Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 242
Lạc Tình thấy Du Thần Ích không thèm ngẩng lên nhìn mình lấy một lần, cô càng buồn bã, sâu xa nói: “ Anh họ, chẳng lẽ anh thật sự thích người phụ nữ kia sao?”
"Cái gì?" Du Thần Ích rốt cuộc cũng ngẩng đầu nhìn cô, không biết người phụ nữ mà cô vừa nhắc tới đến tột cùng là người nào.
"Văn Hinh!" Đây là người phụ nữ mà Lạc Tình không muốn nhắc tới nhất, cô thậm chí còn căm hận Văn Hinh hơn người vợ trước của Du Thần Ích.
( Loạn luân)
Vốn là cô ta nghĩ người phụ nữ kia chết rồi, cô ta sẽ có cơ hội, nhưng mà không ngờ lại xuất hiện thêm một Văn Hinh này.
Người phụ nữ khiến cô ta hận đến tận xương tận tủy!
Nghe thấy tên Văn Hinh, ánh mắt Du Thần Ích bỗng nhiên trầm xuống, trên mặt lộ ra một tia không vui, “ Em tới là để nói anh chuyện này sao? Bây giờ đang trong giờ làm việc, nếu như em không có việc gì quan trọng, thì về đi.”
Nói xong, hắn lại cúi đầu tiếp tục xem tài liệu, không để ý tới Lạc Tình.
Giọng nói của hắn lạnh nhạt , thái độ xa cách của hẳn đã kích động Lạc Tình. Cô ta nhớ lại trước đây, hắn cưng chiều cô nhường nào, bất kể cô ra yêu cầu hắn điều gì, hắn cũng sẽ tìm mọi cách để thỏa mãn cô. Khi đó, cô ta cảm thấy, mình là người hạnh phúc nhất trên thế giới này, bởi vì đối với cô ta, anh họ chính là trời, là toàn bộ thuộc về cô ta.
Nhưng mà hôm nay, sự cưng chiều ấy đâu rồi, anh họ vì người phụ nữ không biết thẹn đó lại đối xử với cô ta như vậy, thật là oan ức, cô ta hận!
“ Ngày mai thật sự anh hẹn hò với cô ta sao?” Lạc Tình nhớ lại cuộc đối thoại giữa Văn Hinh và Lam Dật Thần, đáy mắt lộ ra vẻ bi thương.
"Hả?" Du Thần Ích ngẩng đầu, nghi ngờ nhìn lạc Tình.
Lạc Tình cũng không nói lại nữa, cô ta sâu kín nhìn Du Thần Ích, sau đó lẳng lặng xoay người rời đi.
Du Thần Ích đưa mắt nhìn Lạc Tình, cho tới khi cô ta biến mất khỏi cửa, đột nhiên nhíu mày.
Hẹn hò ?
Khi Văn Hinh trở lại phòng làm việc, thấy Du Thần Ích cứ nhìn chằm chằm mình, cô cảm thấy kinh ngạc, không khỏi nhíu mày, hỏi: “ Sao vậy?” Không phải hắn vẫn luôn tránh né cô sao, thế nào lại nhìn cô như vậy, ánh mắt hắn dường như muốn tìm thứ gì đó trên người cô vậy.
“ Ngày mai cô có hẹn sao?” Du Thần Ích trầm giọng hỏi, ánh mắt vẫn khóa chặt trên khuôn mặt mỹ lệ của cô.
Nghe vậy, Văn Hinh cảm thấy vô cùng kinh ngạc, Du Thần Ích nhìn thấy biểu tình trên gương mặt cô, sắc mặt cũng thay đổi. Sau đó hắn nghĩ tới điều gì, ánh mắt hắn rét lạnh, trên mặt hắn như có sương mù giăng đầy, “ Hẹn với Tề Nhân Kiệt?”
Vừa rồi hắn chợt nhớ tới chủ nhật tuần trước, lúc cô và Tề Nhân Kiệt rời đi, có ước hẹn với nhau điều gì đó, lúc đó hắn cũng không nghe rõ ràng lắm, nhưng bây giờ nghĩ lại nhất định là họ định hẹn hò vào ngày mai.
Thấy Văn Hinh không phủ nhận, trong lòng hắn đột nhiên cảm thấy vô cùng tức giận, tựa hồ còn có một thứ cảm xúc không nói nên lời xen lẫn trong đó.
“ Không được phép đi.” Hắn cũng không buồn nghĩ, mà trực tiếp phản đối, lời nói vừa thốt ra, đừng nói là Văn Hinh, mà ngay cả hắn cũng cảm thấy sửng sốt.
"Cái gì?" Du Thần Ích rốt cuộc cũng ngẩng đầu nhìn cô, không biết người phụ nữ mà cô vừa nhắc tới đến tột cùng là người nào.
"Văn Hinh!" Đây là người phụ nữ mà Lạc Tình không muốn nhắc tới nhất, cô thậm chí còn căm hận Văn Hinh hơn người vợ trước của Du Thần Ích.
( Loạn luân)
Vốn là cô ta nghĩ người phụ nữ kia chết rồi, cô ta sẽ có cơ hội, nhưng mà không ngờ lại xuất hiện thêm một Văn Hinh này.
Người phụ nữ khiến cô ta hận đến tận xương tận tủy!
Nghe thấy tên Văn Hinh, ánh mắt Du Thần Ích bỗng nhiên trầm xuống, trên mặt lộ ra một tia không vui, “ Em tới là để nói anh chuyện này sao? Bây giờ đang trong giờ làm việc, nếu như em không có việc gì quan trọng, thì về đi.”
Nói xong, hắn lại cúi đầu tiếp tục xem tài liệu, không để ý tới Lạc Tình.
Giọng nói của hắn lạnh nhạt , thái độ xa cách của hẳn đã kích động Lạc Tình. Cô ta nhớ lại trước đây, hắn cưng chiều cô nhường nào, bất kể cô ra yêu cầu hắn điều gì, hắn cũng sẽ tìm mọi cách để thỏa mãn cô. Khi đó, cô ta cảm thấy, mình là người hạnh phúc nhất trên thế giới này, bởi vì đối với cô ta, anh họ chính là trời, là toàn bộ thuộc về cô ta.
Nhưng mà hôm nay, sự cưng chiều ấy đâu rồi, anh họ vì người phụ nữ không biết thẹn đó lại đối xử với cô ta như vậy, thật là oan ức, cô ta hận!
“ Ngày mai thật sự anh hẹn hò với cô ta sao?” Lạc Tình nhớ lại cuộc đối thoại giữa Văn Hinh và Lam Dật Thần, đáy mắt lộ ra vẻ bi thương.
"Hả?" Du Thần Ích ngẩng đầu, nghi ngờ nhìn lạc Tình.
Lạc Tình cũng không nói lại nữa, cô ta sâu kín nhìn Du Thần Ích, sau đó lẳng lặng xoay người rời đi.
Du Thần Ích đưa mắt nhìn Lạc Tình, cho tới khi cô ta biến mất khỏi cửa, đột nhiên nhíu mày.
Hẹn hò ?
Khi Văn Hinh trở lại phòng làm việc, thấy Du Thần Ích cứ nhìn chằm chằm mình, cô cảm thấy kinh ngạc, không khỏi nhíu mày, hỏi: “ Sao vậy?” Không phải hắn vẫn luôn tránh né cô sao, thế nào lại nhìn cô như vậy, ánh mắt hắn dường như muốn tìm thứ gì đó trên người cô vậy.
“ Ngày mai cô có hẹn sao?” Du Thần Ích trầm giọng hỏi, ánh mắt vẫn khóa chặt trên khuôn mặt mỹ lệ của cô.
Nghe vậy, Văn Hinh cảm thấy vô cùng kinh ngạc, Du Thần Ích nhìn thấy biểu tình trên gương mặt cô, sắc mặt cũng thay đổi. Sau đó hắn nghĩ tới điều gì, ánh mắt hắn rét lạnh, trên mặt hắn như có sương mù giăng đầy, “ Hẹn với Tề Nhân Kiệt?”
Vừa rồi hắn chợt nhớ tới chủ nhật tuần trước, lúc cô và Tề Nhân Kiệt rời đi, có ước hẹn với nhau điều gì đó, lúc đó hắn cũng không nghe rõ ràng lắm, nhưng bây giờ nghĩ lại nhất định là họ định hẹn hò vào ngày mai.
Thấy Văn Hinh không phủ nhận, trong lòng hắn đột nhiên cảm thấy vô cùng tức giận, tựa hồ còn có một thứ cảm xúc không nói nên lời xen lẫn trong đó.
“ Không được phép đi.” Hắn cũng không buồn nghĩ, mà trực tiếp phản đối, lời nói vừa thốt ra, đừng nói là Văn Hinh, mà ngay cả hắn cũng cảm thấy sửng sốt.
Bình luận facebook