Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 272
Cô tức giận không thôi, Đồng Vũ Vi, tôi với cô không đội trời chung!
Trong nhà tắm cô bắt đầu tìm thám tử theo dõi Đồng Vũ Vi, thám tử tư cung cấp cho cô một vài tấm hình Đồng Vũ Vi thận mật cùng đàn ông và một đoạn ghi âm.
Cô mang theo ảnh chụp tìm Đồng Kỳ, dùng ảnh chụp cùng máy ghi âm đem Đồng Kỳ tức giận đến té trên mặt đất nói không ra lời.
Sau đó, cô nghe nói Đồng Kỳ đã chết, giây phúc đó cô không cảm thấy tội lỗi chỉ có sung sướng cùng hưng phấn!
Đồng Vũ Vi đây là kết cục của cái miệng cô.
Nhưng cô thế nào cũng không nghĩ tới lúc này đây cũng là một chuyện sai lầm nhất của cả đời cô,bởi vậy cô trả giá bi thảm nhất.
Đồng Vũ Vi khi cô làm mẹ cô ta chết, liền thề muốn cô sống không bằng chết, lúc đó cô chỉ là lạnh lùng cười, trào phúng Đồng Vũ Vi, có năng lực cùng tư cách trả thù gì trả thu cô?
Nhưng là cô,khinh thường Đồng Vũ Vi quá rồi.
Cô ta làm Lục Hàng ở trong hôn lễ từ bỏ cô, còn làm Sở gia phá sản, làm nhà cô trong vòng một đêm liền mất hết tất cả, còn sai người ** cô… Cuối cùng ném cô vào hộp đêm, sa vào xô-fa tiểu thư.
Mỗi một ngày đều có rất nhiều người đàn ông ở trên người cô rong đuổi…
Cho dù cuộc sống không thuộc về cô, nhưng cô luôn còn sống, bởi vì cô sống, Đồng Vũ Vi sẽ thống khổ, cô ta sẽ nhớ mẹ cô ta bị cô hại chết như thế nào.Cô sẽ trở thành ngòi kích động trong lòng Đồng Vũ Vi, vĩnh viễn đều không thể nhổ ra!
Cô đối với cái chết của Đồng Kỳ, luôn luôn không có áy náy, ai bảo Đồng Kỳ câu dẫn cha, ai bảo làm mẹ cô đau khổ? Xứng đáng bị cô hại chết!
Nhưng là vài năm sau cô lại một lần nữa gặp được Đồng Vũ Vi, cô đã chết lặng rồi.
Lần đó, cô ở hộp đêm xô-fa,tay vừa khéo tiến vào trong quần áo ngăn nắp của người đàn ông, xuất phát từ bệnh nghề nghiệp, không thấy rõ dung mạo đối phương, cô liền lẳng lơ đùa nghịch đi đến người đàn ông phiá trước,âm thanh nũng nịu, “Tiên sinh có thể mời tôi một ly rượu đỏ được không?”
“Sở Dao, bỏ bàn tay bẩn thỉu của cô ra.” Giọng người đàn ông trầm thấp làm tâm cô không khỏi run lên, cô theo bản năng thu hồi tay chính mình. Đồng thời ngửa đầu nhìn đối phương, phải biết rằng,đã rất ít người biết tên thật của cô.
Khi cô nhìn đến dung mạo đối phương, thân hình cô nhỏ gầy, nhịn không được lui về phía sau vài bước xa, “Mạc Tử Hiên!” Người đàn ông này đúng là chồng Đồng Vũ Vi Mạc Tử Hiên.
“Không thể tưởng được trí nhớ của cô tốt vậy, đến bây giờ còn nhớ rõ chồng tôi.” Đồng Vũ Vi mặc váy ngắn màu đen, trên mặt treo một bên nhàn nhạt mỉm cười một bàn tay thật tự nhiên kéo cánh tay Mạc Tử Hiên.
Trên mặt cô ta vui vẻ nở nụ cười hạnh phúc đâm thật sâu vào trái tim bị thương của cô.
“Đồng Vũ Vi, không cần cố ý ở trước mặt tôi khoe khoang.” Tay cô nắm chặt thành nắm, nghiến răng nghiến lợi đối với Đồng Vũ Vi nói.
Đồng Vũ Vi lại hướng cô hé miệng cười, “Tôi không có khoe khoang, chỉ là muốn cho tôi biết,cô vì sao lại muốn hại chết mẹ tôi!Một người thiện lương như vậy, bà đã làm sai cái gì, cô lại muốn hại bà tức chết?”
Cô nhịn không được cười ha hả, cười đủ, một mặt trào phúng nhìn Đồng Vũ Vi, “Cô thật sự không biết mẹ cô vì sao mà tức chết sao? Bởi vì mẹ cô câu dẫn ba tôi, bởi vì mẹ cô hại mẹ tôi luôn thương tâm nỉ non, bà ta bất quá, dựa vào cái gì mẹ cô câu dẫn cha tôi,mẹ tôi mỗi ngày điều lấy nước mắt rửa mặt,mà mẹ cô lại sống vui vẻ. Dựa vào cái gì?” Nửa câu sau nói, cơ hồ là cô hướng Đồng Vũ Vi lớn tiếng kêu ra.
Trong nhà tắm cô bắt đầu tìm thám tử theo dõi Đồng Vũ Vi, thám tử tư cung cấp cho cô một vài tấm hình Đồng Vũ Vi thận mật cùng đàn ông và một đoạn ghi âm.
Cô mang theo ảnh chụp tìm Đồng Kỳ, dùng ảnh chụp cùng máy ghi âm đem Đồng Kỳ tức giận đến té trên mặt đất nói không ra lời.
Sau đó, cô nghe nói Đồng Kỳ đã chết, giây phúc đó cô không cảm thấy tội lỗi chỉ có sung sướng cùng hưng phấn!
Đồng Vũ Vi đây là kết cục của cái miệng cô.
Nhưng cô thế nào cũng không nghĩ tới lúc này đây cũng là một chuyện sai lầm nhất của cả đời cô,bởi vậy cô trả giá bi thảm nhất.
Đồng Vũ Vi khi cô làm mẹ cô ta chết, liền thề muốn cô sống không bằng chết, lúc đó cô chỉ là lạnh lùng cười, trào phúng Đồng Vũ Vi, có năng lực cùng tư cách trả thù gì trả thu cô?
Nhưng là cô,khinh thường Đồng Vũ Vi quá rồi.
Cô ta làm Lục Hàng ở trong hôn lễ từ bỏ cô, còn làm Sở gia phá sản, làm nhà cô trong vòng một đêm liền mất hết tất cả, còn sai người ** cô… Cuối cùng ném cô vào hộp đêm, sa vào xô-fa tiểu thư.
Mỗi một ngày đều có rất nhiều người đàn ông ở trên người cô rong đuổi…
Cho dù cuộc sống không thuộc về cô, nhưng cô luôn còn sống, bởi vì cô sống, Đồng Vũ Vi sẽ thống khổ, cô ta sẽ nhớ mẹ cô ta bị cô hại chết như thế nào.Cô sẽ trở thành ngòi kích động trong lòng Đồng Vũ Vi, vĩnh viễn đều không thể nhổ ra!
Cô đối với cái chết của Đồng Kỳ, luôn luôn không có áy náy, ai bảo Đồng Kỳ câu dẫn cha, ai bảo làm mẹ cô đau khổ? Xứng đáng bị cô hại chết!
Nhưng là vài năm sau cô lại một lần nữa gặp được Đồng Vũ Vi, cô đã chết lặng rồi.
Lần đó, cô ở hộp đêm xô-fa,tay vừa khéo tiến vào trong quần áo ngăn nắp của người đàn ông, xuất phát từ bệnh nghề nghiệp, không thấy rõ dung mạo đối phương, cô liền lẳng lơ đùa nghịch đi đến người đàn ông phiá trước,âm thanh nũng nịu, “Tiên sinh có thể mời tôi một ly rượu đỏ được không?”
“Sở Dao, bỏ bàn tay bẩn thỉu của cô ra.” Giọng người đàn ông trầm thấp làm tâm cô không khỏi run lên, cô theo bản năng thu hồi tay chính mình. Đồng thời ngửa đầu nhìn đối phương, phải biết rằng,đã rất ít người biết tên thật của cô.
Khi cô nhìn đến dung mạo đối phương, thân hình cô nhỏ gầy, nhịn không được lui về phía sau vài bước xa, “Mạc Tử Hiên!” Người đàn ông này đúng là chồng Đồng Vũ Vi Mạc Tử Hiên.
“Không thể tưởng được trí nhớ của cô tốt vậy, đến bây giờ còn nhớ rõ chồng tôi.” Đồng Vũ Vi mặc váy ngắn màu đen, trên mặt treo một bên nhàn nhạt mỉm cười một bàn tay thật tự nhiên kéo cánh tay Mạc Tử Hiên.
Trên mặt cô ta vui vẻ nở nụ cười hạnh phúc đâm thật sâu vào trái tim bị thương của cô.
“Đồng Vũ Vi, không cần cố ý ở trước mặt tôi khoe khoang.” Tay cô nắm chặt thành nắm, nghiến răng nghiến lợi đối với Đồng Vũ Vi nói.
Đồng Vũ Vi lại hướng cô hé miệng cười, “Tôi không có khoe khoang, chỉ là muốn cho tôi biết,cô vì sao lại muốn hại chết mẹ tôi!Một người thiện lương như vậy, bà đã làm sai cái gì, cô lại muốn hại bà tức chết?”
Cô nhịn không được cười ha hả, cười đủ, một mặt trào phúng nhìn Đồng Vũ Vi, “Cô thật sự không biết mẹ cô vì sao mà tức chết sao? Bởi vì mẹ cô câu dẫn ba tôi, bởi vì mẹ cô hại mẹ tôi luôn thương tâm nỉ non, bà ta bất quá, dựa vào cái gì mẹ cô câu dẫn cha tôi,mẹ tôi mỗi ngày điều lấy nước mắt rửa mặt,mà mẹ cô lại sống vui vẻ. Dựa vào cái gì?” Nửa câu sau nói, cơ hồ là cô hướng Đồng Vũ Vi lớn tiếng kêu ra.
Bình luận facebook