“Em có thể tổng hợp lại cho anh kiến thức từ lớp 1-12 tất cả các môn chứ?”
“Vấn đề này không khó. Em sẽ cung cấp cho anh tất cả các vấn đề từ cơ bản tới nâng cao.”
“Thế kỷ 22 có phương pháp nào rèn luyện trí nhớ không?”
“Có tất cả 20 phương pháp, nhưng rất khó để tìm được 1 phương pháp thích hợp cho anh.”
“Sao vậy? Có phải anh “não cá vàng” (ý là học trước quên sau) không?”
“Không phải vậy, bản thân trí nhớ của anh đã rất tốt rồi, thậm chí còn một nguồn năng lượng linh hồn không xác định đang từ từ được anh hấp thu, tiến trình đã đạt được khoảng 50%, dự kiến trong vòng 2 tuần nữa sẽ hấp thu toàn bộ.”
“Gì cơ” Dương Tuấn Vũ hoảng hốt. “Linh hồn nào lại ở trong đầu anh?”
“Em cũng không xác định được của người nào. Nhưng mức độ linh hồn khá tương đồng với anh, và nó không có ý định xấu nên em không bài xuất được.”
“Linh hồn tương đồng? Lẽ nào do mình trọng sinh lại, 2 linh hồn trong một cơ thể? Ừm. Rất có khả năng.”
“Ừ vậy em có biết sau khi hấp thụ xong thì có hiệu quả gì không?”
“Em cũng đã tính toán xong, khi hoàn tất, mức độ linh hồn của anh sẽ gia tăng gấp đôi. Linh hồn càng mạnh mẽ thì các áp lực tinh thần do người khác hoặc môi trường xung quanh gây ra sẽ giảm đi một nửa.
Trí nhớ của anh sẽ được tăng cường gấp đôi, tốt hơn bất cứ phương pháp nào em được biết.
Khả năng nghe nhìn cũng tăng lên gấp 3 lần. Như hiện tại thị lực của anh là 10/10 cả hai mắt anh có thể nhìn rõ khoảng cách 100 m, thì sau khi gấp ba lần anh sẽ thấy rõ vật trong vòng 300 m. Đó là thấy chi tiết, còn nếu chỉ cần phân biệt được hình dạng và màu sắc thì có thể lên đến 100 dặm (1 dặm = 1,609 Km).
Ngoài ra, tinh thần lực lớn cũng giúp anh thể hiện ra áp bức tinh thần vô hình. Áp bức đó anh có thể hiểu như con báo nhìn vào một con nai, bộ trưởng nhìn vào dân thường. Khi địa vị càng lớn, áp bức càng lớn.”
“Ha ha..” Dương Tuấn Vũ cười sung sướng đắc ý.
“Ừm. Không thể dựa hoàn toàn vào Triệu Cơ được, nếu quá lạm dụng cô ấy sẽ tiêu hao nhanh hơn. Có lẽ nên bắt đầu bằng kinh doanh đồ điện tử, kiếp trước mình thành thạo nhất là IT, nên tập trung vào lợi thế này.
Hiện nay, Apple vừa mới ra mắt năm 2007 chiếc Iphone 2G, năm nay lại ra chiếc Iphone 3G đang rất được ưa chuộng, nhưng giá cả quá đắt so với người bình thường, nhưng nếu giá giảm chỉ còn 2/3 hoặc còn một nửa thì sẽ rất nhiều người bỏ tiền ra mua đây.
Đúng vậy, sao mình lại không nghĩ ra sớm nhỉ? Kinh doanh điện thoại cũ, hàng hết hạn bảo hành mà các nước Hàn, Nhật, Mỹ, Singapo thải loại. Cứ một năm Apple cho ra 1 chiếc điện thoại. Người chạy theo xu hướng công nghệ thường cứ 1 năm lại thải loại hàng cũ, nhưng người tầng lớp dưới, chiếc 2G đã đủ dùng rồi.
Đầu tiên là kiếm nguồn hàng, sau đó là thành lập 1 trang web bán hàng qua internet và facebook. Dù có hàng chắc chắn sẽ có lãi nhưng phải có vốn đã. Gia đình mình không thể kiếm đâu ra tiền, mà dù có cũng chẳng dư giả để cho một đứa nhóc 16 tuổi tập kinh doanh. Vấn đề đau đầu đây. Ài. Tiền ơi, mày ở đâu? Bây giờ mà tự dưng nhặt được 1 vạn thì tốt.”
“À. Gia đình mình không có tiền thì tìm người có tiền. Ai có tiền sẵn sàng bỏ ra góp vốn với mình đây? Ài... à. Có rồi Chu mập. Ừm. Ngoài thằng bạn này ra mình cũng có quen được ai khác đâu..huhu..” Dương Tuấn Vũ nhận ra một sự thật phũ phàng.
“Trước kia có nghe đồng nghiệp nói ở kho hàng của bác hắn tên Đông Xán ở gần cảng Hải Phú đã kinh doanh cái nghề này từ khi có điện thoại di động những đời đầu. Có lẽ cần phải đi xa một chuyến. Trước mắt cứ tìm Chu mập xin tài trợ đã.”
Hắn mặc vội bộ quần áo đồng phục trường chạy sang phòng khách hỏi mượn chiếc xe đạp phượng hoàng của Giang Tấn.
“Cho con mượn xe đạp của cha một lát, con qua nhà Chu mập hỏi chút tài liệu.”
“Ừ. Lấy đi, hôm nay ba cũng không đi đâu cả, nhớ chú ý thời gian về trước giờ cơm trưa nhé, sáng mẹ con đi chợ làm thử mấy món mới đấy.”- Giang Tấn gật đầu, cười hiền lành.
“Vâng, con đi chút.”
...
Nhà Chu mập cách nhà hắn 10 km, hồi học cấp 8 mập mạp có mời cả lớp về ăn tiệc, bố mẹ hắn mới mở một cửa hàng kinh doanh đồ gia dụng ở trên tỉnh, nghe nói làm ăn cũng rất khá, đã mở thêm 2 chi nhánh rồi.
Đạp xe thục mạng mất hơn nửa tiếng, hắn thở gấp, đỗ trước cửa nhà Chu Văn Tuệ. Căn nhà này và khu xung quanh có vẻ làm ăn đều phát đạt, nhà mập cửa sắt lớn, tường bao cao khoảng 2 mét, nhà 3 tầng thiết kế theo kiểu biệt thự, khá đẹp.
Hắn cũng không nhận ra nữa rồi, may mà gặp chị bán hoa ven đường hỏi thăm, được chỉ tới đây.
Hắn nhìn lại quần áo một lượt, vuốt vuốt mấy nếp nhăn trên bộ quần áo hơi ố màu. Bộ quần áo này là khá mới rồi, năm học này vẫn chưa nhận được áo mới. Đồ lịch sự của hắn cũng chỉ là những bộ quần áo đồng phục.
Dương Tuấn Vũ nhấn chuông cửa ba tiếng, rồi đứng đợi. Sau khoảng 15 giây trong nhà vang lên tiếng nói của một người phụ nữ, giọng khá là cưng chiều:
“Kẹo bông, ra xem ai gọi cửa giúp mẹ, mẹ đang làm mâm cơm để cúng ngày rằm tháng chạp nào.”
“Mẹ đừng có gọi con là kẹo bông nữa. Con lớn rồi. Đứa bạn nào mà nghe thấy chắc nó cười chết con mất.”- Giọng Chu mập vang lên đầy bất mãn.
“Mẹ thấy dễ thương mà. Thôi nhanh lên con không khách lại chờ, có khi là đồng nghiệp tìm cha con có việc đấy.” – Người phụ nữ có vẻ rất thích thú vì trêu đứa con.
“Ài.”- Ở tận ngoài cửa mà cũng nghe thấy thằng mập thở dài. Dương Tuấn Vũ cũng thấy đồng cảm với nó. “Kẹo bông??? Ừm. Rất có hình tượng, rất hợp lý. Haha”
Bình luận facebook