Mod nhà sắc
Tác Giả
-
Chương 116
Mạc Tử Hiên không làm cho cảm động Vũ Vi, ngược lại làm cho cô cảm thấy buồn cười, "Nói, đừng nói sớm như vậy." Lập tức, cô dùng sức rút tay mình từ trong tay Mạc Tử Hiên về.
Tâm tình Mạc Tử Hiên bởi vì lời nói vô tình của Vũ Vi mà vẻ mặt hiện vẻ bi thương bất quá rất nhanh bị hắn che đậy kín.
Hắn tiến lên đứng sóng vai cùng Vũ Vi, tay lớn của hắn một lần nữa nắm lấy tay nhỏ Vũ Vi, đôi môi mỏng kêu ngợi kề bên tai Vũ Vi nhẹ giọng nói, " Những lời tôi nói có hiệu lực cả đời."
Vũ Vi cười nhạt không nói, hiện tại bất cứ lời ngon tiếng ngọt gì đối với cô mà nói đều là một trận gió nhẹ, thổi một cái liền biến mất, không hơn.
Hôn lễ kết thúc mỹ mãn, Mạc Tử Hiên cùng Mạc Tử Phàm chuẩn bị mang Vũ Vi cùng Lạc Ngưng Nhi đi du lịch.
Trong xe.
Mạc Tử Hiên cùng Vũ Vi đã đem áo cưới cùng lễ phục thay đổi,cô mặc bộ trang phục do đích thân bà cụ Mạc đặc biệt chuẩn bị cho.
"Tôi không muốn đi du lịch." Vũ Vi nhìn cảnh đẹp ngoài cửa sổ xe lạnh lùng đối với Mạc Tử Hiên nói.
Mạc Tử Hiên quay đầu nhìn Vũ Vi nói." Du lịch có thể làm cho chúng ta mở rộng tầm mắt, cũng có thể làm cho chúng ta thả lỏng tâm tình a." Hắn thật sự hi vọng Vũ Vi có thể thả lỏng tâm tình, ngoài mặt Vũ Vi không có gì, nhưng hắn biết miệng vết thương trong lòng Vũ Vi vẫn chưa khép lại." Tôi hi vọng em có thể cùng tôi đi du lịch đem những chuyện không vui quên hết chỉ để lại những hồi ức đẹp."
Đem những chuyện không vui quên hết? Chỉ để lại những hồi ức đẹp?
Vũ Vi tức giận quay đầu nhìn Mạc Tử Hiên, "Mạc Tử Hiên, anh không nên luôn tự ình là đúng, anh dựa vào cái gì mà cho rằng trong lòng tôi có chuyện không vui vẻ? Anh dựa vào cái gì cho rằng anh có thể đem lại cho tôi khí ức đẹp? Anh đừng quên giữ chúng ta chỉ có giao dịch, tôi sẽ không đối với anh có nữa điểm tình cảm nào!"
Giao dịch!
Hai chữ làm cho Mạc Tử Hiên đau đớn không thôi.
Hắn đột nhiên đạp thắng lại , xe đang chạy nhanh bỗng chốc dừng lại, trên người hắn phát ra một cỗ khí tức giận, hai tay hắn dùng lực nắm tay lái, từng ngụm từng ngụm thở, đem tức giận của chính mình tất cả đều đè ép xuống.
Vũ Vi căn bản không quan tâm bộ dáng Mạc Tử Hiên tức giận, quay đầu nhìn cảnh đẹp ngoài cửa sổ xe, tựa hồ, Mạc Tử Hiên tức giận cùng cô một điểm cũng không liên quan.
Trong xe, chỉ còn lại thanh âm hơi thở của Mạc Tử Hiên, bỗng dưng hắn mở cửa xe, dựa vào xe đốt một điếu thuốc hút.
Thật lâu sau, Mạc Tử Hiên trở lại trong xe, quay mặt nhìn Vũ Vi, chậm rãi mở miệng nói, "Tôi có lẽ không thể lưu cho em hồi ức vui vẻ, nhưng ít ra tôi sẽ không lưu lại cho em hồi ức không vui nào!"
Tâm Vũ Vi không khỏi run lên, nhưng là cô vẫn như cũ không hề thay đổi sắc mặt, nhìn cảnh sắc ngoài cửa sổ xe.
"Đồng Vũ Vi, tôi sẽ làm cho em mở lòng mình ra." Nói xong câu đó, Mạc Tử Hiên lái xe nhanh như bay về phía trước.
Biệt thự Mạc gia.
Hôm nay là ngày vui nhất của bà cụ Mạc, vì hai đứa cháu của bà cùng kết hôn một ngày, bà cực kỳ hưng phấn, như vậy mưu kế của bà thành công rồi. Hưng phấn rất nhiều nhưng trong lòng bà cảm thấy có chút trống trải.
Bà gồi ở trên sofa to, một bên thưởng thức trà một bên thảnh thơi xem tv.
Thật lâu sau, bà thở dài một hơi, "Haizzz!"
"Bà cụ, tại sao thở dài?" Người giúp việc đứng ở một bên có chút khó hiểu nhìn bà cụ, "Đại thiếu gia cùng nhị thiếu gia đã kết hôn, người phải nên vui vẻ mới đúng chứ!"
Nhìn căn biệt thự to trống trải như vậy,bà cụ Mạc lớn tiếng nói, "Vui vẻ, vui vẻ, đương nhiên vui vẻ rồi !" Không ai có thể nghe được trong giọng nói bà có chút buồn.
"Bà nội, chúng cháu đã trở lại."
Tâm tình Mạc Tử Hiên bởi vì lời nói vô tình của Vũ Vi mà vẻ mặt hiện vẻ bi thương bất quá rất nhanh bị hắn che đậy kín.
Hắn tiến lên đứng sóng vai cùng Vũ Vi, tay lớn của hắn một lần nữa nắm lấy tay nhỏ Vũ Vi, đôi môi mỏng kêu ngợi kề bên tai Vũ Vi nhẹ giọng nói, " Những lời tôi nói có hiệu lực cả đời."
Vũ Vi cười nhạt không nói, hiện tại bất cứ lời ngon tiếng ngọt gì đối với cô mà nói đều là một trận gió nhẹ, thổi một cái liền biến mất, không hơn.
Hôn lễ kết thúc mỹ mãn, Mạc Tử Hiên cùng Mạc Tử Phàm chuẩn bị mang Vũ Vi cùng Lạc Ngưng Nhi đi du lịch.
Trong xe.
Mạc Tử Hiên cùng Vũ Vi đã đem áo cưới cùng lễ phục thay đổi,cô mặc bộ trang phục do đích thân bà cụ Mạc đặc biệt chuẩn bị cho.
"Tôi không muốn đi du lịch." Vũ Vi nhìn cảnh đẹp ngoài cửa sổ xe lạnh lùng đối với Mạc Tử Hiên nói.
Mạc Tử Hiên quay đầu nhìn Vũ Vi nói." Du lịch có thể làm cho chúng ta mở rộng tầm mắt, cũng có thể làm cho chúng ta thả lỏng tâm tình a." Hắn thật sự hi vọng Vũ Vi có thể thả lỏng tâm tình, ngoài mặt Vũ Vi không có gì, nhưng hắn biết miệng vết thương trong lòng Vũ Vi vẫn chưa khép lại." Tôi hi vọng em có thể cùng tôi đi du lịch đem những chuyện không vui quên hết chỉ để lại những hồi ức đẹp."
Đem những chuyện không vui quên hết? Chỉ để lại những hồi ức đẹp?
Vũ Vi tức giận quay đầu nhìn Mạc Tử Hiên, "Mạc Tử Hiên, anh không nên luôn tự ình là đúng, anh dựa vào cái gì mà cho rằng trong lòng tôi có chuyện không vui vẻ? Anh dựa vào cái gì cho rằng anh có thể đem lại cho tôi khí ức đẹp? Anh đừng quên giữ chúng ta chỉ có giao dịch, tôi sẽ không đối với anh có nữa điểm tình cảm nào!"
Giao dịch!
Hai chữ làm cho Mạc Tử Hiên đau đớn không thôi.
Hắn đột nhiên đạp thắng lại , xe đang chạy nhanh bỗng chốc dừng lại, trên người hắn phát ra một cỗ khí tức giận, hai tay hắn dùng lực nắm tay lái, từng ngụm từng ngụm thở, đem tức giận của chính mình tất cả đều đè ép xuống.
Vũ Vi căn bản không quan tâm bộ dáng Mạc Tử Hiên tức giận, quay đầu nhìn cảnh đẹp ngoài cửa sổ xe, tựa hồ, Mạc Tử Hiên tức giận cùng cô một điểm cũng không liên quan.
Trong xe, chỉ còn lại thanh âm hơi thở của Mạc Tử Hiên, bỗng dưng hắn mở cửa xe, dựa vào xe đốt một điếu thuốc hút.
Thật lâu sau, Mạc Tử Hiên trở lại trong xe, quay mặt nhìn Vũ Vi, chậm rãi mở miệng nói, "Tôi có lẽ không thể lưu cho em hồi ức vui vẻ, nhưng ít ra tôi sẽ không lưu lại cho em hồi ức không vui nào!"
Tâm Vũ Vi không khỏi run lên, nhưng là cô vẫn như cũ không hề thay đổi sắc mặt, nhìn cảnh sắc ngoài cửa sổ xe.
"Đồng Vũ Vi, tôi sẽ làm cho em mở lòng mình ra." Nói xong câu đó, Mạc Tử Hiên lái xe nhanh như bay về phía trước.
Biệt thự Mạc gia.
Hôm nay là ngày vui nhất của bà cụ Mạc, vì hai đứa cháu của bà cùng kết hôn một ngày, bà cực kỳ hưng phấn, như vậy mưu kế của bà thành công rồi. Hưng phấn rất nhiều nhưng trong lòng bà cảm thấy có chút trống trải.
Bà gồi ở trên sofa to, một bên thưởng thức trà một bên thảnh thơi xem tv.
Thật lâu sau, bà thở dài một hơi, "Haizzz!"
"Bà cụ, tại sao thở dài?" Người giúp việc đứng ở một bên có chút khó hiểu nhìn bà cụ, "Đại thiếu gia cùng nhị thiếu gia đã kết hôn, người phải nên vui vẻ mới đúng chứ!"
Nhìn căn biệt thự to trống trải như vậy,bà cụ Mạc lớn tiếng nói, "Vui vẻ, vui vẻ, đương nhiên vui vẻ rồi !" Không ai có thể nghe được trong giọng nói bà có chút buồn.
"Bà nội, chúng cháu đã trở lại."
Bình luận facebook