• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

New Tổng giám đốc siêu cấp (2 Viewers)

  • Chương 186

P/s: Cảm ơn bạn quangloc8388 Tặng 5,000 đậu

và bạn
[email protected] Đề cử 6 Nguyệt Phiếu cho truyện nhé.

.........

Sau màn ca hát là đến chương trình chính, lễ cưới bắt đầu.

Sau khi dẫn hai chú rể đẹp trai tuấn tú bước ra lễ đường, thì họ đứng đợi cô dâu đi ra. Khoảng khắc thiêng liêng ấy cuối cùng cũng đến. Khi hai cô gái xinh đẹp khoác lên mình bộ váy cưới trắng tinh khôi, nụ cười hiện lên trôi đôi môi đỏ thắm, đôi mắt long lanh cùng hàng mi cong dài làm hai cô như hai chị em thần tiên lạc trên trời xuống nhân gian.

Vũ Tuấn Phong và Trần Bằng ngẩn người ra, sau đó không hẹn mà cùng che miệng cố kìm nén cảm xúc hạnh phúc đang trào dâng trong lòng. Nước mắt đàn ông rất ít khi rơi, và hôm nay nó đã rơi xuống khi chứng kiến khoảnh khắc hạnh phúc nhất của cuộc đời mình. Hôm nay họ đã tìm thấy một nửa trái tim của mình rồi.

Mọi người cùng vỗ tay chúc mừng hai người. Đông Nghi và Tiểu Di cũng ôm chầm lấy cha mẹ mình, cô con gái nhỏ sống bao nhiêu năm cùng gia đình, bây giờ phải rời xa cha mẹ đến ở cùng chồng rồi. Bao nhiêu nỗi niềm hạnh phúc vui buồn lẫn lộn đan xen.

Tiểu Di thì còn đỡ, mẹ cô còn có cha và anh trai chăm sóc. Đông Nghi thì chỉ có một mình mẹ, cha cô thì không khác gì tên khốn. Hôm nay ngày cưới, ngày hạnh phúc nhất đời mình cô cũng không muốn ông ta xuất hiện.

Vũ Tuấn Phong như cảm nhận được suy nghĩ của Đông Nghi, anh đến bên cô, nắm lấy đôi tay nhỏ bé ấy, rồi nói với mẹ của Đông Nghi:

- Mẹ. Mong mẹ về ở với chúng con được không ạ?

Đông nghi nghe chồng mình nói vậy thì khóc hu hu, cô nắm chặt tay mẹ mình không rời.

Mẹ cô cười nghẹn ngào nói:

- Mẹ biết hai đứa rất lo cho mẹ, nhưng vợ chồng mới cưới cần có không gian riêng tư mà. Mẹ ở nhà vẫn rất tốt. Hai con yên tâm.

Vũ Tuấn Phong lắc đầu nói:

- Cha mẹ cũng rất ít khi ở nhà với con, vì vậy nhiều khi con rất muốn có người thân bên cạnh. Mẹ dọn đến với chúng con đi, chỉ có như vậy vợ chồng con mới thật hạnh phúc.

- Mẹ..

- Mẹ.. mẹ nghe lời anh Tuấn Phong đi. Con thật không yên tâm khi mẹ ở một mình đâu. Huhu.

Sau một hồi khuyên nhủ, cuối cùng mẹ Đông Nghi cũng đành nhận lời. Chỉ đến lúc đó nụ cười mới lại xuất hiện trên gương mặt cô gái nhỏ này.

Vũ Tuấn Phong ôm cô đi lên trên bục làm lễ cưới.

Hôm nay hai cô dâu đều vô cùng xinh đẹp, Dương Tuấn Vũ cũng cảm thán hai tên số đỏ này lấy được người vợ như thế thì nửa đời còn lại cũng không còn gì nuối tiếc nữa rồi.

Hắn quay sang nhìn Vân Tú thấy cô thầm ao ước thì lòng cũng trăm mối tơ vò. Hắn nợ tình không ít, sau này không biết sẽ phải đối mặt với chuyện này thế nào.

Triệu Cơ lại lên tiếng gợi ý. Cô gái này càng ngày càng xấu xa rồi:

- Anh cứ bắt hết bọn họ lên đảo rồi cười cả thể, không phải sẽ cưới được nhiều người sao?

- Em… Anh có nói là muốn cưới nhiều vợ bao giờ?

- Em còn lạ gì cái thói háo sắc của anh. Anh mà chịu lấy một người em là con cún.

- Được rồi. Tạm thời chưa nói chuyện này. Anh còn xem đám cưới em đừng làm phiền.

Dương Tuấn Vũ nói vậy nhưng trong đầu lại nghĩ một kiểu.

Vân Tú không biết tên này đang nghĩ xấu xa cái gì, cô cảm động sụt sịt rồi đôi mắt phiếm hồng

ngập nước nhìn sang Dương Tuấn Vũ.

Dương Tuấn Vũ nhìn sâu vào đôi mắt đầy tình cảm đấy, hắn nắm lấy bàn tay cô, cùng im lặng chứng kiến khoảnh khắc thiêng liêng trao nhẫn cưới.

Sau màn trao nhẫn cưới cùng một loạt tràng pháo tay vang lên là màn hai cặp đôi cầm tay cùng rót rượu lên hai trái tim do các chiếc ly xếp thành. Tiếp đến là cùng nhau cắt chiếc bánh cưới rất lớn này.

Đợi mãi rồi cũng đến màn hai cô dâu ném bó hoa cho những người khách tham dự, người xưa cho rằng nếu ai đỡ được bó hoa thì sẽ sớm có đám cưới với người mình yêu.

Bó hoa của Đông Nghi thì có một cô gái khá đáng yêu bắt được, còn bó hoa của Tiểu Di thì … thế quái nào lại rơi vào tay hắn. Rõ là hắn đứng một góc rồi mà. Hơn nữa cái màn này là để các chị em gái bắt chứ. Hắn cầm bó hoa mà mặt thộn ra không biết phải làm thế nào.

Vân Tú cười khúc khích đến cầm lấy bó hoa chữa ngượng cho hắn.

Mọi người ngồi vào bàn tiệc, Dương cả nhà Dương Tuấn Vũ và Vân Tú ngồi cùng với nhau. Ngoài ra còn có vợ chồng Lê Khôi và cặp đôi Lâm Băng nữa.

Vậy là cái tập đoàn này có mấy giám đốc thì đều thành đôi thành lứa với nhau cả. Ài. Không biết là công ty kinh doanh hay nơi mai mối nữa. Mọi người khi nhận ra sự trùng hợp này thì đều cười ha hả.

Khi hai cặp đôi đến mời rượu thì Dương Tuấn Vũ cầm ly rượu vang đỏ lên chúc mừng, rồi nháy nháy mắt nói:

- Sao nào, có hài lòngvới đám cưới do tôi chuẩn bị không?

Bốn người đều cười vui vẻ, Trần Bằng nói:

- Tất nhiên là rất hài lòng rồi. Chúng tôi hôm nay đúng là hai cặp đôi hạnh phúc nhất. Cảm ơn chủ tịch rất nhiều.

Mọi người cụng ly, sau đó Dương Tuấn Vũ lắc lắc hai chùm chìa khóa trong tay nói:

- Tôi đã hứa có quà thật lớn chúc mừng hạnh phúc các anh chị rồi, bây giờ ai sẽ là người cầm quà đây?

Không hẹn mà cùng gặp, Đông Nghi và Tiểu Di nhanh tay mỗi người một chùm chìa khóa.

Dương Tuấn Vũ cười ha hả:

- Sau này hai người nhớ phục vụ bà xã cho tốt đấy, đừng để đi uống cafe mà cũng phải xin tiền vợ.

Lâm Tiểu Di bĩu môi nói:

- Tôi nghĩ sếp còn thảm hơn hai anh ấy nhiều.

Dương Tuấn Vũ hứng thú hỏi:

- Cớ gì mà chị nói vậy?

- Đơn giản thôi, vì sếp sẽ bị rất nhiều cô gái quản.

- Sao ai cũng nghĩ tôi trăng hoa nhỉ? Tôi là người rất chung thủy đấy.

- Có quỷ mới tin.

Bốn người cùng đồng thanh nói.

Dương Tuấn Vũ trợn mắt, hắn thấy mình vừa lỗ nặng. Vừa mất tiền mua quà lại còn bị mắng.

Tiểu Di hấp háy mắt hỏi:

- Boss tặng tôi chìa khóa gì đấy?

- Không phải là tặng chị mà là tặng cả hai người.

- Ừm, là tặng vợ chồng chúng tôi cái gì đó, tôi thấy nhiều chài khóa vậy, không biết là những cái gì.

Hắn chưa kịp nói thì Vân Tú đã đưa đôi tay nhỏ khoác vào tay hắn, rồi cười nói:

- Mấy người đúng là rất có lộc đấy. Lần này Boss xuất huyết không ít đâu. Cũng không làm mọi

người tò mò nữa. Mấy người nhìn thấy có 3 chiếc chìa khóa đúng không? Hai chiếc là chìa khóa xe Bentley T1 mà đã đến đón hai người. Có cả hình và tên trên xe luôn nhé. Làm đúng theo sở thích của bốn người đó.

Còn một chiếc chìa khóa nữa là căn hộ 500m2 ở tầng 19, tầng gần cao nhất của Khách sạn Bãi Cát Bạc. Hai phòng này đã được cậu ấy cho người trang trí lại và sắm toàn bộ nội thất tốt nhất cho mấy người rồi đó. Lát nữa lên nhận phòng đừng có sốc quá nha.

Bốn người nghe thấy vừa có nhà vừa có xe thì ai cũng rất sung sướng rồi. Họ đâu biết số tiền Dương Tuấn Vũ mua quà và tổ chức đám cưới của họ lên đến 200 tỷ đồng. Chắc họ biết con số này thì chắc sẽ ngất mất.

Sau khi ăn xong, hai cặp đôi này rất háo hức muốn xem nhà mới. Vì thế gia đình Dương Tuấn Vũ, cặp của Lê Khôi, Lâm Băng cũng tíu tít cùng nhau đi khám phá căn hộ cao cấp mà Vân Tú đã khen hết lời.

Đi lên họ mới biết, ở tầng gần cao nhất này chỉ có duy nhất hai phòng, không ngờ lại cùng thuộc sở hữu của hai gia đình.

Họ quyết định mở cửa từng căn hộ ra xem.

Căn hộ của Trần Bằng và Lâm Tiểu Di được xem trước.

Cửa vào cũng được trang bị hệ thống an ninh hiện đại nhất, cửa cũng dày 10cm, có cả lớp chống đạn luôn, đảm bảo vô cùng an toàn. Tất nhiên nó sẽ không phải mở bằng tay, mà là máy sẽ tự động mở cửa khi nhập đúng mà an ninh, hoặc quét mống mắt.

Cánh cửa lớn mở ra mọi người phải òa lên vì độ xa hoa của nó.

Phòng khách rộng 100m2, có một bộ bàn ghế sofa được nhập khẩu từ Italy, bộ sofa này được làm thủ công bằng tay toàn bộ, màu sắc rất hài hòa, trang trí bên trên cũng như là một bức tranh phong thủy lớn. Đối diện là một chiếc ti vi màn hình 80 inch đảm bảo xem gì cũng sắc nét, xem gì cũng rất chân thật.

Trên trần nhà là hệ thống đèn chùm chiếu sáng chẳng khác gì những chiếc đèn trong cung điện, trong phim ảnh.

Tưởng toàn bộ được ốp bằng gỗ, bên trên có những bức tranh nổi tiếng của các nhà hội họa trên thế giới.

Ngay cả chiếc đồng hồ để xem giờ cũng là một bức tranh.

Toàn bộ phòng khách như là một viện bảo tàng vậy.

Tiếp đến là 5 phòng ngủ, Phòng của hai vợ chồng rộng 50m2, phòng của con mỗi phòng rộng 30m2, ngoài ra còn có 2 phòng ngủ cho khách mỗi phòng rộng 40m2. Có các màu sắc khác nhau, nhìn là biết phòng nào là của bố mẹ phòng nào là của con cái. Trong phòng tân lang, tân nương cũng đã được trang trí những dải lụa, ga trải giường, tất cả đều màu đỏ. Nhìn vào đã cảm giác rất ấm áp.

Tiếp đến là phòng ăn, nơi đây rộng 80m2. Có đầy đủ các bộ dụng cụ nấu nướng, các loại bếp từ bếp ga đến bếp từ, bếp điện, lò nướng, … Chiếc bàn ăn xoay tròn cũng được chạm khắc rất tinh tế.

Đến nhà tắm thì mọi người trợn mắt, nhà tắm, không, phải nói là khu thư giãn mới đúng. Nơi đây có một cái bồn tắm bằng ngọc trắng lớn, dài 8m, rộng 4m, đảm bảo hai người làm gì, vùng vậy trong này cũng rất rộng rãi. Dương Tuấn Vũ nhìn đến chỗ này thì khẽ huých tay Trần Bằng cười vô sỉ.

Khi mọi người tưởng chừng đã đi hết rồi thì Dương Tuấn Vũ lại vỗ trán:

- Quên mất, còn chìa khóa sân thượng đây. Tuy nó thuộc sở hữu của tôi nhưng mà toàn là người nhà cả. Mọi người thích thì có thể lên chơi thoải mái.

Thế là mọi người lại cùng nhau đi lên sân thượng.

Sân thượng của khách sạn này phải rộng đến 5000m2 chứ không ít hơn. Nơi này nói là một cái đại sảnh cũng không quá. Nhưng đó chỉ là mọi người nghĩ vậy, còn khi lên đến nơi ai cũng há hốc mồm.

Đây con ** nó đâu phải sân thượng, rõ ràng là một khu nghỉ dưỡng thì có.

Nơi đây có cây cối tươi mát, có thảm cỏ xanh mượt, có nhiều loài hoa xinh đẹp tỏa hương thơm nhẹ nhàng. Còn có cả một khoảng sân toàn trồng Lavender tím rất đẹp.

Ở giữa là một hồ bơi hàng thật giá thật, nó có diện tích khoảng 1000m2. Cảm giác bơi ở trên cao như này đúng là vô cùng thú vị. Bên hồ bơi cũng có những bộ bàn ghế, những ngày căng thẳng mà được ở đây nằm thư giãn, đọc sách thì rất sung sướng. Chưa kể ở đây có thể ngắm bình minh và hoàng hôn trên biển, những đêm trăng tròn cũng có thể lên đây ngắm trăng. Có bạn bè có thể cùng nhau ăn đồ nước ngoài trời thì thật quá vui vẻ.

Dương Tuấn Vũ xem đi xem lại cũng rất hài lòng, hắn gật đầu nói:

- Nếu các anh chị thích sắm sửa thêm cái gì thì cứ nói với tôi, tôi sẽ xem xét rồi sửa. Dù sao trí tưởng tượng của tôi cũng có hạn, nhiều người sẽ thêm nhiều ý tưởng, như vậy mới là nơi sinh hoạt chung của chúng ta.

- Nếu có người lên đây trộm đồ thì sao?

- Làm gì đến mức đấy. Với lại chị không thấy cần phải có chài khóa mới vào được à?

- Ừm, cũng đúng. Hì hì. Oa. Thật không còn lời nào để có thể nói cảm ơn sếp rồi.

Lâm Tiêu Di cười xinh đẹp nói.

- Ài. Chị chăm sóc Trần Bằng cho tốt là tôi đã không còn phải luyến tiếc gì nữa rồi.

- Tất nhiên. Anh ấy là chồng tôi mà.

- Tốt lắm, mọi người có muốn làm gì thì đi làm đi. Tôi coi như không biết. À. Đơn xin nghỉ phép của

bốn người đã được chấp thuận, cứ thoải mái mà đi tuần trăng mật đi nhé. Nếu tới Anh, hay Đức thì có vé free đấy. Katherine nói sẽ tài trợ cho mấy người.

- Oa. Lại còn có vé du lịch free à. Cô ấy thật tốt. Tôi cũng muốn nhân dịp này đến cảm ơn cô chủ tịch mỹ nữ đó.

- Cẩn thận chút không Trần Bằng với Vũ Tuấn Phong bị người ta cướp mất hồn đấy.

- Phi phi. Cậu nghĩ ai cũng xấu xa như cậu à?

- Tôi mà xấu thì trên đời này không có người tốt. Mà mấy người không thấy đang cầm quà của

người tốt à.

- Hì hì. Đúng vậy. Coi như tôi nói sai.

…..
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom