Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 55
Editor: Trà sữa trà xanh
"Em ngồi xuống đi, xong ngay đây." Lạc Thiểu Trạch nhẹ nhàng nói.
"Em không, em ở chỗ này, em muốn kề cận anh, cả đời đều muốn kề cận anh như vậy. Bánh nướng áp chảo, không cần quay đầu lại, nếu như có một ngày, anh không yêu em nữa, chuẩn bị rời đi, anh không cần quay đầu lại hãy bước đi về phía trước, nếu không em sợ vạn năng giao của em không cách nào mất đi hiệu lực, em sợ em sẽ vĩnh viễn kề cận ngươi, cho nên anh phải hung ác một chút, đối với em và anh đều tốt. . . . . ."
"Em nói cái gì vậy, Mật Mật? Tại sao lại nói như vậy, em nên biết anh chỉ muốn ở cùng em." Lạc Thiểu Trạch có chút tức giận đẩy hai tay của Lạc Mật Mật ra, quay người lại nhìn chằm chằm hai mắt của cô, "Em làm sao vậy? Có chuyện gì xảy ra phải không?"
"Tốt lắm tốt lắm, em không sao, em mà xảy ra chuyện gì à? Anh mau nấu cơm, em đói rồi, ăn táo trước nha!" Lạc Mật Mật cố ý tránh né, đi tới trước bàn ăn cầm quả táo.
Lạc Thiểu Trạch nhìn Lạc Mật Mật từng ngụm từng ngụm ăn quả táo, cười đùa trêu ghẹo nói, "Cái người này như Lolita, thật là hù dọa người, xem anh thu thập em như thế nào, làm món ăn cực khó ăn cho em xem. . . . . ."
"Anh dám? Em thấy anh là muốn tìm cái chết, bánh nướng áp chảo."
"Kể từ khi tới cái thế giới này, anh liền không có ý định còn sống trở về"
Lạc Mật Mật trừng mắt một cái, bĩu môi, "Thủ hạ lưu tình nha, em thật sự đói, mau mau nha."
"Đến đây, nếm thử một chút đi!"
Nhìn Lạc Thiểu Trạch bưng ruột già bước nhanh tới, Lạc Mật Mật hạnh phúc không cách nào tả được, cảm giác được cưng chiều làm cho cô tốt đẹp không thôi.
Ruột già non mềm thơm ngào ngạt được đặt lên bàn, Lạc Mật Mật vội vàng đưa tay cầm một khối, vừa định đặt ở trong miệng liền bị người nắm thật chặt.
"Thật là một con mèo tham ăn, rất nóng nha, để anh thổi cái đã." Nói xong, Lạc Thiểu Trạch kéo tay nhỏ bé của Lạc Mật Mật đang cầm ruột già, nghiêng đầu, từ từ thổi lên.
Lạc Mật Mật nghiêng mình, dí dỏm nhìn Lạc Thiểu Trạch đang thổi, xì cười ra tiếng, "Ai u, tự em sẽ thổi, anh xem anh kìa, dáng vẻ này rõ là. . . . . ."
Nói còn chưa dứt lời, Lạc Thiểu Trạch liền nuốt miếng ruột già trong tay Lạc Mật Mật.
"Ừ, thật là ăn ngon, không tệ không tệ." Lạc Thiểu Trạch cợt nhã nhìn Lạc Mật Mật đang kinh ngạc, khoa trương nhai ruột già, dáng vẻ cực kỳ hưởng thụ.
Lạc Mật Mật ánh mắt tức giận nhìn chằm chằm, đôi tay chống nạnh, "Thật là xấu nha, cư nhiên giành ruột già của em, Lạc Băng, xem em thu thập anh như thế nào!"
Nói xong, Lạc Mật Mật giơ lên quả đấm nhỏ về phía Lạc Thiểu Trạch, đột nhiên lúc này điện thoại của Lạc Thiểu Trạch vang lên.
"Này, thế nào? Tốt, tôi lập tức đến, cậu đi thông báo trước cho các bộ phận, nửa giờ sau đi họp."
Nghe được Lạc Thiểu Trạch nói, Lạc Mật Mật ý thức được anh phải lập tức đi, lập tức cảm thấy không thôi, chậm rãi đi tới bên cạnh Lạc Thiểu Trạch, Lạc Mật Mật quệt mồm níu lấy vạt áo Lạc Thiểu Trạch lắc tới lắc lui.
Thấy Lạc Mật Mật làm nũng, Lạc Thiểu Trạch mỉm cười sờ sờ đầu của cô, "Anh phải đi, em ăn cơm trước đi, trong nồi còn có một tô canh xong ngay đây."
"Phải đi sao?"
"Ừ, phải đi, lần này rất gấp."
Lạc Mật Mật bất đắc dĩ trở về bàn ăn, nhìn món ăn trên bàn, bất đắc dĩ, "Lại một mình em. . . . . . Được rồi, anh đi đi, nhớ ăn gì đó, không được. . . . . ."
Lời còn chưa dứt, Lạc Thiểu Trạch đã cầm áo khoác vọt ra khỏi cửa chính.
"Em ngồi xuống đi, xong ngay đây." Lạc Thiểu Trạch nhẹ nhàng nói.
"Em không, em ở chỗ này, em muốn kề cận anh, cả đời đều muốn kề cận anh như vậy. Bánh nướng áp chảo, không cần quay đầu lại, nếu như có một ngày, anh không yêu em nữa, chuẩn bị rời đi, anh không cần quay đầu lại hãy bước đi về phía trước, nếu không em sợ vạn năng giao của em không cách nào mất đi hiệu lực, em sợ em sẽ vĩnh viễn kề cận ngươi, cho nên anh phải hung ác một chút, đối với em và anh đều tốt. . . . . ."
"Em nói cái gì vậy, Mật Mật? Tại sao lại nói như vậy, em nên biết anh chỉ muốn ở cùng em." Lạc Thiểu Trạch có chút tức giận đẩy hai tay của Lạc Mật Mật ra, quay người lại nhìn chằm chằm hai mắt của cô, "Em làm sao vậy? Có chuyện gì xảy ra phải không?"
"Tốt lắm tốt lắm, em không sao, em mà xảy ra chuyện gì à? Anh mau nấu cơm, em đói rồi, ăn táo trước nha!" Lạc Mật Mật cố ý tránh né, đi tới trước bàn ăn cầm quả táo.
Lạc Thiểu Trạch nhìn Lạc Mật Mật từng ngụm từng ngụm ăn quả táo, cười đùa trêu ghẹo nói, "Cái người này như Lolita, thật là hù dọa người, xem anh thu thập em như thế nào, làm món ăn cực khó ăn cho em xem. . . . . ."
"Anh dám? Em thấy anh là muốn tìm cái chết, bánh nướng áp chảo."
"Kể từ khi tới cái thế giới này, anh liền không có ý định còn sống trở về"
Lạc Mật Mật trừng mắt một cái, bĩu môi, "Thủ hạ lưu tình nha, em thật sự đói, mau mau nha."
"Đến đây, nếm thử một chút đi!"
Nhìn Lạc Thiểu Trạch bưng ruột già bước nhanh tới, Lạc Mật Mật hạnh phúc không cách nào tả được, cảm giác được cưng chiều làm cho cô tốt đẹp không thôi.
Ruột già non mềm thơm ngào ngạt được đặt lên bàn, Lạc Mật Mật vội vàng đưa tay cầm một khối, vừa định đặt ở trong miệng liền bị người nắm thật chặt.
"Thật là một con mèo tham ăn, rất nóng nha, để anh thổi cái đã." Nói xong, Lạc Thiểu Trạch kéo tay nhỏ bé của Lạc Mật Mật đang cầm ruột già, nghiêng đầu, từ từ thổi lên.
Lạc Mật Mật nghiêng mình, dí dỏm nhìn Lạc Thiểu Trạch đang thổi, xì cười ra tiếng, "Ai u, tự em sẽ thổi, anh xem anh kìa, dáng vẻ này rõ là. . . . . ."
Nói còn chưa dứt lời, Lạc Thiểu Trạch liền nuốt miếng ruột già trong tay Lạc Mật Mật.
"Ừ, thật là ăn ngon, không tệ không tệ." Lạc Thiểu Trạch cợt nhã nhìn Lạc Mật Mật đang kinh ngạc, khoa trương nhai ruột già, dáng vẻ cực kỳ hưởng thụ.
Lạc Mật Mật ánh mắt tức giận nhìn chằm chằm, đôi tay chống nạnh, "Thật là xấu nha, cư nhiên giành ruột già của em, Lạc Băng, xem em thu thập anh như thế nào!"
Nói xong, Lạc Mật Mật giơ lên quả đấm nhỏ về phía Lạc Thiểu Trạch, đột nhiên lúc này điện thoại của Lạc Thiểu Trạch vang lên.
"Này, thế nào? Tốt, tôi lập tức đến, cậu đi thông báo trước cho các bộ phận, nửa giờ sau đi họp."
Nghe được Lạc Thiểu Trạch nói, Lạc Mật Mật ý thức được anh phải lập tức đi, lập tức cảm thấy không thôi, chậm rãi đi tới bên cạnh Lạc Thiểu Trạch, Lạc Mật Mật quệt mồm níu lấy vạt áo Lạc Thiểu Trạch lắc tới lắc lui.
Thấy Lạc Mật Mật làm nũng, Lạc Thiểu Trạch mỉm cười sờ sờ đầu của cô, "Anh phải đi, em ăn cơm trước đi, trong nồi còn có một tô canh xong ngay đây."
"Phải đi sao?"
"Ừ, phải đi, lần này rất gấp."
Lạc Mật Mật bất đắc dĩ trở về bàn ăn, nhìn món ăn trên bàn, bất đắc dĩ, "Lại một mình em. . . . . . Được rồi, anh đi đi, nhớ ăn gì đó, không được. . . . . ."
Lời còn chưa dứt, Lạc Thiểu Trạch đã cầm áo khoác vọt ra khỏi cửa chính.
Bình luận facebook