Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 98
"Buông Văn Y ra, có chuyện gì cứ nhằm vào tôi!"
Lạc Mật Mật bước một bước dài xông lên phía trước, đi tới sau lưng người đàn ông đó không một tia sợ hãi.
"Lạc Mật Mật, rốt cuộc cô cũng chịu xuất hiện."Người đó từ từ quay người lại, dùng sức hất tay Văn Y, con mắt hung ác chăm chú khóa lại Lạc Mật Mật, một cỗ muốn ăn thịt người bộ dáng dọa những người khác sợ hãi.
"Tề Nguyên Kiệt, đến tột cùng anh muốn làm gì? Có chuyện gì nhằm vào tôi, không được làm khó Văn Y." Lạc Mật Mật tiếp được Văn Y, ân cần nhìn cổ tay Văn Y, sau đó ngẩng đầu lên kiệt ngao bất tuần nhìn chằm chằm Tề Nguyên Kiệt.
"Anh đang làm cái gì vậy? Chạy đến quầy rượu gây chuyện sao? Anh không sợ mất thể diện sao?"
Lạc Mật Mật ánh mắt tà tà thêm dầu vào lửa, khiến Tề Nguyên Kiệt càng thêm căm tức không dứt. Lần trước Lạc Mật Mật rời khỏi phú hào Đại Tửu Điếm, Tề Nguyên Kiệt liền cảnh ngộ cực kì bi thảm. Vợ của hắn thấy hắn nghèo túng không có quan tâm hắn, ngược lại để cho hắn đau đến không muốn sống.
Cho dù lúc mình tỉnh dậy không biết chuyện gì xảy ra, nhưng khi hắn bị vợ trách cứ, trong lòng liền hiểu mọi chuyện.
Mình mất thể diện, tất cả đều là do Lạc Mật Mật ban tặng. Giả vờ cùng mình ôm ấp yêu thương, thì ra là trong người đã hận mình thấu xương!
Từ đó về sau, Tề Nguyên Kiệt cả ngày mang theo tóc giả tìm kiếm tung tích Lạc Mật Mật khắp nơi.
Tề Nguyên Kiệt âm thầm phát hận: cho dù không tìm thấy tóc của hắn, cũng muốn tìm lại tôn nghiêm của hắn.
"Thật tốt? Kỹ nữ như cô cũng dám lên mặt với tôi! Cô biết mình làm chuyện gì sao?"
"Anh mắng người là kỹ nữ? !" Tô Trạch đứng ở một bên vọt ra, ân cần nhìn thương thế của Văn Y, sau đó tức giận đứng bên cạnh Lạc Mật Mật động viên.
Tề Nguyên Kiệt thấy thế cũng không yếu thế, ngược lại càng thêm giận nói, "Anh là ai mà xen vào chuyện của tôi? Nói cho anh biết, tôi mắng chính là cô ta, thế nào?"
Tề Nguyên Kiệt đưa ngón trỏ ra hung hăng điểm người bên cạnh Lạc Mật Mật, ánh mắt ác độc rơi trên người của Tô Trạch.
Thấy Tô Trạch lao ra, trong lòng Lạc Mật Mật có chút an ủi, dù sao vẫn là người nhà, thời khắc mấu chốt vẫn có thể lao ra trợ giúp mình.
Ban đầu lúc mình quyết định đi chỉnh Tề Nguyên Kiệt, cũng biết sẽ có hôm nay. Cho nên cô không sợ, cô muốn đố phó Tề Nguyên Kiệt, chỉ có như vậy mới có thể giải trừ lửa giận trong lòng, mới có thể làm ác nhân này nhận lấy được trừng phạt.
Cũng chỉ có như vậy, mới làm người khác chú ý.
Ban đầu nghe được Tề Nguyên Kiệt thường xuyên đến quấy rầy Văn Y, Lạc Mật Mật liền hận nghiến răng nghiến lợi, cộng thêm lần trước mình bị hắn bỏ thuốc, cô liền quyết định không thể bỏ qua cho ác nhân. Cho dù biết người như vậy nhận trừng phạt có thể sẽ không biết sai, nhưng cô vẫn muốn làm.
Lạc Mật Mật không phải loại người dám làm không dám nhận, cô liền sớm chuẩn bị tốt gánh chịu hậu quả, cô cái gì cũng không sợ, cho dù là cùng ác nhân Tề Nguyên Kiệt tỷ thí, cho dù là bị người đánh thê thảm không dám nhìn.
Nhưng, Lạc Mật Mật cũng không muốn liên lụy đến người khác, dù sao cũng là mình gây họa. Chuyện của mình làm thì mình chịu, huống chi Tề Nguyên Kiệt có thể cũng không trả thù được mình. Nhưng, nếu làm liên lụy tới bạn bè, chuyện không giống nhau.
"Tô Trạch, cám ơn anh, chuyện này anh không cần phải lo, tự mình tôi xử lý được rồi." Lạc Mật Mật đi tới bên cạnh Tô Trạch, âm thầm kéo áo đối phương, nhẹ giọng nói, "Chuyện này tốt nhất anh không cần lo, đối với anh không có gì tốt."
Lạc Mật Mật bước một bước dài xông lên phía trước, đi tới sau lưng người đàn ông đó không một tia sợ hãi.
"Lạc Mật Mật, rốt cuộc cô cũng chịu xuất hiện."Người đó từ từ quay người lại, dùng sức hất tay Văn Y, con mắt hung ác chăm chú khóa lại Lạc Mật Mật, một cỗ muốn ăn thịt người bộ dáng dọa những người khác sợ hãi.
"Tề Nguyên Kiệt, đến tột cùng anh muốn làm gì? Có chuyện gì nhằm vào tôi, không được làm khó Văn Y." Lạc Mật Mật tiếp được Văn Y, ân cần nhìn cổ tay Văn Y, sau đó ngẩng đầu lên kiệt ngao bất tuần nhìn chằm chằm Tề Nguyên Kiệt.
"Anh đang làm cái gì vậy? Chạy đến quầy rượu gây chuyện sao? Anh không sợ mất thể diện sao?"
Lạc Mật Mật ánh mắt tà tà thêm dầu vào lửa, khiến Tề Nguyên Kiệt càng thêm căm tức không dứt. Lần trước Lạc Mật Mật rời khỏi phú hào Đại Tửu Điếm, Tề Nguyên Kiệt liền cảnh ngộ cực kì bi thảm. Vợ của hắn thấy hắn nghèo túng không có quan tâm hắn, ngược lại để cho hắn đau đến không muốn sống.
Cho dù lúc mình tỉnh dậy không biết chuyện gì xảy ra, nhưng khi hắn bị vợ trách cứ, trong lòng liền hiểu mọi chuyện.
Mình mất thể diện, tất cả đều là do Lạc Mật Mật ban tặng. Giả vờ cùng mình ôm ấp yêu thương, thì ra là trong người đã hận mình thấu xương!
Từ đó về sau, Tề Nguyên Kiệt cả ngày mang theo tóc giả tìm kiếm tung tích Lạc Mật Mật khắp nơi.
Tề Nguyên Kiệt âm thầm phát hận: cho dù không tìm thấy tóc của hắn, cũng muốn tìm lại tôn nghiêm của hắn.
"Thật tốt? Kỹ nữ như cô cũng dám lên mặt với tôi! Cô biết mình làm chuyện gì sao?"
"Anh mắng người là kỹ nữ? !" Tô Trạch đứng ở một bên vọt ra, ân cần nhìn thương thế của Văn Y, sau đó tức giận đứng bên cạnh Lạc Mật Mật động viên.
Tề Nguyên Kiệt thấy thế cũng không yếu thế, ngược lại càng thêm giận nói, "Anh là ai mà xen vào chuyện của tôi? Nói cho anh biết, tôi mắng chính là cô ta, thế nào?"
Tề Nguyên Kiệt đưa ngón trỏ ra hung hăng điểm người bên cạnh Lạc Mật Mật, ánh mắt ác độc rơi trên người của Tô Trạch.
Thấy Tô Trạch lao ra, trong lòng Lạc Mật Mật có chút an ủi, dù sao vẫn là người nhà, thời khắc mấu chốt vẫn có thể lao ra trợ giúp mình.
Ban đầu lúc mình quyết định đi chỉnh Tề Nguyên Kiệt, cũng biết sẽ có hôm nay. Cho nên cô không sợ, cô muốn đố phó Tề Nguyên Kiệt, chỉ có như vậy mới có thể giải trừ lửa giận trong lòng, mới có thể làm ác nhân này nhận lấy được trừng phạt.
Cũng chỉ có như vậy, mới làm người khác chú ý.
Ban đầu nghe được Tề Nguyên Kiệt thường xuyên đến quấy rầy Văn Y, Lạc Mật Mật liền hận nghiến răng nghiến lợi, cộng thêm lần trước mình bị hắn bỏ thuốc, cô liền quyết định không thể bỏ qua cho ác nhân. Cho dù biết người như vậy nhận trừng phạt có thể sẽ không biết sai, nhưng cô vẫn muốn làm.
Lạc Mật Mật không phải loại người dám làm không dám nhận, cô liền sớm chuẩn bị tốt gánh chịu hậu quả, cô cái gì cũng không sợ, cho dù là cùng ác nhân Tề Nguyên Kiệt tỷ thí, cho dù là bị người đánh thê thảm không dám nhìn.
Nhưng, Lạc Mật Mật cũng không muốn liên lụy đến người khác, dù sao cũng là mình gây họa. Chuyện của mình làm thì mình chịu, huống chi Tề Nguyên Kiệt có thể cũng không trả thù được mình. Nhưng, nếu làm liên lụy tới bạn bè, chuyện không giống nhau.
"Tô Trạch, cám ơn anh, chuyện này anh không cần phải lo, tự mình tôi xử lý được rồi." Lạc Mật Mật đi tới bên cạnh Tô Trạch, âm thầm kéo áo đối phương, nhẹ giọng nói, "Chuyện này tốt nhất anh không cần lo, đối với anh không có gì tốt."
Bình luận facebook