Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 189: Muốn biết sự thật
Chương 189: Muốn biết sự thật
Toàn thân Vãn Tình cứng đờ. Cô quay đầu lại, đập vào mắt chính là đôi con ngươi sâu thẳm không thấy đáy kia. Chóp mũi ê ê, nước mắt càng chảy ra nhiều hơn. Vãn Tình vùng vẫy, nhưng càng bị anh xiết chặt. Anh xoay người kéo cô đi theo mình.
"Anh muốn làm gì?" Cô vừa giãy dụa vừa hỏi.
Nhưng Lục Yến Tùng hoàn toàn không quay lại nhìn cô, mím chặt môi kéo cô đi về phía trước.
"Lục Yến Tùng, anh buông tay ra!" Vãn Tình liều mạng gỡ ngón tay cứng ngắc của anh. Cô mím môi, phun ra một câu: "Bạn gái của anh cũng ở đây, tôi tin anh sẽ không muốn để cô ấy hiểu lầm."
Lục Yến Tùng dừng bước, xoay người lại. Đôi mắt đen láy kia nhìn trừng trừng Vãn Tình. Hít sâu một hơi, như đang cố gắng kiềm nén lửa giận hừng hực nơi đáy lòng, "Mắt chọn người của cô giờ đã hỏng đến mức này rồi ư? Lại đi coi trọng loại người ngu xuẩn kia!" Dù đã cố gắng kiềm chế, nhưng lời nói ra vẫn cứng rắn như một tảng đá.
Vãn Tình nở nụ cười yếu ớt. Nhìn thẳng vào mắc anh, nghiêm túc nói, "Không phải người đàn ông nào từ lúc sinh ra cũng được định sẵn là một người ưu tú xuất sắc giống như anh. Huống hồ tôi cũng chẳng phải là thiên kim tiểu thư gì, không có phương diện nào xuất chúng cả, thậm chí những lời khi nãy của anh ta về tôi hoàn toàn không sai. Vậy thì tôi có tư cách gì yêu cầu đối phương phải xuất sắc ưu việt đây?"
"Nửa năm không gặp, miệng lưỡi cô càng ngày càng trơn tru như bôi mỡ rồi đấy!" Anh lạnh lùng mở miệng, tay nắm chặt cổ tay cô vẫn không chịu buông ra.
Cổ tay bị anh xiết chặt đỏ bừng. Vãn Tình không giãy dụa nữa, chỉ yếu ớt mở miệng: "Nửa năm không gặp, ánh mắt của anh so với trước kia đã khá hơn nhiều đó."
Ánh mắt? Ý cô là mắt chọn phụ nữ? Nhưng sao anh cảm thấy mắt chọn người của mình vẫn chưa từng thay đổi! Vẫn tệ hại và lệch lạch như xưa! Bởi vì....
Khỉ thật! Bởi vì nửa năm sau về nước, sau khi nhìn thấy cô, trong lòng lại bắt đầu lăn tăn không yên! Loại cảm giác này không tài nào kiểm soát được, càng không có cách nào kiềm nén được! Thật sự rất kinh khủng!
"Cho dù thế nào thì vừa rồi cũng cảm ơn anh." Vãn Tình dần dần điều chỉnh lại cảm xúc, giấu kín phần chua xót vào đáy lòng, "Giờ thì, xin anh buông tay ra đi..." Đôi mắt cô lấp lánh ngấn lệ nhìn thẳng anh. Lời nói tiếp theo giống như đã dùng hết toàn bộ sức lực của bản thân mới nói ra được, "Chúc anh... Hạnh phúc với người con gái mà anh yêu..."
Anh chấn động. Bàn tay cầm tay cô khẽ run lên, "Cô, hy vọng chúng tôi hạnh phúc sao?" Chết tiệt! Vì sao anh lại cảm thấy những lời này chói tai đến thế?
Nói ra những lời không thật lòng, quả thật là rất mệt mỏi. Vãn Tình cảm thấy mình không còn sức để lặp lại lần nữa, trầm ngâm một hồi, dưới ánh mắt bức bách của anh chỉ đành yếu ớt gật đầu.
Tay Lục Yến Tùng từ từ buông ra. Nhiệt độ kia cũng từ từ tách khỏi da thịt, Vãn Tình chỉ cảm thấy lạnh lẽo không thôi.
Nhưng, sự lạnh lẽo này là chính cô yêu cầu. Vậy nên, đừng khóc cũng đừng đau lòng...
Cô nhiều lần nhắc nhở mình, cảnh cáo mình, trong khoảng khắc xoay người, giọt lệ nơi khóe mắt vẫn không tự chủ được mà rơi xuống. Cúi gằm mặt để những sợi tóc tung bay tán loạn kia che giấu đi cảm xúc sụp đổ của mình.
*****
Lúc nhận được cú điện thoại này, Vãn Tình hơi ngẩn người. Không ngờ mới chỉ gặp lại Lục Yến Tùng có hai lần mà bạn gái anh đã tìm tới cửa. Nói cho cùng, phụ nữ luôn rất mẫn cảm với những chuyện như thế này. Có lẽ từ chuyện lần trước cô ấy đã nhìn ra được điều gì đó rồi. Sắp xếp xong công việc, Vãn Tình đi thẳng tới quán cafe đã hẹn.
"Hi, ở đây."
Khi cô đi vào quán cafe thì thấy đối phương đã đến rồi. Cô gái đó vô cùng quyến rũ động lòng người, mỗi một động tác đều rất duyên dáng yêu kiều. Khó trách Lục Yến Tùng sẵn lòng gạt bỏ hết những bóng hồng để chọn cô ấy…
"Xin chào, cô tìm tôi có việc gì không?" Sau khi ngồi xuống Vãn Tình liền vào thẳng chủ đề. Tầm mắt lơ đãng dừng trên ngón tay mảnh khảnh tinh tế của người con gái đối diện. Nụ cười bỗng chốc cứng lại trên khóe môi. Trên ngón áp út là một chiếc nhẫn kim cương sáng lóa. Chiếc nhẫn quá mức lóng lánh làm đau mắt Vãn Tình, đau đến suýt nữa rơi lệ...
"Tôi biết hẹn cô ra đây quả thật có hơi đường đột, nhưng tôi có vài chuyện muốn nói rõ ràng với cô." Đối phương nhấp ngụm cafe, không nhanh không chậm mở miệng.
"Không sao, cô nói đi."
"Mặc dù A Tùng nói với tôi là hai người không quen nhau, nhưng ít nhiều tôi cũng có thể đoán được trước kia cô và A Tùng từng có quan hệ."
Vãn Tình nắm chặt ly cafe trong tay.
"Lời tôi sắp nói, có lẽ là sẽ rất có lỗi với cô, nhưng đứng trên lập trường là vợ sắp cưới của A Tùng mà nói, thì tôi cảm thấy bản thân cũng không có gì là quá đáng cả." Đối phương nhắc nhở Vãn Tình trước.
Nhưng, ba chữ 'vợ sắp cưới' ấy vẫn khiến cô thấy đau đớn. Cô mím môi, cố giả kiên cường nói, "Cô cứ nói đi."
"Chuyện ngày đó tôi cũng nhìn thấy. Có lẽ A Tùng cảm thấy có lỗi với tôi nên mới mua chiếc nhẫn này tặng cho tôi, hơn nữa cũng đã cầu hôn tôi, anh ấy muốn chúng tôi sẽ cử hành hôn lễ vào tháng sau." Nói đến đây, đối phương ngừng lại nhìn Vãn Tình. Dường như đang đợi phản ứng của cô.
Vãn Tình chỉ cảm thấy lòng mình quặn đau đến chết lặng. Nếu không phải thật sự yêu cô ấy thì lấy tính cách của Lục Yến Tùng, hẳn là sẽ không cầu hôn vội vã như vậy đâu?
Thế nhưng, nếu đã yêu người khác, vậy thì lần trước hà cớ gì phải ra mặt giúp mình? Bọn họ hoàn toàn có thể xem nhau như người xa lạ!
Hít sâu một hơi, cụp xuống hàng mi đang run run, Vãn Tình gian nan mở miệng: "Vậy thì, chúc hai người hạnh phúc...."
"Cảm ơn, tôi biết, tương lai về sau chúng tôi sẽ rất hạnh phúc. Nhưng còn điều này, tuy rằng thấy không đúng nhưng tôi vẫn mong từ nay trở đi cô đừng bao giờ xuất hiện trước mặt A Tùng nữa. Mặc dù tôi rất chắc chắn A Tùng chỉ thật lòng yêu mỗi mình tôi, nhưng tôi cũng rất ích kỷ, vẫn sẽ để ý đến chuyện trong quá khứ của hai người." Đối phương nói chuyện vô cùng thẳng thắn. Còn mang theo ý cười thản nhiên, gần như khiến người ta không thể nào cự tuyệt.
"Tôi hiểu ý cô rồi, cô yên tâm...." Vãn Tình cười khổ. Không có người phụ nữ nào có thể chịu được bạn trai của mình, không, phải nói là người chồng tương lai của mình còn gặp mặt bạn gái cũ.
"Tôi biết mình nên làm gì. Nếu không còn việc gì nữa vậy tôi xin phép đi trước, trong công ty còn rất nhiều việc cần làm."
"Được, quấy rầy cô rồi, cô bận thì mau đi đi." Đối phương phất tay chào tạm biệt cô. Chiếc nhẫn đeo trên tay lại lần nữa lóa sáng trước mắt cô.
Đi ra khỏi quán cafe, Vãn Tình mỉm cười, cười tới ra nước mắt. Lần này… Thật sự phải nói chào tạm biệt với trước kia rồi!
Cũng không cho phép cô có một chút lưu luyến nào nữa....
*****
Bóng đêm thâm trầm.
Lục Yến Tùng đứng ngoài ban công ngước mặt nhìn bầu trời đầy sao vô biên. Nắm chặt điện thoại trong tay. Dãy số nào đó sớm đã biết mất khỏi ký ức của anh, thế nhưng lại khắc sâu vào đáy lòng.
Anh đã từng cho rằng, anh sẽ không bao giờ điện cho số này nữa. Thế nhưng...Chết tiệt, hiện giờ nó lại lởn vởn trong đống ký ức kia.
Ngửa đầu dốc một hơi cạn sạch rượu trong ly. Cuối cùng, giữa bóng đêm thăm thẳm, cuối cùng vẫn quyết định ấn nút gọi cho dãy số quen thuộc.
Trong điện thoại truyền đến những tiếng tút tút khô khốc. Trong lúc đợi đường dây kết nối, anh lại hồi hộp ngay cả hô hấp cũng ngưng lại.
Tiếng tút tút vang lên rất lâu mà không có ai nghe máy. Anh đoán cô đã ngủ, lúc cảm thấy chán nản chuẩn bị ngắt điện thoại thì...
"A lô..." Giọng nói lười biếng âm ờ của cô vọng đến từ đầu bên kia.
Hiển nhiên là bị đánh thức dậy. Không có vẻ lạnh lùng và xa cách đối với anh, ngược lại giống như bé con đang làm nũng.
Lục Yến Tùng vô thức nắm chặt điện thoại trong tay. Anh lưu luyến cái cảm giác này nên không đành lòng lên tiếng quấy rầy.
Một lúc sau không thấy tiếng trả lời, Vãn Tình lại mơ mơ màng màng 'a lô' thêm một tiếng, "Ai mà giỡn kỳ cục vậy? Không nói tôi cúp máy đây....." Cô đang muốn cúp điện thoại thì đầu bên kia truyền đến giọng nói khiến cơn buồn ngủ của cô bay sạch.
"Là tôi."
Hai chữ cách sóng điện thoại truyền sang như muốn chọc thủng màng nhĩ cô, chấn động thẳng đến trái tim cô. Nếu không phải cảm giác đau lòng quá mức chân thật kia, Vãn Tình thật sự cho rằng mình vẫn đang nằm mơ. Cô ôm chăn ngồi thẳng người dậy.
"Đã muộn vậy… Có việc gì sao?" Cô vô thức nắm chặt điện thoại, giọng nói điềm tĩnh lạnh lùng. Trong đầu vẫn còn quẩn quanh những lời mà vợ sắp cưới của anh đã nói với cô lúc sáng. Cùng với chiếc nhẫn chói mắt đó…
"Cô đã mắc bệnh gì, đến nỗi khiến đàn ông phải sợ không dám cưới cô?" Giọng nói Lục Yến Tùng không mang chút độ ấm nào.
Quả nhiên… Dừ cho cả hai có cố bình tĩnh lạnh nhạt ra sao, vẫn không thể vượt qua chướng ngại ngăn cách họ.
"Anh chỉ muốn hỏi cái này thôi sao?" Vãn Tình yếu ớt cười một tiếng, trong đêm tối nghe ra còn có cảm giác thê lương nói không nên lời. Cô ôm chặt lấy cơ thể mình, cuộn tròn người lại mới nhẹ nhàng mở miệng: "Đã là quá khứ rồi, những chuyện này không còn quan trọng nữa..." Cô nghĩ rồi cũng có một ngày nào đó trong tương lai, cô sẽ tìm được người đàn ông không để ý đến quá khứ của mình và chấp nhận mình. Ai ai cũng tìm được tình yêu đích thực của đời mình, và cô cũng sẽ không ngoại lệ…
"Rốt cuộc là bệnh gì?" Lục Yến Tùng truy hỏi. Anh phát hiện, bản thân rất chán ghét giọng điệu này của cô.
"Tháng sau anh và vợ sắp cưới sẽ kết thôn?" Vãn Tình không trả lời Lục Yến Tùng, mà là hỏi ngược lại.
Dường như Lục Yến Tùng không ngờ cô sẽ hỏi ngược lại, anh giật mình trong giây lát. Hồi lâu sau mới hỏi: "Ai nói cho cô biết?"
"Điều này không quan trọng."
Lục Yến Tùng hừ lạnh một tiếng, "Nếu là thật, có phải cô định chúc phúc cho tôi không?"
Hô hấp của Vãn Tình bỗng nặng nề hơn. Liếc mắt nhìn màn đêm tối tăm ngoài cửa sổ, yếu ớt cười nói, "Kết hôn...Vốn là chuyện đáng để chúc phúc..."
Hô hấp của Lục Yến Tùng đột nhiên nhẹ bẫng như bông tuyết. Giọng nói lập tức lạnh đến thấu xương, "Dĩ nhiên rồi. Đến lúc đó sẽ không quên thiệp mời của cô đâu."
"Được..." Vãn Tình mím môi, cười ra nước mắt, "Nếu không còn gì nữa thì tôi cúp máy trước đây."
Không đợi Lục Yến Tùng mở miệng nói thêm lời nào, cô dứt khoát cúp điện thoại. Vết thương lòng như bị rách toạt ra, máu chảy đầm đìa. Rủ mắt nhìn chiếc điện thoại im lìm trong bóng đêm, cô hít sâu một hơi cố ép nước mắt chảy ngược trở về, gở nắp điện thoại lấy thẻ sim ra.
Chần chừ một lúc rồi ném vào thùng rác, sau đó quay trở lại giường ngủ…
Cuối cùng cô đã thức trắng cả đêm không ngủ...
******
Tiệc sinh nhật của Lục Thánh Duy, Vãn Tình phải xuất hiện.
Sau đêm hôm đó Vãn Tĩnh thay đổi số điện thoại, cũng không còn bất cứ liên lạc gì với Lục Yến Tùng. Tối nay lại không tránh khỏi phải gặp mặt nhau.
Không ngoài dự đoán, anh xuất hiện cùng với cô vợ sắp cưới. Tất nhiên cũng trở thành tiêu điểm của tất cả mọi người.
"Chú Lục, sinh nhật vui vẻ." Vãn Tình cầm quà tặng đưa đến tận tay Lục Thánh Duy, cố gắng giữ cho mình dáng vẻ bình tĩnh nhất.
Lục Yến Tùng và vợ sắp cưới của anh đang đứng cách đó không xa.
Cô gái ấy luôn pha trò khiến Lục Yến Tùng cười, nhưng tâm trạng anh dường như rất tệ, suốt buổi cứ trưng ra bộ mặt dửng dung không chút cảm xúc, như ai thiếu tiền anh mà không trả vậy.
"Đúng là con gái biết quan tâm hơn. Thiên Tình vừa mới tặng quà xong, giờ lại tới Vãn Tình." Lục Thánh Duy vui vẻ cười đến mức không ngậm được miệng
Bà Lục mỉm cười nhìn Vãn Tình nói: "Thiên Tình vừa mới đi về, cháu ngoại cưng của mẹ, mẹ nó vừa mới đi có chút nó ở nhà đã khóc toáng lên rồi. Hôm nào chúng ta cùng đi thăm cục cưng nhé."
"Dạ. Mấy ngày trước con cũng có mua một số thứ, đanh định hôm này sang tặng cho em bé. Đúng rồi, mẹ, chú Lục, giờ con có việ phải đi rồi ạ."
"Nếu đã đến rồi sao không ở lại thêm lát nữa?" Lục Thánh Duy giữ Vãn Tình lại.
Lục Yến Tùng đang đứng bên cạnh nghe xong người bỗng cứng lại trong giây lát.
"Dạ vì thời gian cũng không còn sớm, một giờ sáng con phải đến sân bay nữa ạ." Vãn Tình cúi đầu nhìn thời gian. Thực ra lúc này chỉ mới hơn tám giờ mà thôi. Không sợ trễ giờ, mà là cô không muốn ở lại nơi này thôi...
"Giờ đó trễ vậy con ra sân bay làm gì?" Bà Lục hỏi con gái, "Sao trước đó không nghe con nhắc tới?"
"Mẹ, mẹ còn nhớ Tiêu Minh trước kia sống cạnh nhà chúng ta, sau đó sang Pháp định cư cùng với mẹ anh ta không?"
"Đương nhiên là nhớ rồi, thằng bé ấy khi nhỏ rất dễ thương. Mẹ còn nhớ nó cũng rất mến con. Mẹ nó còn hay trêu bảo lúc nhỏ Tiêu Minh cứ hay nói lớn lên sẽ cưới con nữa kìa. Chỉ là, mất liên lạc đã nhiều năm rồi, sao đột nhiên con lại nhắc tới nó?"
"Bọn con thỉnh thoảng cũng giữ liên lạc. Đêm nay anh ấy từ Paris trở về nước, con đã đồng ý đến sân bay đón anh ấy rồi."
"Hóa ra là vậy. Hôm nào tiện mời nó đến nhà chúng ta dùng bữa cơm. Nếu vậy thì con cũng nên tranh thủ về nghỉ ngơi sớm đi." Bà Lục vỗ vỗ tay con gái.
Vãn Tình gật đầu, nói chào tạm biệt với người lớn, "Chú Lục, mẹ, con đi trước đây. Đêm nay mọi người chơi vui vẻ nhé."
"Con cũng vậy, chú ý an toàn đấy!" Lục Thánh Duy dặn dò Vãn Tình.
Vãn Tình cười vẫy tay rồi đi ra khỏi sảnh tiệc. Từ đầu đến cuối, cô không hề liếc mắt nhìn Lục Yến Tùng một lần nào, coi anh như không khí. Cho nên, cô đương nhiên không phát hiện sau khi mình rời đi, sắc mặt Lục Yến Tùng hầm hầm lạnh lẽo như băng lạnh băng vậy.
……
Tầm mắt Lục Yến Tùng từ cánh cửa co rút quay trở lại. Rồi sau đó đi tới bên người bà Lục.
"Dì, con có vài chuyện muốn hỏi dì." Lục Yến Tùng thẳng thắn hỏi.
Lục Thánh Duy nhìn con trai bằng ánh mắt ngạc nhiên. Vợ sắp cưới của Lục Yến Tùng cũng cảm thấy hoài nghi.
"Cần đổi chỗ khác nói chuyện không?" Bà Lục lạnh nhạt hỏi.
Lục Yến Tùng lập tức gật đầu.
"A Tùng, em đi cùng anh nhé." Vợ sắp cưới anh cũng muốn đi cùng.
Lục Yến Tùng quay đầu lại nhìn cô ta, “Anh và dì có chuyện quan trọng muốn nói, hy vọng em đừng tới quấy rầy.”
Sắc mặt đối phương thoáng chốc thay đổi. Ngay sau đó giống như không có việc gì, nhún nhún vai, "Được. Vậy anh và dì nói chuyện đi, em vừa uống rượu vừa chờ anh."
…..
Bà Lục và Lục Yến Tùng cùng sóng vai đi đến vườn hoa đằng sau đại sảnh. Không khí xung quanh vô cùng yên ắng, không có những thứ loè loẹt và sáng chói như trong sảnh tiệc.
"Cô gái này cũng không tệ, là một cô gái đáng để con quý trọng." Bà Lục mở miệng trước, giọng nói nhẹ nhàng chạm chạp.
Lục Yến Tùng nào có hứng thú với đề tài này, nhìn bà Lục nặng nề mở miệng: "Dì, con muốn hỏi dì, Vãn Tình mắc bệnh gì vậy?"
"Sao khi không lại hỏi vậy?"
"Ngày đó trong lúc vô tình con nghe được người khác nhắc tới quá khứ của cô ấy, nên muốn hỏi một chút." Lục Yến Tùng hờ hững nói đến chuyện ngày hôm qua.
"Là thận có vấn đề." Bà Lục thở dài, đáy lòng càng thêm áy này và tự trách, "Nghe A Sênh nói là vì năm đó dì bỏ chúng nó ở lại, Vãn Tình vì muốn kiếm tiền cho Vãn Tình đến trường, lại còn phải cáng đáng nuôi gia đình, cho nên ra ngoài làm việc, lao tâm lao lực quá độ nên mới mang bệnh. Việc này đều là lỗi của dì cả....."
Toàn thân Vãn Tình cứng đờ. Cô quay đầu lại, đập vào mắt chính là đôi con ngươi sâu thẳm không thấy đáy kia. Chóp mũi ê ê, nước mắt càng chảy ra nhiều hơn. Vãn Tình vùng vẫy, nhưng càng bị anh xiết chặt. Anh xoay người kéo cô đi theo mình.
"Anh muốn làm gì?" Cô vừa giãy dụa vừa hỏi.
Nhưng Lục Yến Tùng hoàn toàn không quay lại nhìn cô, mím chặt môi kéo cô đi về phía trước.
"Lục Yến Tùng, anh buông tay ra!" Vãn Tình liều mạng gỡ ngón tay cứng ngắc của anh. Cô mím môi, phun ra một câu: "Bạn gái của anh cũng ở đây, tôi tin anh sẽ không muốn để cô ấy hiểu lầm."
Lục Yến Tùng dừng bước, xoay người lại. Đôi mắt đen láy kia nhìn trừng trừng Vãn Tình. Hít sâu một hơi, như đang cố gắng kiềm nén lửa giận hừng hực nơi đáy lòng, "Mắt chọn người của cô giờ đã hỏng đến mức này rồi ư? Lại đi coi trọng loại người ngu xuẩn kia!" Dù đã cố gắng kiềm chế, nhưng lời nói ra vẫn cứng rắn như một tảng đá.
Vãn Tình nở nụ cười yếu ớt. Nhìn thẳng vào mắc anh, nghiêm túc nói, "Không phải người đàn ông nào từ lúc sinh ra cũng được định sẵn là một người ưu tú xuất sắc giống như anh. Huống hồ tôi cũng chẳng phải là thiên kim tiểu thư gì, không có phương diện nào xuất chúng cả, thậm chí những lời khi nãy của anh ta về tôi hoàn toàn không sai. Vậy thì tôi có tư cách gì yêu cầu đối phương phải xuất sắc ưu việt đây?"
"Nửa năm không gặp, miệng lưỡi cô càng ngày càng trơn tru như bôi mỡ rồi đấy!" Anh lạnh lùng mở miệng, tay nắm chặt cổ tay cô vẫn không chịu buông ra.
Cổ tay bị anh xiết chặt đỏ bừng. Vãn Tình không giãy dụa nữa, chỉ yếu ớt mở miệng: "Nửa năm không gặp, ánh mắt của anh so với trước kia đã khá hơn nhiều đó."
Ánh mắt? Ý cô là mắt chọn phụ nữ? Nhưng sao anh cảm thấy mắt chọn người của mình vẫn chưa từng thay đổi! Vẫn tệ hại và lệch lạch như xưa! Bởi vì....
Khỉ thật! Bởi vì nửa năm sau về nước, sau khi nhìn thấy cô, trong lòng lại bắt đầu lăn tăn không yên! Loại cảm giác này không tài nào kiểm soát được, càng không có cách nào kiềm nén được! Thật sự rất kinh khủng!
"Cho dù thế nào thì vừa rồi cũng cảm ơn anh." Vãn Tình dần dần điều chỉnh lại cảm xúc, giấu kín phần chua xót vào đáy lòng, "Giờ thì, xin anh buông tay ra đi..." Đôi mắt cô lấp lánh ngấn lệ nhìn thẳng anh. Lời nói tiếp theo giống như đã dùng hết toàn bộ sức lực của bản thân mới nói ra được, "Chúc anh... Hạnh phúc với người con gái mà anh yêu..."
Anh chấn động. Bàn tay cầm tay cô khẽ run lên, "Cô, hy vọng chúng tôi hạnh phúc sao?" Chết tiệt! Vì sao anh lại cảm thấy những lời này chói tai đến thế?
Nói ra những lời không thật lòng, quả thật là rất mệt mỏi. Vãn Tình cảm thấy mình không còn sức để lặp lại lần nữa, trầm ngâm một hồi, dưới ánh mắt bức bách của anh chỉ đành yếu ớt gật đầu.
Tay Lục Yến Tùng từ từ buông ra. Nhiệt độ kia cũng từ từ tách khỏi da thịt, Vãn Tình chỉ cảm thấy lạnh lẽo không thôi.
Nhưng, sự lạnh lẽo này là chính cô yêu cầu. Vậy nên, đừng khóc cũng đừng đau lòng...
Cô nhiều lần nhắc nhở mình, cảnh cáo mình, trong khoảng khắc xoay người, giọt lệ nơi khóe mắt vẫn không tự chủ được mà rơi xuống. Cúi gằm mặt để những sợi tóc tung bay tán loạn kia che giấu đi cảm xúc sụp đổ của mình.
*****
Lúc nhận được cú điện thoại này, Vãn Tình hơi ngẩn người. Không ngờ mới chỉ gặp lại Lục Yến Tùng có hai lần mà bạn gái anh đã tìm tới cửa. Nói cho cùng, phụ nữ luôn rất mẫn cảm với những chuyện như thế này. Có lẽ từ chuyện lần trước cô ấy đã nhìn ra được điều gì đó rồi. Sắp xếp xong công việc, Vãn Tình đi thẳng tới quán cafe đã hẹn.
"Hi, ở đây."
Khi cô đi vào quán cafe thì thấy đối phương đã đến rồi. Cô gái đó vô cùng quyến rũ động lòng người, mỗi một động tác đều rất duyên dáng yêu kiều. Khó trách Lục Yến Tùng sẵn lòng gạt bỏ hết những bóng hồng để chọn cô ấy…
"Xin chào, cô tìm tôi có việc gì không?" Sau khi ngồi xuống Vãn Tình liền vào thẳng chủ đề. Tầm mắt lơ đãng dừng trên ngón tay mảnh khảnh tinh tế của người con gái đối diện. Nụ cười bỗng chốc cứng lại trên khóe môi. Trên ngón áp út là một chiếc nhẫn kim cương sáng lóa. Chiếc nhẫn quá mức lóng lánh làm đau mắt Vãn Tình, đau đến suýt nữa rơi lệ...
"Tôi biết hẹn cô ra đây quả thật có hơi đường đột, nhưng tôi có vài chuyện muốn nói rõ ràng với cô." Đối phương nhấp ngụm cafe, không nhanh không chậm mở miệng.
"Không sao, cô nói đi."
"Mặc dù A Tùng nói với tôi là hai người không quen nhau, nhưng ít nhiều tôi cũng có thể đoán được trước kia cô và A Tùng từng có quan hệ."
Vãn Tình nắm chặt ly cafe trong tay.
"Lời tôi sắp nói, có lẽ là sẽ rất có lỗi với cô, nhưng đứng trên lập trường là vợ sắp cưới của A Tùng mà nói, thì tôi cảm thấy bản thân cũng không có gì là quá đáng cả." Đối phương nhắc nhở Vãn Tình trước.
Nhưng, ba chữ 'vợ sắp cưới' ấy vẫn khiến cô thấy đau đớn. Cô mím môi, cố giả kiên cường nói, "Cô cứ nói đi."
"Chuyện ngày đó tôi cũng nhìn thấy. Có lẽ A Tùng cảm thấy có lỗi với tôi nên mới mua chiếc nhẫn này tặng cho tôi, hơn nữa cũng đã cầu hôn tôi, anh ấy muốn chúng tôi sẽ cử hành hôn lễ vào tháng sau." Nói đến đây, đối phương ngừng lại nhìn Vãn Tình. Dường như đang đợi phản ứng của cô.
Vãn Tình chỉ cảm thấy lòng mình quặn đau đến chết lặng. Nếu không phải thật sự yêu cô ấy thì lấy tính cách của Lục Yến Tùng, hẳn là sẽ không cầu hôn vội vã như vậy đâu?
Thế nhưng, nếu đã yêu người khác, vậy thì lần trước hà cớ gì phải ra mặt giúp mình? Bọn họ hoàn toàn có thể xem nhau như người xa lạ!
Hít sâu một hơi, cụp xuống hàng mi đang run run, Vãn Tình gian nan mở miệng: "Vậy thì, chúc hai người hạnh phúc...."
"Cảm ơn, tôi biết, tương lai về sau chúng tôi sẽ rất hạnh phúc. Nhưng còn điều này, tuy rằng thấy không đúng nhưng tôi vẫn mong từ nay trở đi cô đừng bao giờ xuất hiện trước mặt A Tùng nữa. Mặc dù tôi rất chắc chắn A Tùng chỉ thật lòng yêu mỗi mình tôi, nhưng tôi cũng rất ích kỷ, vẫn sẽ để ý đến chuyện trong quá khứ của hai người." Đối phương nói chuyện vô cùng thẳng thắn. Còn mang theo ý cười thản nhiên, gần như khiến người ta không thể nào cự tuyệt.
"Tôi hiểu ý cô rồi, cô yên tâm...." Vãn Tình cười khổ. Không có người phụ nữ nào có thể chịu được bạn trai của mình, không, phải nói là người chồng tương lai của mình còn gặp mặt bạn gái cũ.
"Tôi biết mình nên làm gì. Nếu không còn việc gì nữa vậy tôi xin phép đi trước, trong công ty còn rất nhiều việc cần làm."
"Được, quấy rầy cô rồi, cô bận thì mau đi đi." Đối phương phất tay chào tạm biệt cô. Chiếc nhẫn đeo trên tay lại lần nữa lóa sáng trước mắt cô.
Đi ra khỏi quán cafe, Vãn Tình mỉm cười, cười tới ra nước mắt. Lần này… Thật sự phải nói chào tạm biệt với trước kia rồi!
Cũng không cho phép cô có một chút lưu luyến nào nữa....
*****
Bóng đêm thâm trầm.
Lục Yến Tùng đứng ngoài ban công ngước mặt nhìn bầu trời đầy sao vô biên. Nắm chặt điện thoại trong tay. Dãy số nào đó sớm đã biết mất khỏi ký ức của anh, thế nhưng lại khắc sâu vào đáy lòng.
Anh đã từng cho rằng, anh sẽ không bao giờ điện cho số này nữa. Thế nhưng...Chết tiệt, hiện giờ nó lại lởn vởn trong đống ký ức kia.
Ngửa đầu dốc một hơi cạn sạch rượu trong ly. Cuối cùng, giữa bóng đêm thăm thẳm, cuối cùng vẫn quyết định ấn nút gọi cho dãy số quen thuộc.
Trong điện thoại truyền đến những tiếng tút tút khô khốc. Trong lúc đợi đường dây kết nối, anh lại hồi hộp ngay cả hô hấp cũng ngưng lại.
Tiếng tút tút vang lên rất lâu mà không có ai nghe máy. Anh đoán cô đã ngủ, lúc cảm thấy chán nản chuẩn bị ngắt điện thoại thì...
"A lô..." Giọng nói lười biếng âm ờ của cô vọng đến từ đầu bên kia.
Hiển nhiên là bị đánh thức dậy. Không có vẻ lạnh lùng và xa cách đối với anh, ngược lại giống như bé con đang làm nũng.
Lục Yến Tùng vô thức nắm chặt điện thoại trong tay. Anh lưu luyến cái cảm giác này nên không đành lòng lên tiếng quấy rầy.
Một lúc sau không thấy tiếng trả lời, Vãn Tình lại mơ mơ màng màng 'a lô' thêm một tiếng, "Ai mà giỡn kỳ cục vậy? Không nói tôi cúp máy đây....." Cô đang muốn cúp điện thoại thì đầu bên kia truyền đến giọng nói khiến cơn buồn ngủ của cô bay sạch.
"Là tôi."
Hai chữ cách sóng điện thoại truyền sang như muốn chọc thủng màng nhĩ cô, chấn động thẳng đến trái tim cô. Nếu không phải cảm giác đau lòng quá mức chân thật kia, Vãn Tình thật sự cho rằng mình vẫn đang nằm mơ. Cô ôm chăn ngồi thẳng người dậy.
"Đã muộn vậy… Có việc gì sao?" Cô vô thức nắm chặt điện thoại, giọng nói điềm tĩnh lạnh lùng. Trong đầu vẫn còn quẩn quanh những lời mà vợ sắp cưới của anh đã nói với cô lúc sáng. Cùng với chiếc nhẫn chói mắt đó…
"Cô đã mắc bệnh gì, đến nỗi khiến đàn ông phải sợ không dám cưới cô?" Giọng nói Lục Yến Tùng không mang chút độ ấm nào.
Quả nhiên… Dừ cho cả hai có cố bình tĩnh lạnh nhạt ra sao, vẫn không thể vượt qua chướng ngại ngăn cách họ.
"Anh chỉ muốn hỏi cái này thôi sao?" Vãn Tình yếu ớt cười một tiếng, trong đêm tối nghe ra còn có cảm giác thê lương nói không nên lời. Cô ôm chặt lấy cơ thể mình, cuộn tròn người lại mới nhẹ nhàng mở miệng: "Đã là quá khứ rồi, những chuyện này không còn quan trọng nữa..." Cô nghĩ rồi cũng có một ngày nào đó trong tương lai, cô sẽ tìm được người đàn ông không để ý đến quá khứ của mình và chấp nhận mình. Ai ai cũng tìm được tình yêu đích thực của đời mình, và cô cũng sẽ không ngoại lệ…
"Rốt cuộc là bệnh gì?" Lục Yến Tùng truy hỏi. Anh phát hiện, bản thân rất chán ghét giọng điệu này của cô.
"Tháng sau anh và vợ sắp cưới sẽ kết thôn?" Vãn Tình không trả lời Lục Yến Tùng, mà là hỏi ngược lại.
Dường như Lục Yến Tùng không ngờ cô sẽ hỏi ngược lại, anh giật mình trong giây lát. Hồi lâu sau mới hỏi: "Ai nói cho cô biết?"
"Điều này không quan trọng."
Lục Yến Tùng hừ lạnh một tiếng, "Nếu là thật, có phải cô định chúc phúc cho tôi không?"
Hô hấp của Vãn Tình bỗng nặng nề hơn. Liếc mắt nhìn màn đêm tối tăm ngoài cửa sổ, yếu ớt cười nói, "Kết hôn...Vốn là chuyện đáng để chúc phúc..."
Hô hấp của Lục Yến Tùng đột nhiên nhẹ bẫng như bông tuyết. Giọng nói lập tức lạnh đến thấu xương, "Dĩ nhiên rồi. Đến lúc đó sẽ không quên thiệp mời của cô đâu."
"Được..." Vãn Tình mím môi, cười ra nước mắt, "Nếu không còn gì nữa thì tôi cúp máy trước đây."
Không đợi Lục Yến Tùng mở miệng nói thêm lời nào, cô dứt khoát cúp điện thoại. Vết thương lòng như bị rách toạt ra, máu chảy đầm đìa. Rủ mắt nhìn chiếc điện thoại im lìm trong bóng đêm, cô hít sâu một hơi cố ép nước mắt chảy ngược trở về, gở nắp điện thoại lấy thẻ sim ra.
Chần chừ một lúc rồi ném vào thùng rác, sau đó quay trở lại giường ngủ…
Cuối cùng cô đã thức trắng cả đêm không ngủ...
******
Tiệc sinh nhật của Lục Thánh Duy, Vãn Tình phải xuất hiện.
Sau đêm hôm đó Vãn Tĩnh thay đổi số điện thoại, cũng không còn bất cứ liên lạc gì với Lục Yến Tùng. Tối nay lại không tránh khỏi phải gặp mặt nhau.
Không ngoài dự đoán, anh xuất hiện cùng với cô vợ sắp cưới. Tất nhiên cũng trở thành tiêu điểm của tất cả mọi người.
"Chú Lục, sinh nhật vui vẻ." Vãn Tình cầm quà tặng đưa đến tận tay Lục Thánh Duy, cố gắng giữ cho mình dáng vẻ bình tĩnh nhất.
Lục Yến Tùng và vợ sắp cưới của anh đang đứng cách đó không xa.
Cô gái ấy luôn pha trò khiến Lục Yến Tùng cười, nhưng tâm trạng anh dường như rất tệ, suốt buổi cứ trưng ra bộ mặt dửng dung không chút cảm xúc, như ai thiếu tiền anh mà không trả vậy.
"Đúng là con gái biết quan tâm hơn. Thiên Tình vừa mới tặng quà xong, giờ lại tới Vãn Tình." Lục Thánh Duy vui vẻ cười đến mức không ngậm được miệng
Bà Lục mỉm cười nhìn Vãn Tình nói: "Thiên Tình vừa mới đi về, cháu ngoại cưng của mẹ, mẹ nó vừa mới đi có chút nó ở nhà đã khóc toáng lên rồi. Hôm nào chúng ta cùng đi thăm cục cưng nhé."
"Dạ. Mấy ngày trước con cũng có mua một số thứ, đanh định hôm này sang tặng cho em bé. Đúng rồi, mẹ, chú Lục, giờ con có việ phải đi rồi ạ."
"Nếu đã đến rồi sao không ở lại thêm lát nữa?" Lục Thánh Duy giữ Vãn Tình lại.
Lục Yến Tùng đang đứng bên cạnh nghe xong người bỗng cứng lại trong giây lát.
"Dạ vì thời gian cũng không còn sớm, một giờ sáng con phải đến sân bay nữa ạ." Vãn Tình cúi đầu nhìn thời gian. Thực ra lúc này chỉ mới hơn tám giờ mà thôi. Không sợ trễ giờ, mà là cô không muốn ở lại nơi này thôi...
"Giờ đó trễ vậy con ra sân bay làm gì?" Bà Lục hỏi con gái, "Sao trước đó không nghe con nhắc tới?"
"Mẹ, mẹ còn nhớ Tiêu Minh trước kia sống cạnh nhà chúng ta, sau đó sang Pháp định cư cùng với mẹ anh ta không?"
"Đương nhiên là nhớ rồi, thằng bé ấy khi nhỏ rất dễ thương. Mẹ còn nhớ nó cũng rất mến con. Mẹ nó còn hay trêu bảo lúc nhỏ Tiêu Minh cứ hay nói lớn lên sẽ cưới con nữa kìa. Chỉ là, mất liên lạc đã nhiều năm rồi, sao đột nhiên con lại nhắc tới nó?"
"Bọn con thỉnh thoảng cũng giữ liên lạc. Đêm nay anh ấy từ Paris trở về nước, con đã đồng ý đến sân bay đón anh ấy rồi."
"Hóa ra là vậy. Hôm nào tiện mời nó đến nhà chúng ta dùng bữa cơm. Nếu vậy thì con cũng nên tranh thủ về nghỉ ngơi sớm đi." Bà Lục vỗ vỗ tay con gái.
Vãn Tình gật đầu, nói chào tạm biệt với người lớn, "Chú Lục, mẹ, con đi trước đây. Đêm nay mọi người chơi vui vẻ nhé."
"Con cũng vậy, chú ý an toàn đấy!" Lục Thánh Duy dặn dò Vãn Tình.
Vãn Tình cười vẫy tay rồi đi ra khỏi sảnh tiệc. Từ đầu đến cuối, cô không hề liếc mắt nhìn Lục Yến Tùng một lần nào, coi anh như không khí. Cho nên, cô đương nhiên không phát hiện sau khi mình rời đi, sắc mặt Lục Yến Tùng hầm hầm lạnh lẽo như băng lạnh băng vậy.
……
Tầm mắt Lục Yến Tùng từ cánh cửa co rút quay trở lại. Rồi sau đó đi tới bên người bà Lục.
"Dì, con có vài chuyện muốn hỏi dì." Lục Yến Tùng thẳng thắn hỏi.
Lục Thánh Duy nhìn con trai bằng ánh mắt ngạc nhiên. Vợ sắp cưới của Lục Yến Tùng cũng cảm thấy hoài nghi.
"Cần đổi chỗ khác nói chuyện không?" Bà Lục lạnh nhạt hỏi.
Lục Yến Tùng lập tức gật đầu.
"A Tùng, em đi cùng anh nhé." Vợ sắp cưới anh cũng muốn đi cùng.
Lục Yến Tùng quay đầu lại nhìn cô ta, “Anh và dì có chuyện quan trọng muốn nói, hy vọng em đừng tới quấy rầy.”
Sắc mặt đối phương thoáng chốc thay đổi. Ngay sau đó giống như không có việc gì, nhún nhún vai, "Được. Vậy anh và dì nói chuyện đi, em vừa uống rượu vừa chờ anh."
…..
Bà Lục và Lục Yến Tùng cùng sóng vai đi đến vườn hoa đằng sau đại sảnh. Không khí xung quanh vô cùng yên ắng, không có những thứ loè loẹt và sáng chói như trong sảnh tiệc.
"Cô gái này cũng không tệ, là một cô gái đáng để con quý trọng." Bà Lục mở miệng trước, giọng nói nhẹ nhàng chạm chạp.
Lục Yến Tùng nào có hứng thú với đề tài này, nhìn bà Lục nặng nề mở miệng: "Dì, con muốn hỏi dì, Vãn Tình mắc bệnh gì vậy?"
"Sao khi không lại hỏi vậy?"
"Ngày đó trong lúc vô tình con nghe được người khác nhắc tới quá khứ của cô ấy, nên muốn hỏi một chút." Lục Yến Tùng hờ hững nói đến chuyện ngày hôm qua.
"Là thận có vấn đề." Bà Lục thở dài, đáy lòng càng thêm áy này và tự trách, "Nghe A Sênh nói là vì năm đó dì bỏ chúng nó ở lại, Vãn Tình vì muốn kiếm tiền cho Vãn Tình đến trường, lại còn phải cáng đáng nuôi gia đình, cho nên ra ngoài làm việc, lao tâm lao lực quá độ nên mới mang bệnh. Việc này đều là lỗi của dì cả....."
Bình luận facebook