Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 88
“ Cậu dám!” Văn Hinh trừng mắt nhìn anh, sau đó muốn chống người ngồi dậy. Lăng Hạo Hiên thấy thế, vội vàng tiến lên đỡ cô ngồi dậy lấy gối kê ở đầu giường để cho cô tựa vào, khiến cô thoải mái một chút.
Chờ làm xong tất cả mọ i việc, anh mới từ từ nói cô:
“ Cậu nhìn xem mình có dám không? Cậu đừng quên, mình là bác sĩ ở đây, mà cậu là bệnh nhân, bệnh nhân thì phải nghe lời bác sĩ, không được phản kháng!”
Văn hinh vẫn nhìn anh chằm chằm, cũng không nói chuyện. Lăng Hạo hiên thấy thế, mới thay đổi sách lược, anh ngồi bên giường của cô, dịu dàng mà hỏi :
“ Nói cho tớ biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, được không? Cậu có biết cậu như vậy tớ lo lắng như thế nào không, lúc tớ biết cậu ngã từ trên lầu ba xuống, tớ kém chút nữa đã hồn bay phách tán rồi. nếu như cậu thực sự có chuyện gì, hãy giống như trước kia nói cho tớ biết, nếu có thể giúp gì cho cậu, tớ nhất định sẽ giúp cậu, nói cho tớ biết, được không?”
Anh dịu dàng lại lộ ra tràn ngập sự quan tâm, khiến trong lòng Văn Hinh tràn đầy cảm động, lỗ mũi bỗng chua xót, suýt chút nữa rơi lệ rồi.
"Thế nào?" Thấy bộ dạng Văn hinh như là phải chịu vô số thống khổ cùng uất ức, Lăng Hạo Hiên càng thêm gấp gáp và lo lắng, càng thêm khẳng định , cô nhất định đã phải chịu đựng chuyện gì đó mà anh không biết.
Sự dịu dàng của anh, sự quan tâm của anh, khiến Văn Hinh không khỏi nghĩ tới những gì mình đã phải trải qua mấy ngày nay cùng đủ loại uất ức đè nén trong lòng. Rốt cuộc, cô cũng không nhịn được những bi thương trong lòng, nước mắt không chút kiêng kị nào mà trào ra khỏi hốc mắt.
Lăng Hạo Hiên thấy cô rơi nước mắt, càng thêm đau lòng, vì vậy mới đưa tay nhẹ nhàng kéo cô vào lồng ngực của mình, nhẹ giọng an ủi:
“ Có bao nhiêu uất ức hãy cứ khóc lớn lên, khóc xong rồi, sẽ khá hơn chút ít!”
Từ nhỏ đến lớn, cô vẫn luôn kiên cường như vậy, bất kể gặp phải chuyện gì, đều chỉ khẽ cắn răng chịu đựng. Lần đầu tiên và cũng là lần duy nhất anh thấy cô khóc, là thời điểm cô bị cha mình vứt bỏ, nhưng cho dù là lần đầu tiên , anh cũng không thấy cô khóc thương tâm như lúc này.
Anh đoán, chuyện này, đã gây cho cô đả kích vô cùng lớn, tới mức khiến một người kiên cường như cô cũng không muốn thừa nhận.
Văn hinh nằm trong lồng ngực Lăng Hạo Hiên cứ thế mà khóc, giống như muốn đem tất cả đè nén trong lòng, những uất ức tủi nhục phát tiết hết thảy ra ngoài vậy. ngày đó, khi biết mình được cha nhận nuôi, cô không khóc. Khi đó cô cho rằng nước mắt trong cô đã cạn kiệt, cũng không thể khóc nổi, không hề nghĩ tới, chỉ nghe Lăng Hạo Hiên nói mấy câu, lại gợi lại bao nhiêu thống khổ trong cô, khiến cô khóc tới toàn thân bất lực.
Lồng ngực người đàn ông này thực ấm áp, khiến cho người ta cảm thấy an tâm, tựa như là có ma lực có thể trấn an lòng người vậy.
Dần dần, nước mắt của cô rốt cuộc cũng ngừng rơi, cô thầm thề trong lòng, đây sẽ là lần cuối cùng cô khóc. Về sau, cô tuyệt đối sẽ không rơi nước mắt vì bất cứ kẻ nào nữa.
( chị quá kiên cường=== em thích)
Chờ Văn Hinh ngưng khóc, Lăng Hạo Hiên mới nhẹ nhàng hỏi:
: Nói cho mình biết, rốt cuộc xảy ra chuyện gì, được không?”
Chờ làm xong tất cả mọ i việc, anh mới từ từ nói cô:
“ Cậu nhìn xem mình có dám không? Cậu đừng quên, mình là bác sĩ ở đây, mà cậu là bệnh nhân, bệnh nhân thì phải nghe lời bác sĩ, không được phản kháng!”
Văn hinh vẫn nhìn anh chằm chằm, cũng không nói chuyện. Lăng Hạo hiên thấy thế, mới thay đổi sách lược, anh ngồi bên giường của cô, dịu dàng mà hỏi :
“ Nói cho tớ biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, được không? Cậu có biết cậu như vậy tớ lo lắng như thế nào không, lúc tớ biết cậu ngã từ trên lầu ba xuống, tớ kém chút nữa đã hồn bay phách tán rồi. nếu như cậu thực sự có chuyện gì, hãy giống như trước kia nói cho tớ biết, nếu có thể giúp gì cho cậu, tớ nhất định sẽ giúp cậu, nói cho tớ biết, được không?”
Anh dịu dàng lại lộ ra tràn ngập sự quan tâm, khiến trong lòng Văn Hinh tràn đầy cảm động, lỗ mũi bỗng chua xót, suýt chút nữa rơi lệ rồi.
"Thế nào?" Thấy bộ dạng Văn hinh như là phải chịu vô số thống khổ cùng uất ức, Lăng Hạo Hiên càng thêm gấp gáp và lo lắng, càng thêm khẳng định , cô nhất định đã phải chịu đựng chuyện gì đó mà anh không biết.
Sự dịu dàng của anh, sự quan tâm của anh, khiến Văn Hinh không khỏi nghĩ tới những gì mình đã phải trải qua mấy ngày nay cùng đủ loại uất ức đè nén trong lòng. Rốt cuộc, cô cũng không nhịn được những bi thương trong lòng, nước mắt không chút kiêng kị nào mà trào ra khỏi hốc mắt.
Lăng Hạo Hiên thấy cô rơi nước mắt, càng thêm đau lòng, vì vậy mới đưa tay nhẹ nhàng kéo cô vào lồng ngực của mình, nhẹ giọng an ủi:
“ Có bao nhiêu uất ức hãy cứ khóc lớn lên, khóc xong rồi, sẽ khá hơn chút ít!”
Từ nhỏ đến lớn, cô vẫn luôn kiên cường như vậy, bất kể gặp phải chuyện gì, đều chỉ khẽ cắn răng chịu đựng. Lần đầu tiên và cũng là lần duy nhất anh thấy cô khóc, là thời điểm cô bị cha mình vứt bỏ, nhưng cho dù là lần đầu tiên , anh cũng không thấy cô khóc thương tâm như lúc này.
Anh đoán, chuyện này, đã gây cho cô đả kích vô cùng lớn, tới mức khiến một người kiên cường như cô cũng không muốn thừa nhận.
Văn hinh nằm trong lồng ngực Lăng Hạo Hiên cứ thế mà khóc, giống như muốn đem tất cả đè nén trong lòng, những uất ức tủi nhục phát tiết hết thảy ra ngoài vậy. ngày đó, khi biết mình được cha nhận nuôi, cô không khóc. Khi đó cô cho rằng nước mắt trong cô đã cạn kiệt, cũng không thể khóc nổi, không hề nghĩ tới, chỉ nghe Lăng Hạo Hiên nói mấy câu, lại gợi lại bao nhiêu thống khổ trong cô, khiến cô khóc tới toàn thân bất lực.
Lồng ngực người đàn ông này thực ấm áp, khiến cho người ta cảm thấy an tâm, tựa như là có ma lực có thể trấn an lòng người vậy.
Dần dần, nước mắt của cô rốt cuộc cũng ngừng rơi, cô thầm thề trong lòng, đây sẽ là lần cuối cùng cô khóc. Về sau, cô tuyệt đối sẽ không rơi nước mắt vì bất cứ kẻ nào nữa.
( chị quá kiên cường=== em thích)
Chờ Văn Hinh ngưng khóc, Lăng Hạo Hiên mới nhẹ nhàng hỏi:
: Nói cho mình biết, rốt cuộc xảy ra chuyện gì, được không?”
Bình luận facebook