bỗng cả kinh, mình tự lúc nào lại có tình cảm đối với người phụ nữ này?
"Chẳng lẽ không đúng à?" Du Thần Ích lạng lùng trả lời, Diêu Phương có muốn ngăn cản cũng không kịp, “ Trên đời này thiếu gì cách kiếm tiền, cô ta lại cố tình chọn cách này, không phải là người tự tiện thì là loại gì?”
"Anh——" Lăng Hạo hiên vô cùng tức giận, nghĩ muốn hung hăng đánh cho Du Thần Ích một quyền nữa, nhưng lại bị Diêu Phương ngăn cản, “ Bác sĩ Lăng, tôi biết cậu và Văn Hinh là bạn tốt, cũng biết cậu rất quan tâm cô ấy, nhưng mà bây giờ có cãi vã cũng không làm được gì, vẫn là chờ Văn Hinh ra rồi nói.”
Nghe vậy, Lăng Hạo hiên mới thu hồi nắm đấm, nhưng vẫn hung hăng trợn mắt nhìn Du Thần Ích, nhưng Du Thần Ích lại không thèm nhìn anh , ánh mắt chỉ nhìn chăm chăm vào cánh cửa phòng phẫu thuật vẫn đóng chặt, trong mắt anh ta mơ hồ có một chút gấp gáp.
Mấy người mang theo lo lắng chờ đợi, cuối cùng đèn trong phòng phẫu thuật rốt cuộc cũng tắt, một bác sĩ đi từ bên trong ra, Du Thần Ích lập tức xông tới, vội vã hỏi: “ Bác sĩ, cô ấy thế nào rồi?” hắn hỏi, bởi vì quá lo lắng, thậm chí cũng không phát hiện giọng nói của mình lại mang theo sự run rẩy và hoảng sợ.
Hắn tự giác hỏi, Diêu Phương nghe rất rõ ràng, nhìn Du Thần Ích, trong mắt bà lóe lên một sự kinh ngạc, nhưng ngay sau đó liền lộ ra một chút vui mừng.
Lăng Hạo hiên cũng nghe được hắn nói, hơn nữa quái lạ , hắn lại hỏi Văn Hinh thế nào rồi, mà không phải hỏi đứa bé thế nào, trong lòng anh đột nhiên có một chút mất mác, anh cảm thấy có thứ gì đó đang ngày càng cách xa mình.
Bác sĩ kia nhìn vẻ mặt mấy người đang đứng trước mặt một lượt, bèn nói: “ Thật may là đưa tới kịp thời, bệnh nhân đã không sao rồi.”
Nghe vậy, tất cả mọi người liền thở phào nhẹ nhõm, sau đó Diêu Phương lại hỏi: "Đứa bé như thế nào rồi?"
“ Đứa nhỏ tạm thời được bảo vệ, nhưng về sau nhất định phải an dưỡng tốt, ngàn vạn lần đừng để xảy ra tình huống tương tự, nếu không lần sau không thể giữ được đâu.” Bác sĩ nói xong, gật đầu với Lăng Hạo Hiên, sau đó rời đi.
Dưới sự yêu cầu của Diêu Phương, Văn Hinh được đưa vào phòng bệnh đặc biệt, có hộ sĩ đặc biệt chăm sóc. Trong phòng bệnh, Du Thần Ích đứng nhìn Văn Hinh vẫn còn đang mê man ngủ, sắc mặt của cô trắng bệch như tờ giấy, đôi môi không chút huyết sắc nào, khiến hai hàng lông mày hắn không khỏi nhíu lại, trong mắt hắn xẹt qua một tia đau lòng.
Nghĩ lại khoảnh khắc cô ngã xuống, máu tựa như vĩnh viễn không ngừng chảy, hắn vẫn còn thấy sợ hãi, hắn sợ cô sẽ có chuyện gì, hắn thật sự sợ…. Cô…. cứ như vậy rời xa hắn…
Nghĩ đến đây, hắn bỗng cả kinh, mình tự lúc nào lại có tình cảm đối với người phụ nữ này?
Bình luận facebook