Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 59
Người đăng: ෴♕ ŞėþąśŦϊαռ ️ ℜаļթի ♕෴
P/s: Chúc anh em ngày chủ nhật vui vẻ nhé.
.......
- Tự tin lắm. Cũng nhau chiến đấu nào.
Các đồng đội còn lại không hề nghi ngờ gì về Hoành Viễn, họ chỉ biết hai hiệp đầu tiên cậu ta ghi được khá nhiều bàn thắng.
Tỷ lệ tính tới thời điểm hiện tại là 24-30 nghiêng về lớp 10C.
Trọng tài bắt đầu bằng pha ném phạt cho Đổng Quán, vì ông cho rằng Diệp Phàm đã phạm lỗi với hắn.
Đổng Quán nhìn Dương Tuấn Vũ cười đểu, hất hất hàm thách thức. Rồi cầm bóng đi vào vị trí ném. Hắn rất tự tin thực hiện động cú ném ngoài vòng 3 điểm.
Bóng đi vẽ một vòng cung rất đẹp, lọt trọn vào lưới của đội lớp 10A.
- Đổng Quán ! Đổng Quán ! Em yêu anh..
- Đổng Quán là số 1 ...
- Lớp 10C vô địch, 10C vô địch..
Đủ các lời cổ vũ vang lên. Dương Tuấn Vũ cũng bị không khí trong sân thể thao làm hơi choáng ngợp. Dù gì cũng là chơi bóng dưới con mắt của 3000 học sinh và giáo viên. Không hề đơn giản. Nhưng tinh thận lực hắn hơn người. Hắn rất nhanh ổn định lại. Tuy vậy, mình hắn không thể làm nên một trận bóng rổ được.
Dương Tuấn Vũ quay lại nhìn đồng đội, thấy họ đều hơi ủ rũ xuống tinh thần.
Không thể không nói, pha ném bóng từ ngoài vạch 3 điểm không chỉ làm tỷ số thêm chênh lêch (24-33) mà kỹ năng Đổng Quán và đồng đội của hắn thể hiện đã áp đảo tinh thần của đội mình.
Chính những lúc này cần lời động viên, cổ vũ tinh thần của đội trưởng, nhưng Hoành Viễn thì lại xem như không thấy gì.
Hắn đành lên tiếng:
- Tất cả mọi người tỉnh táo lại đi, chúng ta còn đủ thời gian để lật ngược lại thế trận mà. Đừng dễ dàng bỏ cuộc như thế.
Hoành Viễn cũng diễn trò:
- Đúng vậy, chúng ta cần phải cố gắng hơn nữa. Mọi người phải tập trung hơn. Nhất là cậu đấy Tuấn Vũ. Đừng chỉ biết cổ vũ người khác mà mình chơi không ra gì.
- Cậu hãy chơi tốt vị trí của mình đi, đừng để tôi thấy cậu cố tình giở trò.
Hoành Viễn thấy hắn nói thẳng ra như vậy thì hơi chột dạ, nhưng rất nhanh lấy lại tinh thần đáp lại:
- Rất tốt. Hãy xem ai làm mọi người mất mặt.
Nói xong hắn hừ lạnh rồi lấy bóng, di chuyển tấn công.
Sau khi hắn vượt qua hai cầu thủ đội bạn, thì Dương Tuấn Vũ nhận thấy rõ ràng hắn có thể chuyền cho Nam Khánh ở vị trí bên trái. Nam Khánh chơi ở vị trí PF, cậu ta đã di chuyển rất khéo, tạo khoảng trống cho hắn nhưng hắn cứ lao đầu vào hậu vệ của lớp 10C, rồi không chuyền về cho SF – Duy Mạnh.
Dương Tuấn Vũ biết hắn cố tình giở trò nhưng cũng chưa thể làm gì được. Hắn còn phải tập trung ngăn cản đối phương. Dương Tuấn Vũ biết, dù mình có ngăn cản tốt đến đâu, đội họ cũng có nhiều phương án tấn công mà hắn vô lực ngăn cản được hết. Vì vậy mới nói, bóng rổ là môn thi đấu tập thể.
Mà chính hắn cũng không muốn ngăn cản tất cả, hắn cũng cố tình để đối phương vượt qua ở một vài pha thi đấu khó.
Mục đích của hắn rất rõ ràng, nếu chỉ cố gắng phòng ngự, khoảng cách điểm số cũng sẽ mãi tăng lên. Tên center- trung phong, chính là hoành Viễn, hắn phải chịu chơi thì mới hy vọng thắng được. Nhưng hắn thà chịu thua cuộc cũng muốn làm cho Dương Tuấn Vũ mất hết mặt mũi. Vì vậy chẳng thể đặt niềm tin vào kẻ phản bội này.
Dương Tuấn Vũ dùng phương pháp gậy ông đập lưng ông, cố tình chuyền vào tận tay cho Hoành Viễn, liên tục như vậy, dù hắn có ở bất cứ vị trí nào, Dương Tuấn Vũ cũng tìm mọi cách chuyền cho hắn. Và mỗi lần nhận được bóng của Dương Tuấn Vũ, Hoành Viễn rất khó xử, nhưng vẫn phải làm theo lệnh, không làm mất bóng thì lại ném ra ngoài. Dù có nhiều cơ hội nhưng chỉ ném được vào 2 quả 1 điểm. Trong khi đó đội bạn ghi liền được 6 điểm.
Tỷ số đang là 26-39. Khoảng cách đã khá lớn rồi.
Mọi người trên khán đài chợt nhận ra, hiệp 3 này Hoành Viễn chơi bóng thật sự quá kém cỏi. Rõ ràng hắn nhận được bóng nhiều nhất, nhưng hắn đều bỏ lỡ cơ hội.
Khán giả la ó hắn, bạn bè trong lớp liên tục hét lên tra hỏi:
- Hoành Viễn, cậu chưa ăn sáng à? Mới chơi được 3 hiệp đấu mà đã xuống dốc vậy rồi.
- Hoành Viễn, cậu ta có biết ném bóng không vậy?
- Hoành Viễn, cậu không ném được thì chuyền cho đồng đội ghi điểm chứ. Sao cứ để mất bóng ngu ngốc vậy.?
. ..
Hoành Viễn khóc không ra nước mắt, hắn cũng chẳng biết tại sao lại ra nông nỗi này. Rõ ràng tên này rất gà mờ và yếu đuối, sao tự nhiên lại khỏe vậy, tranh bóng rất nhiệt tình, không ai trách hắn được khi có một vài pha hắn để đối phương qua người. Vì trong bóng rổ, chẳng có ai là tự tin nói mình phòng ngự không sơ hở.
Đã vậy hắn lại toàn chuyền bóng cho mình, hơn nữa lại rất chuẩn, mà nếu mình cứ chơi với phong độ bình thường thì cũng đã ghi được hơn 10 điểm rồi. Nhưng mình không thể ghi nhiều bàn như vậy.
Hắn còn đang bối rối thì hiệp 3 kết thúc, huấn luyện viên gọi cả đội ra, sau đó mắng:
- Hoành Viễn, cậu có biết chơi bóng không vậy? Cậu có biết quan sát đồng đội di chuyển không? Sao không chuyền bóng cho họ? Còn nữa, cậu ném rổ cái kiểu quái gì vậy. Ai dậy cậu cái kiểu lên rổ còn ném ra ngoài hả. Vô dụng, cậu còn gì để nói không?
- Em em...
- Ấp úng cái gì. Nếu cảm thấy không khỏe thì tôi sẽ thay người.
- Em rất khỏe. Không hề mệt. Em không cần thay người.
- Cậu không cần thay người nhưng tôi cần, đồng đội của cậu cần, khán giả cần. Cậu đang ném bóng vào mặt mọi người đấy cậu có biết không? Tôi không biết cậu đang giở trò gì, nhưng tôi sẽ không để một kẻ cố tình phá hoại một trận bóng rổ vào sân. Đã không giúp được đồng đội thì biến, đừng có làm cản trở người khác. Toàn trường đang nhìn vào mặt cậu, đang chửi vào mặt tôi đấy cậu có biết không? Biết không hả?
Thầy thể dục kiêm huấn luyện viên của lớp 10A – Đỗ Tiêu vừa thở vừa chửi ầm lên, nước bọt bay tung tóe vào mặt Hoành Viễn.
Hoành Viễn biết mình chơi xấu quá lộ liễu rồi, hắn cũng không thể cãi lại được giáo viên thể dục, vì gần như hôm nay ai cũng nhìn thấy bộ dạng xấu xí của hắn trên sân rồi.
Hắn ỉu xìu mặt, đi về phía ghế ngồi nghỉ, chẳng nói gì.
- Ài, oan ức cái gì. Được rồi, bây giờ thầy sẽ thay Hoành Viễn ra sân, nhưng chúng ta không có Center thứ 2. Em nào dám đứng ra đảm nhiệm? Hôm nay tôi sẽ cho các em thoải mái thể hiện mình, thắng thua không quan trọng, quan trọng là tinh thần thi đấu của các em. Toàn trường mấy nghìn con người đang dõi theo từng bước di chuyển của các em. Đấy chính là áp lực của cầu thủ, cũng chính là vinh dự lớn nhất của cầu thủ. Các em chỉ cần làm tốt, chơi nhiệt tình, như vậy là đủ. Hiểu chưa?
- Dạ hiểu.
Mọi người lấy lại tinh thần, hô lớn.
- Được rồi, thời gian nghỉ hiệp 3 còn rất ngắn, ai xung phong làm Center.
Dương Tuấn Vũ nhìn đồng đội của mình một lượt, ai cũng thích vai trò trung phong nhưng không phải thích là làm được. Vì vậy, ai cũng tự biết thân phận không dám đảm đương vai trò này.
Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại Vietwriter.com và Ngontinh.vn
P/s: Chúc anh em ngày chủ nhật vui vẻ nhé.
.......
- Tự tin lắm. Cũng nhau chiến đấu nào.
Các đồng đội còn lại không hề nghi ngờ gì về Hoành Viễn, họ chỉ biết hai hiệp đầu tiên cậu ta ghi được khá nhiều bàn thắng.
Tỷ lệ tính tới thời điểm hiện tại là 24-30 nghiêng về lớp 10C.
Trọng tài bắt đầu bằng pha ném phạt cho Đổng Quán, vì ông cho rằng Diệp Phàm đã phạm lỗi với hắn.
Đổng Quán nhìn Dương Tuấn Vũ cười đểu, hất hất hàm thách thức. Rồi cầm bóng đi vào vị trí ném. Hắn rất tự tin thực hiện động cú ném ngoài vòng 3 điểm.
Bóng đi vẽ một vòng cung rất đẹp, lọt trọn vào lưới của đội lớp 10A.
- Đổng Quán ! Đổng Quán ! Em yêu anh..
- Đổng Quán là số 1 ...
- Lớp 10C vô địch, 10C vô địch..
Đủ các lời cổ vũ vang lên. Dương Tuấn Vũ cũng bị không khí trong sân thể thao làm hơi choáng ngợp. Dù gì cũng là chơi bóng dưới con mắt của 3000 học sinh và giáo viên. Không hề đơn giản. Nhưng tinh thận lực hắn hơn người. Hắn rất nhanh ổn định lại. Tuy vậy, mình hắn không thể làm nên một trận bóng rổ được.
Dương Tuấn Vũ quay lại nhìn đồng đội, thấy họ đều hơi ủ rũ xuống tinh thần.
Không thể không nói, pha ném bóng từ ngoài vạch 3 điểm không chỉ làm tỷ số thêm chênh lêch (24-33) mà kỹ năng Đổng Quán và đồng đội của hắn thể hiện đã áp đảo tinh thần của đội mình.
Chính những lúc này cần lời động viên, cổ vũ tinh thần của đội trưởng, nhưng Hoành Viễn thì lại xem như không thấy gì.
Hắn đành lên tiếng:
- Tất cả mọi người tỉnh táo lại đi, chúng ta còn đủ thời gian để lật ngược lại thế trận mà. Đừng dễ dàng bỏ cuộc như thế.
Hoành Viễn cũng diễn trò:
- Đúng vậy, chúng ta cần phải cố gắng hơn nữa. Mọi người phải tập trung hơn. Nhất là cậu đấy Tuấn Vũ. Đừng chỉ biết cổ vũ người khác mà mình chơi không ra gì.
- Cậu hãy chơi tốt vị trí của mình đi, đừng để tôi thấy cậu cố tình giở trò.
Hoành Viễn thấy hắn nói thẳng ra như vậy thì hơi chột dạ, nhưng rất nhanh lấy lại tinh thần đáp lại:
- Rất tốt. Hãy xem ai làm mọi người mất mặt.
Nói xong hắn hừ lạnh rồi lấy bóng, di chuyển tấn công.
Sau khi hắn vượt qua hai cầu thủ đội bạn, thì Dương Tuấn Vũ nhận thấy rõ ràng hắn có thể chuyền cho Nam Khánh ở vị trí bên trái. Nam Khánh chơi ở vị trí PF, cậu ta đã di chuyển rất khéo, tạo khoảng trống cho hắn nhưng hắn cứ lao đầu vào hậu vệ của lớp 10C, rồi không chuyền về cho SF – Duy Mạnh.
- SF: Small Forward - tiền phong phụ/ tiền đạo: Các cầu thủ có khả năng linh hoạt cao và có khả năng ghi điểm ở cự ly trung bình.
Dương Tuấn Vũ biết hắn cố tình giở trò nhưng cũng chưa thể làm gì được. Hắn còn phải tập trung ngăn cản đối phương. Dương Tuấn Vũ biết, dù mình có ngăn cản tốt đến đâu, đội họ cũng có nhiều phương án tấn công mà hắn vô lực ngăn cản được hết. Vì vậy mới nói, bóng rổ là môn thi đấu tập thể.
Mà chính hắn cũng không muốn ngăn cản tất cả, hắn cũng cố tình để đối phương vượt qua ở một vài pha thi đấu khó.
Mục đích của hắn rất rõ ràng, nếu chỉ cố gắng phòng ngự, khoảng cách điểm số cũng sẽ mãi tăng lên. Tên center- trung phong, chính là hoành Viễn, hắn phải chịu chơi thì mới hy vọng thắng được. Nhưng hắn thà chịu thua cuộc cũng muốn làm cho Dương Tuấn Vũ mất hết mặt mũi. Vì vậy chẳng thể đặt niềm tin vào kẻ phản bội này.
Dương Tuấn Vũ dùng phương pháp gậy ông đập lưng ông, cố tình chuyền vào tận tay cho Hoành Viễn, liên tục như vậy, dù hắn có ở bất cứ vị trí nào, Dương Tuấn Vũ cũng tìm mọi cách chuyền cho hắn. Và mỗi lần nhận được bóng của Dương Tuấn Vũ, Hoành Viễn rất khó xử, nhưng vẫn phải làm theo lệnh, không làm mất bóng thì lại ném ra ngoài. Dù có nhiều cơ hội nhưng chỉ ném được vào 2 quả 1 điểm. Trong khi đó đội bạn ghi liền được 6 điểm.
Tỷ số đang là 26-39. Khoảng cách đã khá lớn rồi.
Mọi người trên khán đài chợt nhận ra, hiệp 3 này Hoành Viễn chơi bóng thật sự quá kém cỏi. Rõ ràng hắn nhận được bóng nhiều nhất, nhưng hắn đều bỏ lỡ cơ hội.
Khán giả la ó hắn, bạn bè trong lớp liên tục hét lên tra hỏi:
- Hoành Viễn, cậu chưa ăn sáng à? Mới chơi được 3 hiệp đấu mà đã xuống dốc vậy rồi.
- Hoành Viễn, cậu ta có biết ném bóng không vậy?
- Hoành Viễn, cậu không ném được thì chuyền cho đồng đội ghi điểm chứ. Sao cứ để mất bóng ngu ngốc vậy.?
. ..
Hoành Viễn khóc không ra nước mắt, hắn cũng chẳng biết tại sao lại ra nông nỗi này. Rõ ràng tên này rất gà mờ và yếu đuối, sao tự nhiên lại khỏe vậy, tranh bóng rất nhiệt tình, không ai trách hắn được khi có một vài pha hắn để đối phương qua người. Vì trong bóng rổ, chẳng có ai là tự tin nói mình phòng ngự không sơ hở.
Đã vậy hắn lại toàn chuyền bóng cho mình, hơn nữa lại rất chuẩn, mà nếu mình cứ chơi với phong độ bình thường thì cũng đã ghi được hơn 10 điểm rồi. Nhưng mình không thể ghi nhiều bàn như vậy.
Hắn còn đang bối rối thì hiệp 3 kết thúc, huấn luyện viên gọi cả đội ra, sau đó mắng:
- Hoành Viễn, cậu có biết chơi bóng không vậy? Cậu có biết quan sát đồng đội di chuyển không? Sao không chuyền bóng cho họ? Còn nữa, cậu ném rổ cái kiểu quái gì vậy. Ai dậy cậu cái kiểu lên rổ còn ném ra ngoài hả. Vô dụng, cậu còn gì để nói không?
- Em em...
- Ấp úng cái gì. Nếu cảm thấy không khỏe thì tôi sẽ thay người.
- Em rất khỏe. Không hề mệt. Em không cần thay người.
- Cậu không cần thay người nhưng tôi cần, đồng đội của cậu cần, khán giả cần. Cậu đang ném bóng vào mặt mọi người đấy cậu có biết không? Tôi không biết cậu đang giở trò gì, nhưng tôi sẽ không để một kẻ cố tình phá hoại một trận bóng rổ vào sân. Đã không giúp được đồng đội thì biến, đừng có làm cản trở người khác. Toàn trường đang nhìn vào mặt cậu, đang chửi vào mặt tôi đấy cậu có biết không? Biết không hả?
Thầy thể dục kiêm huấn luyện viên của lớp 10A – Đỗ Tiêu vừa thở vừa chửi ầm lên, nước bọt bay tung tóe vào mặt Hoành Viễn.
Hoành Viễn biết mình chơi xấu quá lộ liễu rồi, hắn cũng không thể cãi lại được giáo viên thể dục, vì gần như hôm nay ai cũng nhìn thấy bộ dạng xấu xí của hắn trên sân rồi.
Hắn ỉu xìu mặt, đi về phía ghế ngồi nghỉ, chẳng nói gì.
- Ài, oan ức cái gì. Được rồi, bây giờ thầy sẽ thay Hoành Viễn ra sân, nhưng chúng ta không có Center thứ 2. Em nào dám đứng ra đảm nhiệm? Hôm nay tôi sẽ cho các em thoải mái thể hiện mình, thắng thua không quan trọng, quan trọng là tinh thần thi đấu của các em. Toàn trường mấy nghìn con người đang dõi theo từng bước di chuyển của các em. Đấy chính là áp lực của cầu thủ, cũng chính là vinh dự lớn nhất của cầu thủ. Các em chỉ cần làm tốt, chơi nhiệt tình, như vậy là đủ. Hiểu chưa?
- Dạ hiểu.
Mọi người lấy lại tinh thần, hô lớn.
- Được rồi, thời gian nghỉ hiệp 3 còn rất ngắn, ai xung phong làm Center.
Dương Tuấn Vũ nhìn đồng đội của mình một lượt, ai cũng thích vai trò trung phong nhưng không phải thích là làm được. Vì vậy, ai cũng tự biết thân phận không dám đảm đương vai trò này.
Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại Vietwriter.com và Ngontinh.vn
Bình luận facebook