Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 194: Muốn một đứa con
Chương 194: Muốn một đứa con
Sau khi Lục Yến Tùng đi rồi, Vãn Tình mới phát hiện ngôi nhà này thật sự quá rộng lớn. Nó trống trải khiến lòng người cũng vắng vẻ theo.
Ngày thứ năm anh rời đi, sau khi tan làm, Vãn Tình không về nhà ngay mà đi đến nhà Thiên Tình. Kể từ ngày bé con chào đời nhà họ Thi cũng trở nên náo nhiệt hơn.
"Đường Đường, ở đây này..." Ông bố trẻ Thi Nam Sênh cầm món đồ chơi học theo dáng vẻ của cục cưng, quỳ trên đất chơi đùa với con.
Bé con với tay lấy món đồ chơi trong tay anh, anh lại lùi về phía sau một chút. Bé lại cố gắng trầy trật lắm mới bò tới chỗ anh, anh lại hất món đồ chơi đi. Lặp lại nhiều lần như vậy, nhóc con cũng mất hết kiên nhẫn. Cậu bé mặt nhăn mày nhó, cái miệng nho nhỏ mếu máo, đôi mắt to bắt đầu đỏ lên.
Nhìn dáng vẻ đáng thương đó khiến ai tháy cũng đau lòng không thôi. Vậy nên có người làm cha nào nỡ chọc bé thêm nữa? Nịnh nọt lấy lòng đưa món đồ chơi tới, "Đường Đường là thanh niên trai tráng, không được khóc nhè nhé. Nào, đến đây lấy lại đồ chơi này..."
"Ha ha...." Sau khi Đường Đường lấy được món đồ chơi, viền mắt ngấn lệ lập tức ráo hoảnh, cu cậu còn đắc ý cười ha hả.
Cánh tay bé xíu trắng trẻo mập mạp vươn ra ôm lấy cổ ba nó.
Bị thân hình mềm mại mát lạnh của con trai nhào tới ôm, Thi Nam Sênh cảm thấy toàn thân lẫn trái tim mình như muốn tan chảy. Anh giang hai tay ôm Đường Đường vào ngực, còn chưa kịp hôn cu cậu thì đã la làng thảm thiết: "Tè rồi! Thiên Tình, Thiên Tình ơi!" Anh cuống cuồng gọi người tới cứu giúp.
Thiên Tình đang trò chuyện với Vãn Tình, nghe thấy tiếng gọi vội mau mau đứng dậy. Vãn Tình cũng đi qua theo.
Nhìn động tác thay tã thành thục cho cậu nhóc của Thiên Tình, còn Thi Nam Sênh ở bên cạnh nghiêm túc học tập, thỉnh thoảng cầm đồ chơi quơ quơ đùa với con.
Hình ảnh ấy thật ấm áp.
Vãn Tình nhìn mà trong lòng có sự thèm muốn không thể nói thành lời. Nếu đứa bé của cô không ra đi, qua mấy tháng nữa hẳn cũng sẽ được sinh ra rồi. Nhưng không biết là trai hay gái. Cũng không biết Lục Yến Tùng thích bé trai hơn hay bé gái hơn…
"Chị, chị đang nghĩ gì vậy?" Câu hỏi của Thiên Tình kéo mạch nghĩ của Vãn Tình quay về.
Vãn Tình khẽ cười, "Thấy hai em luống cuống tay chân chăm thằng bé mà chị cảm thấy rất thú vị."
"Em nghe nói, đợi sau này thằng bé biết gọi tên sẽ càng thú vị hơn đấy ạ." Trên khuôn mặt nhỏ nhắn của Thiên Tình đều là ý cười thỏa mãn, ôm đứa bé vào lòng nói với Thi Nam Sênh: "Em bế cục cưng đi tắm, bãi chiến trường này giao lại cho ba đó nhé."
"Giao cho anh?" Thi Nam Sênh trợn mắt nhìn tấm thảm nhỏ trải trên đất đã bị Đường Đường vẽ thành một cái bản đồ lớn.
Thiên Tình thản nhiên cười gật đầu, "Không phải anh bảo muốn học cách chăm sóc em bé sao? Vệ sinh chính là điều căn bản đầu tiên đấy."
Thi Nam Sênh nhận mệnh gật đầu, "Được rồi, anh làm." Vợ yêu đã lên tiếng, anh nào có đạo lý không tuân theo?
Thiên Tình hài lòng cười nhìn dáng vẻ không tình nguyện của anh cầm tấm thảm đi vào toilet, cô còn cười bổ sung thêm một câu: "Phải giặt sạch đó, nếu không sẽ làm cho con yêu bị rôm sẩy đấy."
"Biết rồi." Anh đáp rõ một tiếng.
Hiện giờ, ngoại trừ Thiên Tình, đã có thêm một người nữa trở thành tử huyệt của anh. Thật khó có thể tưởng tượng, nếu sau này Đường Đường lớn thêm chút và cùng liên thủ với Thiên Tình đối phó anh, vậy anh chỉ còn biết than thân trách phận mà thôi.
….
Vãn Tình cười nhìn Thiên Tình bé cục cưng vào trong nước, muốn giúp đỡ cũng không biết phải giúp thế nào.
"Có thể thấy hai em sống hạnh phúc như vậy, chị thật sự rất vui." Vãn Tình bỗng cảm thán một câu.
Thiên Tình ngẩng đầu nhìn chị, "Em cũng mong chị sẽ được hạnh phúc. Anh rể vẫn chưa về sao?"
"Ừm. Còn hai ngày nữa."
Thiên Tình trêu ghẹo, "Coi bộ chị đếm từng ngày luôn nha."
"Đừng có cười chị." Vãn Tình thở dài, "Làm gì có cặp vợ chồng nào như bọn chị, mới kết hôn có hai ngày đã phải xa nhau mỗi đứa một nơi rồi." Tuy trong giọng nói có chút phàn nàn oán trách, nhưng trong đầu không sao quên được nụ hôn trước lúc anh sắp đi.
Nụ hôn sâu đó như đã biểu lộ sự không đành lòng của anh. Bây giờ nhớ lại, vẫn cảm thấy trái tim đập nhanh không ngừng.
"Có thể ở bên kia anh rể có chuyện quan trọng. Nhưng sau này nếu anh và chị có em bé, anh ấy có muốn xa nhà cũng không nỡ đi đâu." Thiên Tình chân thành truyền thụ kinh nghiệm.
"Từ sau khi Đường Đường sinh ra, ba nó đều dồn hết tâm tư cho nó. Bây giờ ấy hả, dù bảo anh ấy đến HongKong công tác thôi anh ấy cũng tỏ ra không vui, lúc nào cũng về sớm trước thời hạn."
Em bé sao… Vãn Tình cười yếu ớt, "Có lẽ bọn chị phải đợi thêm hai năm nữa."
Thiên Tình biết sức khỏe của Vãn Tình, nên an ủi chị, "Đợi hai năm nữa cũng tốt. Không phải chị nói giữa chị và anh rể vẫn còn rất nhiều vấn đề chưa được giải quyết sao? Trong hai năm này anh và chị hãy nói rõ với nhau đi, sau đó từ từ bồi dưỡng tình cảm và thích ứng với cuộc hôn nhân này. Chừng đó suy nghĩ đến chuyện có con là thích hợp nhất."
"Em nói không sai. Chị cũng nghĩ như vậy, mong rằng anh ấy không nôn nóng được làm cha."
"Nhất định anh rễ càng chờ mong thế giới hai người hơn." Thiên Tình cười.
Thật ra suy nghĩ của Lục Yến Tùng mọi người đều biết, chỉ là… Bởi vì yêu anh, cho nên Vãn Tình mới lo được lo mất mà thôi.
***
Rời khỏi nhà Thiên Tình, Vãn Tình bước xuống xe, đang cúi đầu lấy chìa khóa chuẩn bị mở cửa vào thì một màn ở cửa khiến cô sững sờ. Cô cảm thấy như có cây gậy nện xuống đỉnh đầu khiến cô thở không nổi.
Trước cửa nhà không phải ai khác, chính là Lục Yến Tùng lúc này hẳn nên ở Mỹ mới đúng. Thế nhưng anh không chỉ có một mình mà người bên cạnh đang ôm lấy eo anh chính là vợ sắp cưới trước kia của anh.
"Anh cẩn thận một chút... Sao không biết tự chăm sóc cho mình vậy?"
Giọng của Lục Yến Tùng rất nhỏ, anh nói gì Vãn Tình không thể nghe rõ được. Nhưng bọn họ dựa vào nhau rất gần, rất gần... Thậm chí đầu của anh còn tựa lên vai đối phương. Vãn Tình nghiêng người núp trong một góc tối. Trái tim như thắt chặt.
Đợi đến khi đối phương tự mình đưa anh vào cửa, sau đó rời đi, lúc này Vãn Tình mới từ từ đi ra khỏi bóng tối. Rõ ràng nói đang ở Mỹ, sao lại đi cùng với cô ấy? Chẳng lẽ mấy ngày nay hai người đều ở chung với nhau?
Cô không muốn hiểu lầm anh, nhưng trong đầu lại không ngừng suy nghĩ lung tung. Cô cầm chìa khóa mở cửa vào nhà. Trong nhà đã được mở đèn, ánh đèn chiếu sáng mọi ngóc ngách trong căn nhà.
Nhưng phòng khách vẫn trống trơn, không thấy bóng dáng anh đâu. Anh đi mấy ngày thì cô nhớ mấy ngày, nhưng không ngờ lúc trở về lại trong tình cảnh như vậy.
Còn đang bần thần, di động trong túi bỗng vang lên. Cô lấy điện thoại ra xem, quả nhiên là anh gọi tới. Cô không nghe máy mà bấm tắt, cầm túi xách đi lên phòng ngủ.
Lúc đẩy cửa vào thì thấy anh đang nhíu mày nhìn chằm chằm vào điện thoại bị ngắt ngang.
Nghe thấy tiếng mở cửa, anh liền quay đầu lại, lập tức nhìn thấy cô. Đôi mắt kia cũng trở nên thâm sâu.
Vãn Tình miễn cưỡng nở nụ cười, "Anh uống rượu sao?"
"Ừ, có uống một chút." Lục Yến Tùng trả lời rồi đi về phía cô.
Sau khi nhìn thấy cô, trong lòng chỉ cảm thấy ấm áp. Mấy ngày ở Mỹ lúc nào cũng cảm thấy khó chịu bất an. Lúc đầu anh cho rằng cuộc hôn nhân của bọn họ chỉ là trói buộc, là xiềng xích lẫn nhau. Không biết chừng một ngày nào đó anh sẽ thấy chán, sẽ thấy cô không thể nào chi phối được suy nghĩ của mình. Thế nhưng chỉ mới xa nhau mấy ngày, anh phát hiện ý nghĩ này của mình ngu xuẩn đến mức khó tin. Bởi vì anh thật sự bắt đầu không muốn rời xa cô rồi.
Sau khi xuống máy bay, ý nghĩ đầu tiên chính là muốn được nhìn thấy cô ngay lập tức. Nếu không phải có một buổi xã giao quan trọng không thể thoái thác, thì anh đã không về muộn thế này.
"Em đi đâu vậy?" Lục Yến Tùng vươn tay kéo cô vào lòng.
Mặt cô dán lên ngực anh. Nhớ lại hình ảnh thân mật lúc nãy của anh và cô gái kia, chóp mũi bắt đầu ê ẩm. Giang hai tay vòng qua eo anh, quyến luyến dụi dụi mặt vào vòm ngực anh.
"Đi thăm Thiên Tình và em bé." Giọng của cô rất nhẹ rất dịu dàng.
Cái ôm chủ động kia khiến Lục Yến Tùng ngẩn ra, con tim khẽ run run.
"Sao anh về bất ngờ vậy? Không phải ngày mai mới bay sao?" Vãn Tình hỏi, hai tay nhỏ bé vô thức ôm chặt anh hơn.
Mấy ngày qua hầu như không có lúc nào là cô không nghĩ về anh. Có điều….Sao anh lại ở cùng với cô gái đó? Cô rất muốn tin anh, nhưng phải làm sao bây giờ? Cô vẫn không nhịn được mà suy nghĩ lung tung.
"Công việc đã xong nên về sớm một chút." Trên thực tế, anh muốn cho cô một sự bất ngờ.
"Ồ..." Vãn Tình nhẹ đáp một tiếng. Những câu hỏi trong lòng dường như không chịu nổi cứ muốn bật thốt ra. Nhưng cuối cùng… Cô rời khỏi ngực anh, "Em đi chuẩn bị nước tắm cho anh, anh đi tắm trước đã." Không đợi Lục Yến Tùng nói gì, cô đã vội vàng đi về phía phòng tắm. Cô không thể hỏi, nếu cô hỏi, anh sẽ cảm thấy cô rất hẹp hòi.
Dù sao bây giờ cũng chỉ mới kết hôn có mấy ngày, cô không muốn lời qua tiếng lại với anh. Nhưng vừa đi được một bước, cổ tay đã bị Lục Yến Tùng kéo lại, cô đành phải dừng bước.
"Em làm sao vậy?" Ánh mắt của Lục Yến Tùng nhìn chằm chằm vào mặt cô.
"Em không sao....." Vãn Tình cố nở nụ cười, không cho anh nhìn ra bất cứ điều gì.
"Em có vẻ là lạ!" Lục Yến Tùng đâu có dễ bị qua mặt như thế.
Ạm không hỏi còn đỡ, hỏi đến càng khiến Vãn Tình thấy khó chịu. Cúi đầu giãy khỏi tay anh, không nhìn thẳng anh nói, "Em đi chuẩn bị nước, anh ngồi máy bay lâu như vậy chắc là mệt rồi."
Lục Yến Tùng nào chịu buông tha cho cô chứ? Anh giang rộng vòng tay ôm cô vào lòng, cúi đầu, tầm mắt sáng rực nhìn chằm chằm vào khuôn mặt nghiêng của cô, "Đang giận dỗi gì anh vậy? Nói cho anh nghe xem nào!"
"Em không có. Anh mau buông em ra..." Cô cắn môi.
"Cảnh Vãn Tình!" Anh nhíu mày, cắn răng gọi tên cô, "Không nói rõ ràng thì em đừng hòng đi đâu hết! Anh nổi giận làm hốc mắt Vãn Tình lập tức đỏ lên.
Rõ ràng là anh sai trước, vậy mà còn hung dữ nữa! Vãn Tình giơ tay đấm lên vai anh, "Anh còn dám hung dữ với em! Anh tránh ra đi, em không muốn nói chuyện với anh..."
Lục Yến Tùng nâng gương mặt đang tức giận của cô lên, bắt gặp vành mắt đỏ hết lên của cô mà trái tim như nghẽn lại. Anh chau mày, ánh mắt u ám hỏi, "Ai bắt nạt em? Nói cho anh biết đi!"
Sau khi Lục Yến Tùng đi rồi, Vãn Tình mới phát hiện ngôi nhà này thật sự quá rộng lớn. Nó trống trải khiến lòng người cũng vắng vẻ theo.
Ngày thứ năm anh rời đi, sau khi tan làm, Vãn Tình không về nhà ngay mà đi đến nhà Thiên Tình. Kể từ ngày bé con chào đời nhà họ Thi cũng trở nên náo nhiệt hơn.
"Đường Đường, ở đây này..." Ông bố trẻ Thi Nam Sênh cầm món đồ chơi học theo dáng vẻ của cục cưng, quỳ trên đất chơi đùa với con.
Bé con với tay lấy món đồ chơi trong tay anh, anh lại lùi về phía sau một chút. Bé lại cố gắng trầy trật lắm mới bò tới chỗ anh, anh lại hất món đồ chơi đi. Lặp lại nhiều lần như vậy, nhóc con cũng mất hết kiên nhẫn. Cậu bé mặt nhăn mày nhó, cái miệng nho nhỏ mếu máo, đôi mắt to bắt đầu đỏ lên.
Nhìn dáng vẻ đáng thương đó khiến ai tháy cũng đau lòng không thôi. Vậy nên có người làm cha nào nỡ chọc bé thêm nữa? Nịnh nọt lấy lòng đưa món đồ chơi tới, "Đường Đường là thanh niên trai tráng, không được khóc nhè nhé. Nào, đến đây lấy lại đồ chơi này..."
"Ha ha...." Sau khi Đường Đường lấy được món đồ chơi, viền mắt ngấn lệ lập tức ráo hoảnh, cu cậu còn đắc ý cười ha hả.
Cánh tay bé xíu trắng trẻo mập mạp vươn ra ôm lấy cổ ba nó.
Bị thân hình mềm mại mát lạnh của con trai nhào tới ôm, Thi Nam Sênh cảm thấy toàn thân lẫn trái tim mình như muốn tan chảy. Anh giang hai tay ôm Đường Đường vào ngực, còn chưa kịp hôn cu cậu thì đã la làng thảm thiết: "Tè rồi! Thiên Tình, Thiên Tình ơi!" Anh cuống cuồng gọi người tới cứu giúp.
Thiên Tình đang trò chuyện với Vãn Tình, nghe thấy tiếng gọi vội mau mau đứng dậy. Vãn Tình cũng đi qua theo.
Nhìn động tác thay tã thành thục cho cậu nhóc của Thiên Tình, còn Thi Nam Sênh ở bên cạnh nghiêm túc học tập, thỉnh thoảng cầm đồ chơi quơ quơ đùa với con.
Hình ảnh ấy thật ấm áp.
Vãn Tình nhìn mà trong lòng có sự thèm muốn không thể nói thành lời. Nếu đứa bé của cô không ra đi, qua mấy tháng nữa hẳn cũng sẽ được sinh ra rồi. Nhưng không biết là trai hay gái. Cũng không biết Lục Yến Tùng thích bé trai hơn hay bé gái hơn…
"Chị, chị đang nghĩ gì vậy?" Câu hỏi của Thiên Tình kéo mạch nghĩ của Vãn Tình quay về.
Vãn Tình khẽ cười, "Thấy hai em luống cuống tay chân chăm thằng bé mà chị cảm thấy rất thú vị."
"Em nghe nói, đợi sau này thằng bé biết gọi tên sẽ càng thú vị hơn đấy ạ." Trên khuôn mặt nhỏ nhắn của Thiên Tình đều là ý cười thỏa mãn, ôm đứa bé vào lòng nói với Thi Nam Sênh: "Em bế cục cưng đi tắm, bãi chiến trường này giao lại cho ba đó nhé."
"Giao cho anh?" Thi Nam Sênh trợn mắt nhìn tấm thảm nhỏ trải trên đất đã bị Đường Đường vẽ thành một cái bản đồ lớn.
Thiên Tình thản nhiên cười gật đầu, "Không phải anh bảo muốn học cách chăm sóc em bé sao? Vệ sinh chính là điều căn bản đầu tiên đấy."
Thi Nam Sênh nhận mệnh gật đầu, "Được rồi, anh làm." Vợ yêu đã lên tiếng, anh nào có đạo lý không tuân theo?
Thiên Tình hài lòng cười nhìn dáng vẻ không tình nguyện của anh cầm tấm thảm đi vào toilet, cô còn cười bổ sung thêm một câu: "Phải giặt sạch đó, nếu không sẽ làm cho con yêu bị rôm sẩy đấy."
"Biết rồi." Anh đáp rõ một tiếng.
Hiện giờ, ngoại trừ Thiên Tình, đã có thêm một người nữa trở thành tử huyệt của anh. Thật khó có thể tưởng tượng, nếu sau này Đường Đường lớn thêm chút và cùng liên thủ với Thiên Tình đối phó anh, vậy anh chỉ còn biết than thân trách phận mà thôi.
….
Vãn Tình cười nhìn Thiên Tình bé cục cưng vào trong nước, muốn giúp đỡ cũng không biết phải giúp thế nào.
"Có thể thấy hai em sống hạnh phúc như vậy, chị thật sự rất vui." Vãn Tình bỗng cảm thán một câu.
Thiên Tình ngẩng đầu nhìn chị, "Em cũng mong chị sẽ được hạnh phúc. Anh rể vẫn chưa về sao?"
"Ừm. Còn hai ngày nữa."
Thiên Tình trêu ghẹo, "Coi bộ chị đếm từng ngày luôn nha."
"Đừng có cười chị." Vãn Tình thở dài, "Làm gì có cặp vợ chồng nào như bọn chị, mới kết hôn có hai ngày đã phải xa nhau mỗi đứa một nơi rồi." Tuy trong giọng nói có chút phàn nàn oán trách, nhưng trong đầu không sao quên được nụ hôn trước lúc anh sắp đi.
Nụ hôn sâu đó như đã biểu lộ sự không đành lòng của anh. Bây giờ nhớ lại, vẫn cảm thấy trái tim đập nhanh không ngừng.
"Có thể ở bên kia anh rể có chuyện quan trọng. Nhưng sau này nếu anh và chị có em bé, anh ấy có muốn xa nhà cũng không nỡ đi đâu." Thiên Tình chân thành truyền thụ kinh nghiệm.
"Từ sau khi Đường Đường sinh ra, ba nó đều dồn hết tâm tư cho nó. Bây giờ ấy hả, dù bảo anh ấy đến HongKong công tác thôi anh ấy cũng tỏ ra không vui, lúc nào cũng về sớm trước thời hạn."
Em bé sao… Vãn Tình cười yếu ớt, "Có lẽ bọn chị phải đợi thêm hai năm nữa."
Thiên Tình biết sức khỏe của Vãn Tình, nên an ủi chị, "Đợi hai năm nữa cũng tốt. Không phải chị nói giữa chị và anh rể vẫn còn rất nhiều vấn đề chưa được giải quyết sao? Trong hai năm này anh và chị hãy nói rõ với nhau đi, sau đó từ từ bồi dưỡng tình cảm và thích ứng với cuộc hôn nhân này. Chừng đó suy nghĩ đến chuyện có con là thích hợp nhất."
"Em nói không sai. Chị cũng nghĩ như vậy, mong rằng anh ấy không nôn nóng được làm cha."
"Nhất định anh rễ càng chờ mong thế giới hai người hơn." Thiên Tình cười.
Thật ra suy nghĩ của Lục Yến Tùng mọi người đều biết, chỉ là… Bởi vì yêu anh, cho nên Vãn Tình mới lo được lo mất mà thôi.
***
Rời khỏi nhà Thiên Tình, Vãn Tình bước xuống xe, đang cúi đầu lấy chìa khóa chuẩn bị mở cửa vào thì một màn ở cửa khiến cô sững sờ. Cô cảm thấy như có cây gậy nện xuống đỉnh đầu khiến cô thở không nổi.
Trước cửa nhà không phải ai khác, chính là Lục Yến Tùng lúc này hẳn nên ở Mỹ mới đúng. Thế nhưng anh không chỉ có một mình mà người bên cạnh đang ôm lấy eo anh chính là vợ sắp cưới trước kia của anh.
"Anh cẩn thận một chút... Sao không biết tự chăm sóc cho mình vậy?"
Giọng của Lục Yến Tùng rất nhỏ, anh nói gì Vãn Tình không thể nghe rõ được. Nhưng bọn họ dựa vào nhau rất gần, rất gần... Thậm chí đầu của anh còn tựa lên vai đối phương. Vãn Tình nghiêng người núp trong một góc tối. Trái tim như thắt chặt.
Đợi đến khi đối phương tự mình đưa anh vào cửa, sau đó rời đi, lúc này Vãn Tình mới từ từ đi ra khỏi bóng tối. Rõ ràng nói đang ở Mỹ, sao lại đi cùng với cô ấy? Chẳng lẽ mấy ngày nay hai người đều ở chung với nhau?
Cô không muốn hiểu lầm anh, nhưng trong đầu lại không ngừng suy nghĩ lung tung. Cô cầm chìa khóa mở cửa vào nhà. Trong nhà đã được mở đèn, ánh đèn chiếu sáng mọi ngóc ngách trong căn nhà.
Nhưng phòng khách vẫn trống trơn, không thấy bóng dáng anh đâu. Anh đi mấy ngày thì cô nhớ mấy ngày, nhưng không ngờ lúc trở về lại trong tình cảnh như vậy.
Còn đang bần thần, di động trong túi bỗng vang lên. Cô lấy điện thoại ra xem, quả nhiên là anh gọi tới. Cô không nghe máy mà bấm tắt, cầm túi xách đi lên phòng ngủ.
Lúc đẩy cửa vào thì thấy anh đang nhíu mày nhìn chằm chằm vào điện thoại bị ngắt ngang.
Nghe thấy tiếng mở cửa, anh liền quay đầu lại, lập tức nhìn thấy cô. Đôi mắt kia cũng trở nên thâm sâu.
Vãn Tình miễn cưỡng nở nụ cười, "Anh uống rượu sao?"
"Ừ, có uống một chút." Lục Yến Tùng trả lời rồi đi về phía cô.
Sau khi nhìn thấy cô, trong lòng chỉ cảm thấy ấm áp. Mấy ngày ở Mỹ lúc nào cũng cảm thấy khó chịu bất an. Lúc đầu anh cho rằng cuộc hôn nhân của bọn họ chỉ là trói buộc, là xiềng xích lẫn nhau. Không biết chừng một ngày nào đó anh sẽ thấy chán, sẽ thấy cô không thể nào chi phối được suy nghĩ của mình. Thế nhưng chỉ mới xa nhau mấy ngày, anh phát hiện ý nghĩ này của mình ngu xuẩn đến mức khó tin. Bởi vì anh thật sự bắt đầu không muốn rời xa cô rồi.
Sau khi xuống máy bay, ý nghĩ đầu tiên chính là muốn được nhìn thấy cô ngay lập tức. Nếu không phải có một buổi xã giao quan trọng không thể thoái thác, thì anh đã không về muộn thế này.
"Em đi đâu vậy?" Lục Yến Tùng vươn tay kéo cô vào lòng.
Mặt cô dán lên ngực anh. Nhớ lại hình ảnh thân mật lúc nãy của anh và cô gái kia, chóp mũi bắt đầu ê ẩm. Giang hai tay vòng qua eo anh, quyến luyến dụi dụi mặt vào vòm ngực anh.
"Đi thăm Thiên Tình và em bé." Giọng của cô rất nhẹ rất dịu dàng.
Cái ôm chủ động kia khiến Lục Yến Tùng ngẩn ra, con tim khẽ run run.
"Sao anh về bất ngờ vậy? Không phải ngày mai mới bay sao?" Vãn Tình hỏi, hai tay nhỏ bé vô thức ôm chặt anh hơn.
Mấy ngày qua hầu như không có lúc nào là cô không nghĩ về anh. Có điều….Sao anh lại ở cùng với cô gái đó? Cô rất muốn tin anh, nhưng phải làm sao bây giờ? Cô vẫn không nhịn được mà suy nghĩ lung tung.
"Công việc đã xong nên về sớm một chút." Trên thực tế, anh muốn cho cô một sự bất ngờ.
"Ồ..." Vãn Tình nhẹ đáp một tiếng. Những câu hỏi trong lòng dường như không chịu nổi cứ muốn bật thốt ra. Nhưng cuối cùng… Cô rời khỏi ngực anh, "Em đi chuẩn bị nước tắm cho anh, anh đi tắm trước đã." Không đợi Lục Yến Tùng nói gì, cô đã vội vàng đi về phía phòng tắm. Cô không thể hỏi, nếu cô hỏi, anh sẽ cảm thấy cô rất hẹp hòi.
Dù sao bây giờ cũng chỉ mới kết hôn có mấy ngày, cô không muốn lời qua tiếng lại với anh. Nhưng vừa đi được một bước, cổ tay đã bị Lục Yến Tùng kéo lại, cô đành phải dừng bước.
"Em làm sao vậy?" Ánh mắt của Lục Yến Tùng nhìn chằm chằm vào mặt cô.
"Em không sao....." Vãn Tình cố nở nụ cười, không cho anh nhìn ra bất cứ điều gì.
"Em có vẻ là lạ!" Lục Yến Tùng đâu có dễ bị qua mặt như thế.
Ạm không hỏi còn đỡ, hỏi đến càng khiến Vãn Tình thấy khó chịu. Cúi đầu giãy khỏi tay anh, không nhìn thẳng anh nói, "Em đi chuẩn bị nước, anh ngồi máy bay lâu như vậy chắc là mệt rồi."
Lục Yến Tùng nào chịu buông tha cho cô chứ? Anh giang rộng vòng tay ôm cô vào lòng, cúi đầu, tầm mắt sáng rực nhìn chằm chằm vào khuôn mặt nghiêng của cô, "Đang giận dỗi gì anh vậy? Nói cho anh nghe xem nào!"
"Em không có. Anh mau buông em ra..." Cô cắn môi.
"Cảnh Vãn Tình!" Anh nhíu mày, cắn răng gọi tên cô, "Không nói rõ ràng thì em đừng hòng đi đâu hết! Anh nổi giận làm hốc mắt Vãn Tình lập tức đỏ lên.
Rõ ràng là anh sai trước, vậy mà còn hung dữ nữa! Vãn Tình giơ tay đấm lên vai anh, "Anh còn dám hung dữ với em! Anh tránh ra đi, em không muốn nói chuyện với anh..."
Lục Yến Tùng nâng gương mặt đang tức giận của cô lên, bắt gặp vành mắt đỏ hết lên của cô mà trái tim như nghẽn lại. Anh chau mày, ánh mắt u ám hỏi, "Ai bắt nạt em? Nói cho anh biết đi!"