Mod nhà sắc
Tác Giả
-
Chương 130
Nhiệt huyết tràn đầy của Mạc Tử Hiên đang sôi trào, bị Vũ Vi lạnh lùng dập tắt.
Anh cho là Vũ Vi nhìn thấy anh ít nhất biết dối lòng cười một cái, nhưng không có nghĩ đến, Vũ Vi trên mặt ngoài lạnh lùng, vẫn là lạnh lùng.
Tim của anh trầm xuống, đến nay, trái tim của Đồng Vũ Vi, vẫn không có anh.
Hai tay anh nắm chặt, xoay người đi tới trước bàn làm việc mình, hạ mí mắt, không nhìn Vũ Vi, nhàn nhạt mở miệng mà nói, "Chuyện gì?"
Vũ Vi biết mình lạnh lùng làm tổn thương Mạc Tử Hiên, nhưng trách ai được đây? Cô đã sớm nói qua, giữa bọn họ chỉ có giao dịch, không có tình cảm. Căn bản cô không quan tâm đến cảm giác và tâm tình Mạc Tử Hiên, nói thẳng, "Tôi biết anh có quen TT, có thể kiếm vé triển lãm của cô ấy cho tôi được không?"
Mạc Tử Hiên bỗng nhiên ngẩng đầu lên hơi tức giận nhìn Vũ Vi, bọn họ vài ngày đã không thấy nhau, anh gởi tin nhắn cô ấy không trả lời, anh gọi điện thoại, cô ấy lại không nhận, anh mỗi ngày đều rất muốn cô, nhớ đến nỗi sắp phát điên, anh bỏ công việc trong tay lại, chạy về nước trước tiên, bởi vì nhìn thấy cô sớm một chút, nhưng cô làm gì vậy? Tới đây thăm anh, chỉ vì muốn anh kiếm một cái vé."Đúng vậy, anh có quen cô ấy, còn rất quen thuộc, nhưng, vé vào triển lãm của cô ấy đã bán hết, anh không thể giúp em được rồi."
Tay Vũ Vi không khỏi đặt lên nắm tay của Mạc Tử Hiên, "Tử Hiên, giúp tôi một chút được không? Vé vào triển lãm của TT đối với tôi mà nói rất quan trọng." Mất đi cơ hội lần này, cô không biết lúc nào mới có thể trả thù cùng đả kích Xa Lan được nữa.
Mạc Tử Hiên lạnh lùng rút tay của mình về, cúi đầu tiếp tục xem tài liệu trong tay."Anh rất bận."
Lòng của Vũ Vi chìm đến đáy cốc, cô biết, Mạc Tử Hiên sẽ không giúp cô.
Cô từ trên ghế đứng dậy, chậm rãi rời khỏi phòng làm việc.
Tầm mắt Mạc Tử Hiên mặc dù vẫn nhìn vào trong tài liệu, nhưng là dư quang khóe mắt của anh vẫn liếc nhìn Vũ Vi, khi anh thấy bóng lưng mảnh mai của Vũ Vi, tâm, không được khống chế liền đau nhói. Lúc Vũ Vi rời khỏi phòng làm việc, anh đem tài liệu trong tay ném sang một bên, vuốt vuốt mi tâm, cầm điện thoại di động lên gọi cho Thước Tiểu Đồng.
Về đến trong nhà, Vũ Vi nhốt mình ở bên trong phòng ngủ, cầm thiệp cưới của Sở Xa và Lục Hàng nhìn.
Tạm thời không cách nào trả thù Xa Lan, trong lòng của cô xác thực có chút mất mác, nhưng mà, chỉ năm ngày nữa thôi là có thể thấy bi kịch của Sở Xa và Lục Hàng, trong lòng cô hơi thăng bằng lại một chút.
Lúc Mạc Tử Hiên bước vào phòng ngủ, liền thấy Đồng Vũ Vi dựa vào đầu giường mà ngủ thiếp đi.
Anh âm thầm lắc đầu, đến bây giờ mà Đồng Vũ Vi còn chưa biết chăm sóc mình.
Anh đi tới bên giường, đôi tay nâng đầu Vũ Vi, nhẹ nhàng đặt lên gối mềm, lại thay cô đắp chăn. Rồi sau đó, ngồi ở trên ghế sô pha, lấy túi tài liệu trước mặt, lật xem. . .
Khi Vũ Vi tỉnh lại, trời đã tối rồi, trong lòng cô có chút kinh ngạc, mình lại ngủ thiếp đi, hơn nữa còn ngủ lâu như vậy, phải biết rằng, cô luôn luôn ngủ không thành thật, luôn đạp chăn, cho nên, mỗi một lần ngủ trưa, hầu như đều là bị lạnh mà tỉnh lại, nhưng mà, lần này cô lại ngủ cả một buổi chiều!
"Dậy rồi à." Giọng nói dễ nghe của Mạc Tử Hiên truyền vào trong lỗ tai Vũ Vi.
Vũ Vi quay đầu liếc mắt nhìn, lúc này Mạc Tử Hiên đang đứng ở bên giường, trên mặt mang vẻ cưng chiều mỉm cười nhìn cô.
Nụ cười Mạc Tử Hiên y hệt như ánh mặt trời, nước hồ thu bình tĩnh trong lòng cô lại gợn lên từng đợt sóng, cô biết, là Mạc Tử Hiên ở bên cạnh chăm sóc cô, cô mới có thể ngủ được như vậy, ngon như vậy .
Song, cô sẽ không nói cám ơn, bởi vì này tất cả đều do Mạc Tử Hiên tự nguyện.
Bàn tay Mạc Tử Hiên ở trước mắt Vũ Vi mở ra, "Xem đây là cái gì?"
Anh cho là Vũ Vi nhìn thấy anh ít nhất biết dối lòng cười một cái, nhưng không có nghĩ đến, Vũ Vi trên mặt ngoài lạnh lùng, vẫn là lạnh lùng.
Tim của anh trầm xuống, đến nay, trái tim của Đồng Vũ Vi, vẫn không có anh.
Hai tay anh nắm chặt, xoay người đi tới trước bàn làm việc mình, hạ mí mắt, không nhìn Vũ Vi, nhàn nhạt mở miệng mà nói, "Chuyện gì?"
Vũ Vi biết mình lạnh lùng làm tổn thương Mạc Tử Hiên, nhưng trách ai được đây? Cô đã sớm nói qua, giữa bọn họ chỉ có giao dịch, không có tình cảm. Căn bản cô không quan tâm đến cảm giác và tâm tình Mạc Tử Hiên, nói thẳng, "Tôi biết anh có quen TT, có thể kiếm vé triển lãm của cô ấy cho tôi được không?"
Mạc Tử Hiên bỗng nhiên ngẩng đầu lên hơi tức giận nhìn Vũ Vi, bọn họ vài ngày đã không thấy nhau, anh gởi tin nhắn cô ấy không trả lời, anh gọi điện thoại, cô ấy lại không nhận, anh mỗi ngày đều rất muốn cô, nhớ đến nỗi sắp phát điên, anh bỏ công việc trong tay lại, chạy về nước trước tiên, bởi vì nhìn thấy cô sớm một chút, nhưng cô làm gì vậy? Tới đây thăm anh, chỉ vì muốn anh kiếm một cái vé."Đúng vậy, anh có quen cô ấy, còn rất quen thuộc, nhưng, vé vào triển lãm của cô ấy đã bán hết, anh không thể giúp em được rồi."
Tay Vũ Vi không khỏi đặt lên nắm tay của Mạc Tử Hiên, "Tử Hiên, giúp tôi một chút được không? Vé vào triển lãm của TT đối với tôi mà nói rất quan trọng." Mất đi cơ hội lần này, cô không biết lúc nào mới có thể trả thù cùng đả kích Xa Lan được nữa.
Mạc Tử Hiên lạnh lùng rút tay của mình về, cúi đầu tiếp tục xem tài liệu trong tay."Anh rất bận."
Lòng của Vũ Vi chìm đến đáy cốc, cô biết, Mạc Tử Hiên sẽ không giúp cô.
Cô từ trên ghế đứng dậy, chậm rãi rời khỏi phòng làm việc.
Tầm mắt Mạc Tử Hiên mặc dù vẫn nhìn vào trong tài liệu, nhưng là dư quang khóe mắt của anh vẫn liếc nhìn Vũ Vi, khi anh thấy bóng lưng mảnh mai của Vũ Vi, tâm, không được khống chế liền đau nhói. Lúc Vũ Vi rời khỏi phòng làm việc, anh đem tài liệu trong tay ném sang một bên, vuốt vuốt mi tâm, cầm điện thoại di động lên gọi cho Thước Tiểu Đồng.
Về đến trong nhà, Vũ Vi nhốt mình ở bên trong phòng ngủ, cầm thiệp cưới của Sở Xa và Lục Hàng nhìn.
Tạm thời không cách nào trả thù Xa Lan, trong lòng của cô xác thực có chút mất mác, nhưng mà, chỉ năm ngày nữa thôi là có thể thấy bi kịch của Sở Xa và Lục Hàng, trong lòng cô hơi thăng bằng lại một chút.
Lúc Mạc Tử Hiên bước vào phòng ngủ, liền thấy Đồng Vũ Vi dựa vào đầu giường mà ngủ thiếp đi.
Anh âm thầm lắc đầu, đến bây giờ mà Đồng Vũ Vi còn chưa biết chăm sóc mình.
Anh đi tới bên giường, đôi tay nâng đầu Vũ Vi, nhẹ nhàng đặt lên gối mềm, lại thay cô đắp chăn. Rồi sau đó, ngồi ở trên ghế sô pha, lấy túi tài liệu trước mặt, lật xem. . .
Khi Vũ Vi tỉnh lại, trời đã tối rồi, trong lòng cô có chút kinh ngạc, mình lại ngủ thiếp đi, hơn nữa còn ngủ lâu như vậy, phải biết rằng, cô luôn luôn ngủ không thành thật, luôn đạp chăn, cho nên, mỗi một lần ngủ trưa, hầu như đều là bị lạnh mà tỉnh lại, nhưng mà, lần này cô lại ngủ cả một buổi chiều!
"Dậy rồi à." Giọng nói dễ nghe của Mạc Tử Hiên truyền vào trong lỗ tai Vũ Vi.
Vũ Vi quay đầu liếc mắt nhìn, lúc này Mạc Tử Hiên đang đứng ở bên giường, trên mặt mang vẻ cưng chiều mỉm cười nhìn cô.
Nụ cười Mạc Tử Hiên y hệt như ánh mặt trời, nước hồ thu bình tĩnh trong lòng cô lại gợn lên từng đợt sóng, cô biết, là Mạc Tử Hiên ở bên cạnh chăm sóc cô, cô mới có thể ngủ được như vậy, ngon như vậy .
Song, cô sẽ không nói cám ơn, bởi vì này tất cả đều do Mạc Tử Hiên tự nguyện.
Bàn tay Mạc Tử Hiên ở trước mắt Vũ Vi mở ra, "Xem đây là cái gì?"
Bình luận facebook