Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 43
Editor: Trà sữa trà xanh
Đột nhiên một bàn tay nhỏ nhắn che miệng mình, Lạc Thiểu Trạch sợ hết hồn.
Lạc Mật Mật cầm ly rượu đỏ trên bàn bên cạnh, ý bảo nhân viên phục vụ rót đầy rượu cho mình, không quan tâm Lạc Thiểu Trạch ngăn cản, hơi ngửa đầu uống vào.
"Nói đi, em nghe ."
"Mật Mật, em biết anh muốn chuyện gì sao?"
Thấy Lạc Mật Mật hành động điên cuồng, Lạc Thiểu Trạch đột nhiên không muốn nói suy nghĩ của anh, anh biết cô gái trước mặt mình này không giống những cô gái khác, lực bộc phát của cô tuyệt đối khủng khiếp.
"Em không biết anh nói cái gì, nhưng mà em có dự cảm, lời của anh khẳng định không phải là lời em muốn nghe. Đã nhiều năm như vậy, em quá hiểu anh, anh chủ động dẫn em đi ăn cơm hơn nữa với vẻ mặt này của anh, em còn không biết anh đang nhớ cái gì sao?"
Lạc Mật Mật cầm lấy chai rượu của nhân viên phục vụ, tự mình rót. Lạc Thiểu Trạch thấy hành động của cô như vậy, vội vàng đoạt lấy chai rượu, ngăn Lạc Mật Mật.
"Ha ha, nếu như nói anh là anh của em, còn không bằng nói em là giun trong bụng anh. Từ nhỏ đến lớn duy nhất niềm vui của em chính là chú ý anh, nhất cử nhất động của anh thậm chí là một ánh mắt, em đều có thể đoán ra anh nghĩ là cái gì. Nhưng mà, đối với em, anh có thể như vậy sao?"
Lời nói Lạc Mật Mật làm lòng Lạc Thiểu Trạch đau nhói. Cô không biết, nghe lời như vậy, trong lòng Lạc Thiểu Trạch đã trăm ngàn lần gào thét: "Anh có thể", nhưng như vậy có ích gì? Hôm nay LạcThiểu Trạch mời cơm chính là vì để cho cô từ bỏ.
Không phải là anh không thương, là anh không thể yêu.
"Mật Mật, anh, thật ra thì những ngày này anh đều hiểu, em vì anh làm tất cả cũng là vì tốt cho anh, nhưng mà anh lại là anh của em, không cách nào che giấu sự thật này. Chúng ta không thể chỉ vì mình, chúng ta còn phải suy nghĩ cho cha mẹ hai bên nữa. . . . . ."
"Anh yêu em sao?"
Nhìn mắt Lạc Mật Mật đã hồng hồng, Lạc Thiểu Trạch đột nhiên có chút không nỡ, anh không biết trả lời như thế nào, huống chi cái vấn đề này cũng không thể trả lời.
"Anh. . . . . ."
Hồi lâu, Lạc Thiểu Trạch cũng không có nói ra mấy chữ Lạc Mật Mật muốn nghe.
Lạc Mật Mật cầm đũa lên, hung hăng đâm hai cái vào mâm, cười lạnh nói, "Yêu hoặc là không thương, có lẽ em vĩnh viễn không thể biết đúng không? Huống chi sẽ yêu sâu đậm sao?"
Vừa dứt lời, Lạc Mật Mật tựa hồ nghe thấy trái tim yếu đuối của mình rơi trên mặt đất, rơi nát, nát bấy.
Đưa tay cầm ly rượu lên, mắt thấy chất lỏng màu đỏ sắp chạm đôi môi mình thì một bàn tay to duỗi tới.
"Anh làm gì đấy?" Lạc Mật Mật trừng to mắt mà nhìn Lạc Thiểu Trạch.
Chỉ thấy Lạc Thiểu Trạch giơ ly rượu lên, uống một hơi cạn sạch, gương mặt tuấn tú trong lúc bất chợt trở nên hồng, "Là anh có lỗi với em, em không phải là muốn uống rượu sao? Anh uống với em!"
Nói xong, Lạc Thiểu Trạch cầm bình rượu lên, tự mình rót đầy ly, sau đó giơ lên trước mặt Lạc Mật Mật, mím chặt đôi môi, "Ly này anh mời em, nếu như có kiếp sau, anh tuyệt đối muốn cùng em ở chung một chỗ."
Tại sao không phải hiện tại? Tại sao không phải đời này? Chẳng lẽ cũng là bởi vì cha mẹ chúng ta cho lúc trước anh luôn tuân theo phép tắc?
Thật là phép tắc buồn cười, cả nhà đều cho rằng em không biết thân thế của mình, rồi lại sau lưng em cho con mình không được cưới cô, cái này gọi là cái gì? Tại sao chúng ta không có liên hệ máu mủ lại không thể ở chung một chỗ?
Lạc Mật Mật mờ mịt ngẩng đầu nhìn Lạc Thiểu Trạch nâng ly uống một hơi cạn sạch, trong lòng cô hiểu, Lạc Thiểu Trạch cũng không phải là một người láu cá, anh cũng khổ sở. Cho nên anh không đáp trả lại, đều bởi vì anh tuân thủ lời thề của mình.
Bởi vì như vậy, Lạc Mật Mật sẽ không buông tay.
Một ly tiếp một ly, Lạc Mật Mật cứ như vậy nhìn Lạc Thiểu Trạch tự chuốc say, trong lòng khó chịu không thôi.
"Đừng uống nữa. . . . . ."
Đột nhiên một bàn tay nhỏ nhắn che miệng mình, Lạc Thiểu Trạch sợ hết hồn.
Lạc Mật Mật cầm ly rượu đỏ trên bàn bên cạnh, ý bảo nhân viên phục vụ rót đầy rượu cho mình, không quan tâm Lạc Thiểu Trạch ngăn cản, hơi ngửa đầu uống vào.
"Nói đi, em nghe ."
"Mật Mật, em biết anh muốn chuyện gì sao?"
Thấy Lạc Mật Mật hành động điên cuồng, Lạc Thiểu Trạch đột nhiên không muốn nói suy nghĩ của anh, anh biết cô gái trước mặt mình này không giống những cô gái khác, lực bộc phát của cô tuyệt đối khủng khiếp.
"Em không biết anh nói cái gì, nhưng mà em có dự cảm, lời của anh khẳng định không phải là lời em muốn nghe. Đã nhiều năm như vậy, em quá hiểu anh, anh chủ động dẫn em đi ăn cơm hơn nữa với vẻ mặt này của anh, em còn không biết anh đang nhớ cái gì sao?"
Lạc Mật Mật cầm lấy chai rượu của nhân viên phục vụ, tự mình rót. Lạc Thiểu Trạch thấy hành động của cô như vậy, vội vàng đoạt lấy chai rượu, ngăn Lạc Mật Mật.
"Ha ha, nếu như nói anh là anh của em, còn không bằng nói em là giun trong bụng anh. Từ nhỏ đến lớn duy nhất niềm vui của em chính là chú ý anh, nhất cử nhất động của anh thậm chí là một ánh mắt, em đều có thể đoán ra anh nghĩ là cái gì. Nhưng mà, đối với em, anh có thể như vậy sao?"
Lời nói Lạc Mật Mật làm lòng Lạc Thiểu Trạch đau nhói. Cô không biết, nghe lời như vậy, trong lòng Lạc Thiểu Trạch đã trăm ngàn lần gào thét: "Anh có thể", nhưng như vậy có ích gì? Hôm nay LạcThiểu Trạch mời cơm chính là vì để cho cô từ bỏ.
Không phải là anh không thương, là anh không thể yêu.
"Mật Mật, anh, thật ra thì những ngày này anh đều hiểu, em vì anh làm tất cả cũng là vì tốt cho anh, nhưng mà anh lại là anh của em, không cách nào che giấu sự thật này. Chúng ta không thể chỉ vì mình, chúng ta còn phải suy nghĩ cho cha mẹ hai bên nữa. . . . . ."
"Anh yêu em sao?"
Nhìn mắt Lạc Mật Mật đã hồng hồng, Lạc Thiểu Trạch đột nhiên có chút không nỡ, anh không biết trả lời như thế nào, huống chi cái vấn đề này cũng không thể trả lời.
"Anh. . . . . ."
Hồi lâu, Lạc Thiểu Trạch cũng không có nói ra mấy chữ Lạc Mật Mật muốn nghe.
Lạc Mật Mật cầm đũa lên, hung hăng đâm hai cái vào mâm, cười lạnh nói, "Yêu hoặc là không thương, có lẽ em vĩnh viễn không thể biết đúng không? Huống chi sẽ yêu sâu đậm sao?"
Vừa dứt lời, Lạc Mật Mật tựa hồ nghe thấy trái tim yếu đuối của mình rơi trên mặt đất, rơi nát, nát bấy.
Đưa tay cầm ly rượu lên, mắt thấy chất lỏng màu đỏ sắp chạm đôi môi mình thì một bàn tay to duỗi tới.
"Anh làm gì đấy?" Lạc Mật Mật trừng to mắt mà nhìn Lạc Thiểu Trạch.
Chỉ thấy Lạc Thiểu Trạch giơ ly rượu lên, uống một hơi cạn sạch, gương mặt tuấn tú trong lúc bất chợt trở nên hồng, "Là anh có lỗi với em, em không phải là muốn uống rượu sao? Anh uống với em!"
Nói xong, Lạc Thiểu Trạch cầm bình rượu lên, tự mình rót đầy ly, sau đó giơ lên trước mặt Lạc Mật Mật, mím chặt đôi môi, "Ly này anh mời em, nếu như có kiếp sau, anh tuyệt đối muốn cùng em ở chung một chỗ."
Tại sao không phải hiện tại? Tại sao không phải đời này? Chẳng lẽ cũng là bởi vì cha mẹ chúng ta cho lúc trước anh luôn tuân theo phép tắc?
Thật là phép tắc buồn cười, cả nhà đều cho rằng em không biết thân thế của mình, rồi lại sau lưng em cho con mình không được cưới cô, cái này gọi là cái gì? Tại sao chúng ta không có liên hệ máu mủ lại không thể ở chung một chỗ?
Lạc Mật Mật mờ mịt ngẩng đầu nhìn Lạc Thiểu Trạch nâng ly uống một hơi cạn sạch, trong lòng cô hiểu, Lạc Thiểu Trạch cũng không phải là một người láu cá, anh cũng khổ sở. Cho nên anh không đáp trả lại, đều bởi vì anh tuân thủ lời thề của mình.
Bởi vì như vậy, Lạc Mật Mật sẽ không buông tay.
Một ly tiếp một ly, Lạc Mật Mật cứ như vậy nhìn Lạc Thiểu Trạch tự chuốc say, trong lòng khó chịu không thôi.
"Đừng uống nữa. . . . . ."
Bình luận facebook