Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 37
Trong chung cư, Hoắc tiên sinh đã sớm dọn đồ qua bên đối diện từ lâu, ngay cả khi Dương Xảo Mạn đi đưa văn kiện cũng là đem qua nhà Bạch Thanh Thanh, trừ khi đi ngủ, Hoắc tiên sinh rất ít khi về nhà mình.
Anh lấy vài bộ quần áo đơn giản rồi chủ động gõ cửa nhà đối diện.
“Gâu gâu!”
Chúc Chúc chui ra từ kẹt cửa, cắn lấy ống quần của anh kéo vào trong.
Bạch Thanh Thanh đã chờ sẵn bên trong, khi Hoắc tiên sinh vào nhà, cô nhếch khóe miệng, nói: “Em đã chừa cho anh nửa tủ quần áo, đồ dùng rửa mặt đã chuẩn bị xong, nếu còn thiếu gì thì lát nữa chúng ta đi siêu thị sẽ bổ sung sao.”
Đây… Đây chính là cảm giác sống chung sao!?
Hoắc tiên sinh mừng rỡ gật đầu, rõ ràng đã qua đây không ít lần, nhưng bây giờ anh thấy cách trang trí trong phòng, nhìn thế nào cũng rất kỳ lạ.
Ví dụ như cánh cửa kia, Bạch Thanh Thanh đã cho anh ăn một bạt tai ở đó, ví dụ như cái bàn ăn đó, là nơi Bạch Thanh Thanh lần đầu tiên đích thân đút anh ăn, ví dụ như cái sô pha này, mỗi ngày anh đều phải cùng Bạch Thanh Thanh ngồi dựa vào nhau…
Tay trái nhàn rỗi nắm lại đặt bên khóe miệng, Hoắc tiên sinh ho một tiếng, cố nén đi sự xúc động trong lòng, vẻ mặt bình tĩnh đi vào phòng ngủ, anh mở tủ quần áo ra, quả nhiên có một nửa trống không, là chỗ Bạch Thanh Thanh đã để cho anh.
Xếp xong quần áo, anh xoay người, giường lớn mềm mại đập vào mắt anh.
Hừm, từ đây mỗi ngày anh sẽ ngủ trên một cái giường với Bạch Thanh Thanh, mỗi buổi sáng sau khi Bạch Thanh Thanh nấu cơm xong, sẽ dịu dàng tặng anh nụ hôn thức giấc, mỗi tối có thể ôm Bạch Thanh Thanh ngủ, còn có thể như này như này, xoay tròn xoay tròn…
Bùm!
Hoắc tiên sinh đỏ bừng từ đỉnh đầu đến ngón chân.
Anh chạy trối chết ra khỏi phòng ngủ.
Bạch Thanh Thanh đang chuẩn bị ra ngoài, thấy anh đi ra, liền hỏi: “Em muốn đến siêu thị mua vài thứ, anh muốn đi chung không?”
Đây là hình ảnh nam nữ cùng đi siêu thị sau khi ở chung sao! Hai mắt Hoắc tiên sinh tỏa sáng, nhắm mắt theo đuôi cô, ngay cả Chúc Chúc cũng không thèm để ý đến, trực tiếp ngăn cách tiếng gâu gâu của nó sau cánh cửa.
Lần đầu tiên anh và Bạch Thanh Thanh đi siêu thị! Tuyệt đối không thể bị Chúc Chúc quấy rầy!
Hoắc tiên sinh ngồi ở ghế phụ, đôi tay quy củ đặt trên đầu gối, khuôn mặt nghiêm trang, cặp mắt tràn đầy chờ mong nhìn đuôi xe đằng trước, trong đầu là vô số cảnh tượng chợt lóe qua, một đoạn đường ngắn ngủn, anh đã tưởng tượng hết cảnh đi vào siêu thị cho đến khi rời khỏi.
“Mấy ngày đi dã ngoại, không có điều kiện tốt, đã để anh chịu ủy khuất rồi.” Ánh mắt Bạch Thanh Thanh nhu hòa nhìn anh: “Hiện tại đã về nhà, anh muốn ăn gì cứ việc nói ra hết đi, nếu siêu thị không có thì em sẽ gọi người đưa đến.”
Hoắc tiên sinh gật đầu, anh rất ít khi đến siêu thị, lần đầu tiên dạo siêu thị với bạn gái, nghĩ đến cuộc sống ở chung sau này, tâm tình kích động của anh không thể diễn tả bằng lời, anh đi phía sau Bạch Thanh Thanh, đi ngang qua từng kệ hàng, còn chưa tới khu thực phẩm tươi sống, xe đẩy của bọn họ đã có bàn chải đánh răng cặp, chén trà cặp, khăn tắm cặp, dép lê cặp, áo ngủ cặp…
Bạch Thanh Thanh để mặc anh bỏ thêm những thứ giống nhau vào xe đẩy, sợ không đủ, còn kéo thêm một chiếc xe cho Hoắc tiên sinh đẩy.
Cướp đoạt hết tất cả bộ đồ ngủ đôi, Hoắc tiên sinh mới dần dần bình phục sự kích động, anh nhìn thoáng qua đồ trong xe, ho một tiếng, mắt nhìn thẳng đẩy nó tiến về phía trước.
Cuối cùng bọn họ đã đến khu thực phẩm tươi sống.
Bạch Thanh Thanh hỏi: “Chúng ta ăn thịt dê được không?”
Hoắc tiên sinh gật đầu.
“Tôm được không?”
Gật đầu.
“Củ từ được không?”
Gật đầu.
“Rau hẹ được không?”
Hoắc tiên sinh cảm thấy hình như có chút vấn đề.
Bạch Thanh Thanh nhìn ạn đầy thâm ý, tầm mắt chậm rãi hạ xuống, dạo một vòng quanh vị trí bụng nhỏ của anh, rồi ngẩng đầu lên nói, vả mặt chính trực: “Được không?”
Hoắc tiên sinh: “…”
Đầu óc Hoắc tiên sinh xoay chuyện mau lẹ, lấy cớ muốn tự đi dạo xung quanh, nhanh chóng đẩy xe rời khỏi nơi này, không chọn đường đi mà đẩy theo cái xe chứa đầy đồ dùng đôi đến khu vực ăn vặt.
Làm một tổng giám đốc bá đạo, Hoắc tiên sinh chưa từng nghĩ mình sẽ đến đây, anh nhìn một hàng khoai tây lát trên kệ, tạm dừng lại, nhớ tới đến quảng cáo thỉnh thoảng nhìn thấy trên TV, lông mày tức khắc nhảy lên.
Anh nhìn nhìn khắp nơi, khu kệ hàng này đúng lúc không có ai, bằng một tốc độ không tưởng, anh duỗi tay lấy vài vị mình nhìn trúng để vào xe đẩy, sau đó làm như không có việc gì đẩy xe đi đến nơi khác như chưa có gì xảy ra.
Ngay lúc anh đang chuẩn bị bước đi, một chiếc xe đẩy nghênh diện đụng trúng anh.
“Thật xin lỗi thật xin lỗi!” Đỗ Linh vội vàng lùi vài bước: “Xin lỗi tiên sinh, tôi có việc gấp… Á?”
Nhận thấy ánh mắt đối phương có chút không thích hợp, Hoắc tiên sinh chột dạ nhìn thoáng qua đồ ăn vặt trong xe đẩy, sau đó cương trực đứng thẳng sống lưng, khí thế bá đạo xuất ra toàn bộ, đang định đi tiếp, bỗng nhiên bị gọi lại.
“Chờ đã, có phải ngài là Hoắc Minh Châu… Hoắc tổng?”
Bước chân Hoắc Minh Châu cứng lại, không kịp che dấu đồ vật trong xe, anh động não nghĩ xem việc mình giả vờ không nghe thấy rời đi có khả thi không.
Làm sao bây giờ, vậy mà bị nhận ra, nếu như bị người khác biết tổng giám đốc Hoắc thị mà đi mua nhiều đồ ăn vặt như này, hình tượng của mình có bị tổn hại hay không? Cổ phiếu Hoắc thị có bị hạ xuống hay không?? Sau này Bạch Thanh Thanh sẽ nhìn anh như thế nào???
Anh nghe thấy người đối diện tiếp tục nói: “Tôi vẫn luôn muốn gặp mặt Hoắc tổng, cuối cùng hôm nay cũng gặp được, không nghĩ rằng sẽ thấy Hoắc tổng ở đây, thật trùng hợp.”
Á? Hoắc tiên sinh thâm trầm nhướng mày: Lời kịch này có chút quen tai?
Chẳng lẽ người phụ nữ đối diện này là một tiểu yêu tinh muốn câu dẫn anh?
Hoắc tiên sinh rụt rè gật đầu: “Tôi đi dạo cùng bạn gái.” Ngụ ý chính là: Hiện tại tôi đã có bạn gái, cho dù tiểu yêu tinh này muốn câu dẫn anh cũng không được đâu đó!
Quả nhiên, biểu cảm người đối diện tức khắc thay đổi.
Đỗ Linh nghĩ đến việc mình vừa gọi điện cho Bạch Thanh Thanh, nhìn đồ ăn vặt trong xe đẩy Hoắc tiên sinh, rất cảm động: Cô vẫn luôn cho rằng Hoắc Minh Châu là tổng giám đốc không dính đến khói lửa phàm trần, không nghĩ rằng sau khi hẹn hò với Thanh Thanh, vậy mà có thể yêu ai yêu cả đường đi mua đồ ăn vặt cho cô! Cô vừa gọi điện thoại nói muốn đến nhà Thanh Thanh, Hoắc Minh Châu đã nhanh chóng đi mua đồ ăn vặt lấy lòng cô, còn đều là vị cô thích!
Người như Hoắc Minh Châu sao có thể ăn vặt được!
Đỗ Linh rất cảm động, nhớ đến nội dung nói chuyện trong điện thoại vừa nãy, đột nhiên sinh ra áy náy, nhìn Hoắc tiên sinh trước mặt mình, độ hảo cảm trực tiếp tăng lên mấy phần trăm.
“Nếu đã như vậy, tôi không quấy rầy nữa.” Đỗ Linh đẩy xe nhanh chân rời đi.
Mắt Hoắc tiên sinh lộ ra sự vừa lòng. Quả nhiên, từ khi có bạn gái, mấy tiểu yêu tinh muốn trèo lên người anh đã giảm đi.
Đến khi Bạch Thanh Thanh gọi cho anh, Hoắc tiên sinh mới vui vẻ đẩy xe tìm cô.
Đồ của hai người cần đến mấy túi cỡ to, trong đó quần áo cặp đã chiếm phân nửa, khi tính tiền, Bạch Thanh Thanh nhớ đến gì đó, cầm vài hộp áo mưa từ trên kệ hàng, cô quay lại nói với Hoắc tiên sinh: Đồ dùng cho cặp đôi quan trọng nhất anh lại không cầm.
Hoắc tiên sinh: (*/ω╲*)
Lần đầu tiên đi siêu thị đạt được thành tựu, Hoắc tiên sinh xách túi, cảm thấy rất vừa lòng.
Bọn họ lái xe đến cửa hàng đồ thú cưng, mua cho Chúc Chúc vài món đồ chơi mới, còn có đồ ăn cho chó vị mới, quần áo cũ đã hơi khó mặc, Hoắc tiên sinh chọn vài bộ mới, bước ra cửa hàng còn có cảm giác như đang mua đồ cho con gái mình.
Chỉ vừa mới bắt đầu ở chung đã nghĩ đến tương lai – Hoắc tiên sinh đang ngồi trên ghế phụ phát ngốc: Nếu là con gái, nên mua quần áo gì cho con đây? Hay là mua váy? Con có thể mặc đồ mẹ con cùng Thanh Thanh không? Hay là mặc đồ ba con với mình? Nếu con gái thích màu hồng phấn thì làm sao bây giờ? Nếu Thanh Thanh sinh con trai thì làm sao bây giờ? Vậy là không thể mặc váy đáng yêu hay sao?
Hoắc tiên sinh càng nghĩ càng thái quá, bật cười hì hì.
Bạch Thanh Thanh: “…”
Khi lên lầu, Bạch Thanh Thanh bỗng nhiên nhớ đến một việc, nói với anh: “Lúc nãy em vừa nhận cuộc gọi từ Đỗ Linh, cô ấy nói muốn qua đây, có khả năng bây giờ đang ở trong nhà.”
Sắc mặt Hoắc tiên sinh cứng đờ, khóe miệng đang nâng lên lập tức hạ xuống.
Anh đã sớm nghe qua cái tên Đỗ Linh, là người bạn tốt nhất của Bạch Thanh Thanh, anh đã nghe qua từ miệng Bạch Thanh Thanh không ít lần, đặc biệt là khi nghe Bạch Thanh Thanh nói đến chuyện trước kia, tưởng tượng đến lúc nhỏ bạn gái mình lén mua kẹp tóc tặng cho đối phương, anh hùng cứu mỹ nhân, tặng quà, theo đuôi bảo vệ, còn nghe theo lời người ta chăm chỉ học tập thi vào đại học, bình dấm chua trong lòng Hoắc tiên sinh đổ ào xuống! (ghen đó ạ ←~(o `▽´)oΨ)
Nhưng mà làm một tổng giám đốc bá đạo, là người đã bắt đầu chính thức ở chung với Bạch Thanh Thanh, Hoắc tiên sinh vỗ ngực, tỏ vẻ mình không ngại chút nào, nên anh bình tĩnh nói: “Đúng lúc anh chưa từng gặp qua người bạn này của em, cuối cùng hôm nay cũng có cơ hội gặp được.”
Bạch Thanh Thanh cười cười: “Đỗ Linh rất đáng yêu, anh sẽ thích cô ấy.”
Hoắc tiên sinh: “…”
Làm sao bây giờ, hình như còn có chút để ý.
Khi bọn họ ra khỏi thang máy, cửa nhà Bạch Thanh Thanh mở ra một nửa, bên trong truyền ra tiếng gâu gâu của Chúc Chúc, còn có tiếng nói chuyện của con gái.
Bạch Thanh Thanh giải thích nói: “Thỉnh thoảng em có nhờ Đỗ Linh chăm sóc cho ngôi nhà một chút, nên đã đưa một cái chìa khóa cho cô ấy, nhưng mà bây giờ chúng ta ở cùng nhau, nếu anh để ý, em sẽ lấy lại chìa khóa.”
Hoắc tiên sinh thoải mái, thả lỏng cặp mày nhíu chặt, anh hào phóng nói: “Không sao, bên kia Dương Xảo Mạn cũng có một cái.”
“Anh không ngại là tốt rồi.”
Bạch Thanh Thanh đẩy cửa ra đi vào, đồ trên tay còn chưa đặt xuống, đã bị Đỗ Linh nghe được động tĩnh ôm vào lòng: “Thanh Thanh, mình rất nhớ cậu đó!”
Hoắc tiên sinh theo sát phía sau trừng to mắt.
Đây đây đây… Đây không phải là tiểu yêu tinh anh vừa gặp trong siêu thị sao?!
Đỗ Linh cười tủm tỉm nhận lấy cái túi trong tay anh, nói một tiếng cảm ơn, cô lôi kéo Bạch Thanh Thanh cùng ngồi xuống sô pha, lấy một bịch đồ ăn vặt trong túi mở ra, vừa ăn vừa nói chuyện cùng Bạch Thanh Thanh, Chúc Chúc sủa gâu gâu trong lòng cô ấy, trò chuyện đầy hứng thú, vậy mà Đỗ Linh còn sáp lại hôn lên mặt Bạch Thanh Thanh một cái!
Hoắc tiên sinh trầm mặt, ngồi trên sô pha bên kia, tạp chí tài chính trên tay anh bị dùng sức siết chặt trở nên nhăn nhúm.
Ngồi trên sô pha của anh! Hôn người phụ nữ của anh! Ăn đồ ăn vặt của anh! Ôm chó của anh!
Quả thật không thể chịu đựng được!
Tác giả có lời muốn nói: Hoắc tiên sinh: 【 cau mày 】 cảm nhận được nguy cơ lớn nhất từ trước đến giờ……
Đỗ Linh: Tổng giám đốc Hoắc đúng là người tốt!
Hết chương 38
#xanh
Anh lấy vài bộ quần áo đơn giản rồi chủ động gõ cửa nhà đối diện.
“Gâu gâu!”
Chúc Chúc chui ra từ kẹt cửa, cắn lấy ống quần của anh kéo vào trong.
Bạch Thanh Thanh đã chờ sẵn bên trong, khi Hoắc tiên sinh vào nhà, cô nhếch khóe miệng, nói: “Em đã chừa cho anh nửa tủ quần áo, đồ dùng rửa mặt đã chuẩn bị xong, nếu còn thiếu gì thì lát nữa chúng ta đi siêu thị sẽ bổ sung sao.”
Đây… Đây chính là cảm giác sống chung sao!?
Hoắc tiên sinh mừng rỡ gật đầu, rõ ràng đã qua đây không ít lần, nhưng bây giờ anh thấy cách trang trí trong phòng, nhìn thế nào cũng rất kỳ lạ.
Ví dụ như cánh cửa kia, Bạch Thanh Thanh đã cho anh ăn một bạt tai ở đó, ví dụ như cái bàn ăn đó, là nơi Bạch Thanh Thanh lần đầu tiên đích thân đút anh ăn, ví dụ như cái sô pha này, mỗi ngày anh đều phải cùng Bạch Thanh Thanh ngồi dựa vào nhau…
Tay trái nhàn rỗi nắm lại đặt bên khóe miệng, Hoắc tiên sinh ho một tiếng, cố nén đi sự xúc động trong lòng, vẻ mặt bình tĩnh đi vào phòng ngủ, anh mở tủ quần áo ra, quả nhiên có một nửa trống không, là chỗ Bạch Thanh Thanh đã để cho anh.
Xếp xong quần áo, anh xoay người, giường lớn mềm mại đập vào mắt anh.
Hừm, từ đây mỗi ngày anh sẽ ngủ trên một cái giường với Bạch Thanh Thanh, mỗi buổi sáng sau khi Bạch Thanh Thanh nấu cơm xong, sẽ dịu dàng tặng anh nụ hôn thức giấc, mỗi tối có thể ôm Bạch Thanh Thanh ngủ, còn có thể như này như này, xoay tròn xoay tròn…
Bùm!
Hoắc tiên sinh đỏ bừng từ đỉnh đầu đến ngón chân.
Anh chạy trối chết ra khỏi phòng ngủ.
Bạch Thanh Thanh đang chuẩn bị ra ngoài, thấy anh đi ra, liền hỏi: “Em muốn đến siêu thị mua vài thứ, anh muốn đi chung không?”
Đây là hình ảnh nam nữ cùng đi siêu thị sau khi ở chung sao! Hai mắt Hoắc tiên sinh tỏa sáng, nhắm mắt theo đuôi cô, ngay cả Chúc Chúc cũng không thèm để ý đến, trực tiếp ngăn cách tiếng gâu gâu của nó sau cánh cửa.
Lần đầu tiên anh và Bạch Thanh Thanh đi siêu thị! Tuyệt đối không thể bị Chúc Chúc quấy rầy!
Hoắc tiên sinh ngồi ở ghế phụ, đôi tay quy củ đặt trên đầu gối, khuôn mặt nghiêm trang, cặp mắt tràn đầy chờ mong nhìn đuôi xe đằng trước, trong đầu là vô số cảnh tượng chợt lóe qua, một đoạn đường ngắn ngủn, anh đã tưởng tượng hết cảnh đi vào siêu thị cho đến khi rời khỏi.
“Mấy ngày đi dã ngoại, không có điều kiện tốt, đã để anh chịu ủy khuất rồi.” Ánh mắt Bạch Thanh Thanh nhu hòa nhìn anh: “Hiện tại đã về nhà, anh muốn ăn gì cứ việc nói ra hết đi, nếu siêu thị không có thì em sẽ gọi người đưa đến.”
Hoắc tiên sinh gật đầu, anh rất ít khi đến siêu thị, lần đầu tiên dạo siêu thị với bạn gái, nghĩ đến cuộc sống ở chung sau này, tâm tình kích động của anh không thể diễn tả bằng lời, anh đi phía sau Bạch Thanh Thanh, đi ngang qua từng kệ hàng, còn chưa tới khu thực phẩm tươi sống, xe đẩy của bọn họ đã có bàn chải đánh răng cặp, chén trà cặp, khăn tắm cặp, dép lê cặp, áo ngủ cặp…
Bạch Thanh Thanh để mặc anh bỏ thêm những thứ giống nhau vào xe đẩy, sợ không đủ, còn kéo thêm một chiếc xe cho Hoắc tiên sinh đẩy.
Cướp đoạt hết tất cả bộ đồ ngủ đôi, Hoắc tiên sinh mới dần dần bình phục sự kích động, anh nhìn thoáng qua đồ trong xe, ho một tiếng, mắt nhìn thẳng đẩy nó tiến về phía trước.
Cuối cùng bọn họ đã đến khu thực phẩm tươi sống.
Bạch Thanh Thanh hỏi: “Chúng ta ăn thịt dê được không?”
Hoắc tiên sinh gật đầu.
“Tôm được không?”
Gật đầu.
“Củ từ được không?”
Gật đầu.
“Rau hẹ được không?”
Hoắc tiên sinh cảm thấy hình như có chút vấn đề.
Bạch Thanh Thanh nhìn ạn đầy thâm ý, tầm mắt chậm rãi hạ xuống, dạo một vòng quanh vị trí bụng nhỏ của anh, rồi ngẩng đầu lên nói, vả mặt chính trực: “Được không?”
Hoắc tiên sinh: “…”
Đầu óc Hoắc tiên sinh xoay chuyện mau lẹ, lấy cớ muốn tự đi dạo xung quanh, nhanh chóng đẩy xe rời khỏi nơi này, không chọn đường đi mà đẩy theo cái xe chứa đầy đồ dùng đôi đến khu vực ăn vặt.
Làm một tổng giám đốc bá đạo, Hoắc tiên sinh chưa từng nghĩ mình sẽ đến đây, anh nhìn một hàng khoai tây lát trên kệ, tạm dừng lại, nhớ tới đến quảng cáo thỉnh thoảng nhìn thấy trên TV, lông mày tức khắc nhảy lên.
Anh nhìn nhìn khắp nơi, khu kệ hàng này đúng lúc không có ai, bằng một tốc độ không tưởng, anh duỗi tay lấy vài vị mình nhìn trúng để vào xe đẩy, sau đó làm như không có việc gì đẩy xe đi đến nơi khác như chưa có gì xảy ra.
Ngay lúc anh đang chuẩn bị bước đi, một chiếc xe đẩy nghênh diện đụng trúng anh.
“Thật xin lỗi thật xin lỗi!” Đỗ Linh vội vàng lùi vài bước: “Xin lỗi tiên sinh, tôi có việc gấp… Á?”
Nhận thấy ánh mắt đối phương có chút không thích hợp, Hoắc tiên sinh chột dạ nhìn thoáng qua đồ ăn vặt trong xe đẩy, sau đó cương trực đứng thẳng sống lưng, khí thế bá đạo xuất ra toàn bộ, đang định đi tiếp, bỗng nhiên bị gọi lại.
“Chờ đã, có phải ngài là Hoắc Minh Châu… Hoắc tổng?”
Bước chân Hoắc Minh Châu cứng lại, không kịp che dấu đồ vật trong xe, anh động não nghĩ xem việc mình giả vờ không nghe thấy rời đi có khả thi không.
Làm sao bây giờ, vậy mà bị nhận ra, nếu như bị người khác biết tổng giám đốc Hoắc thị mà đi mua nhiều đồ ăn vặt như này, hình tượng của mình có bị tổn hại hay không? Cổ phiếu Hoắc thị có bị hạ xuống hay không?? Sau này Bạch Thanh Thanh sẽ nhìn anh như thế nào???
Anh nghe thấy người đối diện tiếp tục nói: “Tôi vẫn luôn muốn gặp mặt Hoắc tổng, cuối cùng hôm nay cũng gặp được, không nghĩ rằng sẽ thấy Hoắc tổng ở đây, thật trùng hợp.”
Á? Hoắc tiên sinh thâm trầm nhướng mày: Lời kịch này có chút quen tai?
Chẳng lẽ người phụ nữ đối diện này là một tiểu yêu tinh muốn câu dẫn anh?
Hoắc tiên sinh rụt rè gật đầu: “Tôi đi dạo cùng bạn gái.” Ngụ ý chính là: Hiện tại tôi đã có bạn gái, cho dù tiểu yêu tinh này muốn câu dẫn anh cũng không được đâu đó!
Quả nhiên, biểu cảm người đối diện tức khắc thay đổi.
Đỗ Linh nghĩ đến việc mình vừa gọi điện cho Bạch Thanh Thanh, nhìn đồ ăn vặt trong xe đẩy Hoắc tiên sinh, rất cảm động: Cô vẫn luôn cho rằng Hoắc Minh Châu là tổng giám đốc không dính đến khói lửa phàm trần, không nghĩ rằng sau khi hẹn hò với Thanh Thanh, vậy mà có thể yêu ai yêu cả đường đi mua đồ ăn vặt cho cô! Cô vừa gọi điện thoại nói muốn đến nhà Thanh Thanh, Hoắc Minh Châu đã nhanh chóng đi mua đồ ăn vặt lấy lòng cô, còn đều là vị cô thích!
Người như Hoắc Minh Châu sao có thể ăn vặt được!
Đỗ Linh rất cảm động, nhớ đến nội dung nói chuyện trong điện thoại vừa nãy, đột nhiên sinh ra áy náy, nhìn Hoắc tiên sinh trước mặt mình, độ hảo cảm trực tiếp tăng lên mấy phần trăm.
“Nếu đã như vậy, tôi không quấy rầy nữa.” Đỗ Linh đẩy xe nhanh chân rời đi.
Mắt Hoắc tiên sinh lộ ra sự vừa lòng. Quả nhiên, từ khi có bạn gái, mấy tiểu yêu tinh muốn trèo lên người anh đã giảm đi.
Đến khi Bạch Thanh Thanh gọi cho anh, Hoắc tiên sinh mới vui vẻ đẩy xe tìm cô.
Đồ của hai người cần đến mấy túi cỡ to, trong đó quần áo cặp đã chiếm phân nửa, khi tính tiền, Bạch Thanh Thanh nhớ đến gì đó, cầm vài hộp áo mưa từ trên kệ hàng, cô quay lại nói với Hoắc tiên sinh: Đồ dùng cho cặp đôi quan trọng nhất anh lại không cầm.
Hoắc tiên sinh: (*/ω╲*)
Lần đầu tiên đi siêu thị đạt được thành tựu, Hoắc tiên sinh xách túi, cảm thấy rất vừa lòng.
Bọn họ lái xe đến cửa hàng đồ thú cưng, mua cho Chúc Chúc vài món đồ chơi mới, còn có đồ ăn cho chó vị mới, quần áo cũ đã hơi khó mặc, Hoắc tiên sinh chọn vài bộ mới, bước ra cửa hàng còn có cảm giác như đang mua đồ cho con gái mình.
Chỉ vừa mới bắt đầu ở chung đã nghĩ đến tương lai – Hoắc tiên sinh đang ngồi trên ghế phụ phát ngốc: Nếu là con gái, nên mua quần áo gì cho con đây? Hay là mua váy? Con có thể mặc đồ mẹ con cùng Thanh Thanh không? Hay là mặc đồ ba con với mình? Nếu con gái thích màu hồng phấn thì làm sao bây giờ? Nếu Thanh Thanh sinh con trai thì làm sao bây giờ? Vậy là không thể mặc váy đáng yêu hay sao?
Hoắc tiên sinh càng nghĩ càng thái quá, bật cười hì hì.
Bạch Thanh Thanh: “…”
Khi lên lầu, Bạch Thanh Thanh bỗng nhiên nhớ đến một việc, nói với anh: “Lúc nãy em vừa nhận cuộc gọi từ Đỗ Linh, cô ấy nói muốn qua đây, có khả năng bây giờ đang ở trong nhà.”
Sắc mặt Hoắc tiên sinh cứng đờ, khóe miệng đang nâng lên lập tức hạ xuống.
Anh đã sớm nghe qua cái tên Đỗ Linh, là người bạn tốt nhất của Bạch Thanh Thanh, anh đã nghe qua từ miệng Bạch Thanh Thanh không ít lần, đặc biệt là khi nghe Bạch Thanh Thanh nói đến chuyện trước kia, tưởng tượng đến lúc nhỏ bạn gái mình lén mua kẹp tóc tặng cho đối phương, anh hùng cứu mỹ nhân, tặng quà, theo đuôi bảo vệ, còn nghe theo lời người ta chăm chỉ học tập thi vào đại học, bình dấm chua trong lòng Hoắc tiên sinh đổ ào xuống! (ghen đó ạ ←~(o `▽´)oΨ)
Nhưng mà làm một tổng giám đốc bá đạo, là người đã bắt đầu chính thức ở chung với Bạch Thanh Thanh, Hoắc tiên sinh vỗ ngực, tỏ vẻ mình không ngại chút nào, nên anh bình tĩnh nói: “Đúng lúc anh chưa từng gặp qua người bạn này của em, cuối cùng hôm nay cũng có cơ hội gặp được.”
Bạch Thanh Thanh cười cười: “Đỗ Linh rất đáng yêu, anh sẽ thích cô ấy.”
Hoắc tiên sinh: “…”
Làm sao bây giờ, hình như còn có chút để ý.
Khi bọn họ ra khỏi thang máy, cửa nhà Bạch Thanh Thanh mở ra một nửa, bên trong truyền ra tiếng gâu gâu của Chúc Chúc, còn có tiếng nói chuyện của con gái.
Bạch Thanh Thanh giải thích nói: “Thỉnh thoảng em có nhờ Đỗ Linh chăm sóc cho ngôi nhà một chút, nên đã đưa một cái chìa khóa cho cô ấy, nhưng mà bây giờ chúng ta ở cùng nhau, nếu anh để ý, em sẽ lấy lại chìa khóa.”
Hoắc tiên sinh thoải mái, thả lỏng cặp mày nhíu chặt, anh hào phóng nói: “Không sao, bên kia Dương Xảo Mạn cũng có một cái.”
“Anh không ngại là tốt rồi.”
Bạch Thanh Thanh đẩy cửa ra đi vào, đồ trên tay còn chưa đặt xuống, đã bị Đỗ Linh nghe được động tĩnh ôm vào lòng: “Thanh Thanh, mình rất nhớ cậu đó!”
Hoắc tiên sinh theo sát phía sau trừng to mắt.
Đây đây đây… Đây không phải là tiểu yêu tinh anh vừa gặp trong siêu thị sao?!
Đỗ Linh cười tủm tỉm nhận lấy cái túi trong tay anh, nói một tiếng cảm ơn, cô lôi kéo Bạch Thanh Thanh cùng ngồi xuống sô pha, lấy một bịch đồ ăn vặt trong túi mở ra, vừa ăn vừa nói chuyện cùng Bạch Thanh Thanh, Chúc Chúc sủa gâu gâu trong lòng cô ấy, trò chuyện đầy hứng thú, vậy mà Đỗ Linh còn sáp lại hôn lên mặt Bạch Thanh Thanh một cái!
Hoắc tiên sinh trầm mặt, ngồi trên sô pha bên kia, tạp chí tài chính trên tay anh bị dùng sức siết chặt trở nên nhăn nhúm.
Ngồi trên sô pha của anh! Hôn người phụ nữ của anh! Ăn đồ ăn vặt của anh! Ôm chó của anh!
Quả thật không thể chịu đựng được!
Tác giả có lời muốn nói: Hoắc tiên sinh: 【 cau mày 】 cảm nhận được nguy cơ lớn nhất từ trước đến giờ……
Đỗ Linh: Tổng giám đốc Hoắc đúng là người tốt!
Hết chương 38
#xanh
Bình luận facebook