Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 49
Nhưng càng cẩn thận, lại càng dễ dàng xảy ra ngoài ý muốn, mới chỉ xuống mấy bậc thang, đột nhiên đã choáng váng đầu gay gắt, cô vừa định dừng lại nghỉ ngơi một chút, vậy mà thân thể đột nhiên như bị cái gì đẩy một cái, sau đó cả thân thể liền lăn đi xuống.
Khi rơi xuống mặt đất, đầu của cô lại bị đụng vào chân trụ cầu thang, lập tức bất tỉnh nhân sự .
Ngày hôm sau cô tỉnh lại đã là giữa trưa rồi, mở mắt ra, thấy ánh mặt trời theo cửa sổ chiếu vào phòng, mặt đất sáng vàng óng ánh. Ánh mắt vốn còn có chút buồn ngủ của cô ngay lập tức kinh hoảng tỉnh lại, mặt trời cũng lên thật cao rồi, mà cô lại còn đang ngủ, chắc chắn bị dãy dỗ nữa.
Cô nhanh chóng xuống giường, nhưng lại thấy nhức đầu, khiến cô lại ngã trở lại giường. Cảm thấy có cái gì không thích hợp, cô đưa tay sờ sờ trán của mình, phát hiện trên đầu quấn băng gạc, không khỏi sững sờ, sau đó nhớ tới chuyện tối ngày hôm qua, trong lòng lại mê man.
Cô có cảm giác, tối hôm qua cô từ trên cầu thang té xuống, hình như là bị người ta đẩy, nhưng người nọ là ai, cô căn bản không thấy được.
Đang lúc cô suy nghĩ rốt cuộc là ai muốn hại mình, thì cửa phòng bị người đẩy ra, quản gia Trần đi vào, thấy cô đã tỉnh rồi, vì vậy mặt không thay đổi nói: "Tỉnh rồi đứng lên làm việc ngay đi, còn có một đống công việc chờ cô đi làm đó, đừng lười biếng nữa!" Nói xong liền xoay người đi ra ngoài,ngay cả liếc mắt nhìn Văn Hinh một cái cũng không có.
Văn Hinh nghe xong lập tức dùng tốc độ nhanh nhất mặc quần áo, rửa mặt xong đến phòng khách chuẩn bị quét dọn vệ sinh, mới vừa cầm lấy khăn lau thì nghe thấy Lạc Tình ngồi ở trên ghế sa lon xem ti vi hô: "Văn Hinh, giúp tôi rót ly nước!"
Cô ta phân phó Văn Hinh, ánh mắt lại vẫn nhìn chằm chằm vào TV, ngay cả nhìn cũng chưa từng nhìn cô một cái.
Văn Hinh không thể làm gì khác hơn là để khăn lau xuống đi phòng bếp rót nước cho cô ta, nước mới vừa đổ ra, thì nghe Lạc Tình lại nói: "Tôi không muốn nước, tôi muốn uống nước chanh, đi lấy nước chanh cho tôi."
Văn Hinh lại đi pha nước chanh, pha nước chanh Lạc Tình lại muốn sữa tươi, muốn sữa tươi xong còn nói muốn uống cà phê, tóm lại, chính là tìm hết các biện pháp giày vò Văn Hinh, không để cho cô có đường sống.
Kết quả, lúc quản gia Trần từ bên ngoài đi vào, thấy phòng khách chẳng những không có quét sạch sẽ, còn bị Lạc Tình lại ném một chút rác trên mặt đất, lập tức liền khiển trách: "Văn Hinh, cô ở đây làm gì, tại sao phòng khách còn chưa quét dọn sạch?"
"Lập tức quét dọn!" Văn Hinh đáp một tiếng ngay lập tức chạy đi lấy ra cây chổi quét dọn sàn nhà, mà Lạc Tình thì ung dung tựa vào trên ghế sa lon, vừa cắn hạt dưa một bên vừa liếc mắt nhìn Văn Hinh quét dọn.
Văn Hinh bên này mới vừa quét sạch sẽ, phía bên kia cô ta lại ném vỏ hạt dưa đầy vào trên mặt đất, Văn Hinh không biết làm sao, chỉ có thể lại đi quét dọn sạch sẽ. Cứ như thế liên tục lặp đi lặp lại vài chục lần, Văn Hinh cuối cùng tức giận, cố nén giận dữ nói: "Biểu tiểu thư, có thể mời cô bỏ vỏ hạt dưa vào trong thùng rác, được không?"
Lạc Tình giống như đang là chờ đợi cô nói câu này, chờ Văn Hinh vừa nói xong, cô ta lập tức liền nhảy lên, chỉ vào cái mũi Văn Hinh mắng: "Cô đang muốn tính toán gì, dựa vào cái gì mà trông coi tôi! Nơi này là nhà của tôi, tôi thích như thế nào liền như thế nào, một người giúp việc quản được sao? Tôi cho cô biết, tôi cũng là chủ nhân cái nhà này, tôi cũng có quyền lợi đuổi việc cô!"
"Thật xin lỗi, biểu tiểu thư, tôi cũng không muốn quản cô, chỉ muốn cô bỏ vỏ vào trong thùng rác, như thế này, tôi căn bản không cách nào hoàn thành công việc."
Văn Hinh cúi đầu vô cùng cẩn thận nói, cô biết Lạc Tình là cố ý, cố ý không để cho cô hoàn thành công việc, cố tình khơi lên lửa giận của cô, mục đích đúng là bới móc sau đó đuổi cô ra nhà họ Du, cô tuyệt đối không thể bị lừa, cô phải.. "nhịn", nhất định phải nhịn.
Khi rơi xuống mặt đất, đầu của cô lại bị đụng vào chân trụ cầu thang, lập tức bất tỉnh nhân sự .
Ngày hôm sau cô tỉnh lại đã là giữa trưa rồi, mở mắt ra, thấy ánh mặt trời theo cửa sổ chiếu vào phòng, mặt đất sáng vàng óng ánh. Ánh mắt vốn còn có chút buồn ngủ của cô ngay lập tức kinh hoảng tỉnh lại, mặt trời cũng lên thật cao rồi, mà cô lại còn đang ngủ, chắc chắn bị dãy dỗ nữa.
Cô nhanh chóng xuống giường, nhưng lại thấy nhức đầu, khiến cô lại ngã trở lại giường. Cảm thấy có cái gì không thích hợp, cô đưa tay sờ sờ trán của mình, phát hiện trên đầu quấn băng gạc, không khỏi sững sờ, sau đó nhớ tới chuyện tối ngày hôm qua, trong lòng lại mê man.
Cô có cảm giác, tối hôm qua cô từ trên cầu thang té xuống, hình như là bị người ta đẩy, nhưng người nọ là ai, cô căn bản không thấy được.
Đang lúc cô suy nghĩ rốt cuộc là ai muốn hại mình, thì cửa phòng bị người đẩy ra, quản gia Trần đi vào, thấy cô đã tỉnh rồi, vì vậy mặt không thay đổi nói: "Tỉnh rồi đứng lên làm việc ngay đi, còn có một đống công việc chờ cô đi làm đó, đừng lười biếng nữa!" Nói xong liền xoay người đi ra ngoài,ngay cả liếc mắt nhìn Văn Hinh một cái cũng không có.
Văn Hinh nghe xong lập tức dùng tốc độ nhanh nhất mặc quần áo, rửa mặt xong đến phòng khách chuẩn bị quét dọn vệ sinh, mới vừa cầm lấy khăn lau thì nghe thấy Lạc Tình ngồi ở trên ghế sa lon xem ti vi hô: "Văn Hinh, giúp tôi rót ly nước!"
Cô ta phân phó Văn Hinh, ánh mắt lại vẫn nhìn chằm chằm vào TV, ngay cả nhìn cũng chưa từng nhìn cô một cái.
Văn Hinh không thể làm gì khác hơn là để khăn lau xuống đi phòng bếp rót nước cho cô ta, nước mới vừa đổ ra, thì nghe Lạc Tình lại nói: "Tôi không muốn nước, tôi muốn uống nước chanh, đi lấy nước chanh cho tôi."
Văn Hinh lại đi pha nước chanh, pha nước chanh Lạc Tình lại muốn sữa tươi, muốn sữa tươi xong còn nói muốn uống cà phê, tóm lại, chính là tìm hết các biện pháp giày vò Văn Hinh, không để cho cô có đường sống.
Kết quả, lúc quản gia Trần từ bên ngoài đi vào, thấy phòng khách chẳng những không có quét sạch sẽ, còn bị Lạc Tình lại ném một chút rác trên mặt đất, lập tức liền khiển trách: "Văn Hinh, cô ở đây làm gì, tại sao phòng khách còn chưa quét dọn sạch?"
"Lập tức quét dọn!" Văn Hinh đáp một tiếng ngay lập tức chạy đi lấy ra cây chổi quét dọn sàn nhà, mà Lạc Tình thì ung dung tựa vào trên ghế sa lon, vừa cắn hạt dưa một bên vừa liếc mắt nhìn Văn Hinh quét dọn.
Văn Hinh bên này mới vừa quét sạch sẽ, phía bên kia cô ta lại ném vỏ hạt dưa đầy vào trên mặt đất, Văn Hinh không biết làm sao, chỉ có thể lại đi quét dọn sạch sẽ. Cứ như thế liên tục lặp đi lặp lại vài chục lần, Văn Hinh cuối cùng tức giận, cố nén giận dữ nói: "Biểu tiểu thư, có thể mời cô bỏ vỏ hạt dưa vào trong thùng rác, được không?"
Lạc Tình giống như đang là chờ đợi cô nói câu này, chờ Văn Hinh vừa nói xong, cô ta lập tức liền nhảy lên, chỉ vào cái mũi Văn Hinh mắng: "Cô đang muốn tính toán gì, dựa vào cái gì mà trông coi tôi! Nơi này là nhà của tôi, tôi thích như thế nào liền như thế nào, một người giúp việc quản được sao? Tôi cho cô biết, tôi cũng là chủ nhân cái nhà này, tôi cũng có quyền lợi đuổi việc cô!"
"Thật xin lỗi, biểu tiểu thư, tôi cũng không muốn quản cô, chỉ muốn cô bỏ vỏ vào trong thùng rác, như thế này, tôi căn bản không cách nào hoàn thành công việc."
Văn Hinh cúi đầu vô cùng cẩn thận nói, cô biết Lạc Tình là cố ý, cố ý không để cho cô hoàn thành công việc, cố tình khơi lên lửa giận của cô, mục đích đúng là bới móc sau đó đuổi cô ra nhà họ Du, cô tuyệt đối không thể bị lừa, cô phải.. "nhịn", nhất định phải nhịn.
Bình luận facebook