Mod nhà sắc
Tác Giả
-
Chương 169
Đổ nước rửa chén, mang bao tay, Vũ Vi bắt đầu rửa lần thứ nhất, Mạc Tử Hiên dùng nước rửa lần thứ hai.
Mắt thấy còn có một cái chén, Vũ Vi lấy tay khuấy nước xà phòng, bọt xà phòng càng ngày càng nhiều, cành ngày càng nhiều. Vũ Vi liếc Mạc Tử Hiên bên cạnh một cái, nghịch ngợm cười một tiếng, hai tay đầy bọt, xoa lên gương mặt Mạc Tử Hiên. Sau đó chạy đi.
Trên mặt Mạc Tử Hiên ẩm ướt, vươn tay sờ gò má, trên tay dính tất cả đều là bọt. Nhìn lại bên cạnh, Đồng Vũ Vi nhìn anh le lưỡi một cái, dùng tốc độ nhanh nhất chạy ra phòng bếp.
Hai tay Mạc tửu Hiên đang đầy bọt xà phòng, đuổi theo ra phòng bếp, “Đồng Vũ Vi, lại dám đánh lén anh?”
Vũ Vi thấy Mạc Tử Hiên đang đầy bọt, lập tức tăng nhanh tốc độ về chạy phía phòng ngủ, ai biết cô mới chạy mấy bước liền bị Mạc Tử Hiên níu cánh tay lại, “Tiểu nha đầu, xem em chạy trốn chỗ nào”. Vừa nói Mạc Tử Hiên đem bọt trên tay xoa lên gương mặt Đồng Vũ Vi.
Vũ Vi túm lấy quần áo Mạc Tử Hiên, đem tất cả bọt trên mặt mình cọ lên quần áo Mạc Tử Hiên. Vẻ đắc ý nhìn Mạc Tử Hiên, bộ dáng kia tựa hồ muốn nói, anh vẫn thua, quần áo bị em làm dơ.
“Quỷ nghịch ngợm” Mạc Tử Hiên cưng chiều điểm chóp mũi Vũ Vi, trong lòng cũng rất vui vẻ, anh cho là Vũ Vi là một cô gái dịu dàng, nhưng không nghĩ đến cô nghịch ngợm như vậy, đáng yêu.
“Không thích?” Vũ Vi đưa tay gạt qua một bên.
Mạc Tử Hiên cúi đầu giữ môi Vũ Vi, “Rất thích, thích muốn chết” Vừa nói, một tay lớn đã đưa vào bên trong áo sơ mi Vũ Vi, thuần thục cởi dây ** ra, vuốt ve cao vút của Vũ Vi.
Vũ Vi nhịn không được rên rỉ một tiếng, nhón chân, đáp lại nụ hôn Mạc Tử Hiên, bên trong phòng một mảnh xuân quang.
Triền miên qua đi, trong giây lát Vũ Vi nhớ tới, hôm nay còn phải đi làm, cô đột nhiên từ trên giường ngồi dậy, “Nguy rồi, bị muộn rồi”. Nói xong, cô xuống giường, bắt đầu từ đống quần áo của hai người tìm quần áo của mình.
Mạc Tử Hiên vươn tay níu cánh tay Vũ Vi lại, túm Vũ Vi đến trong ngực của mình, “Không đi làm không được sao?”
“Dĩ nhiên không được, ông chủ la em làm sao bây giờ?” Vũ Vi không cần suy nghĩ cự tuyệt Mạc Tử Hiên, đồng thời hôn lên mặt Mạc Tử Hiên một cái, “Buổi tối, buổi tối chúng ta gặp lại”.
“Vũ Vi, chuyển về biệt thự ở cùng anh được không?”Mạc Tử Hiên gắt gao ôm Vũ Vi, ở bên tai của cô nhẹ giọng nói. Anh không hi vọng Vũ Vi ở lại chỗ này, không ai chiếu cố cô, anh không yên lòng.
Vũ Vi hơi suy nghĩ một chút, sau đó lắc đầu một cái, “Em biết anh sợ em một mình chiếu cố không tốt mình, thật ra thì anh quá nhạy cảm, em cùng mẹ sống nương tựa lẫn nhau, đã sớm học được chiếu cố mình, em không muốn rời nơi này, nơi này là nơi em cùng mẹ sống, em không bỏ được…” Thật ra thì, đến bây giờ cô vẫn chưa thoát khỏi nỗi đau mất mẹ, rời khỏi nơi này, cô sẽ càng thêm tưởng niệm mẹ mình.
Mạc Tử Hiên nhẹ nhàng vỗ bả vai Vũ Vi, “Anh hiểu, hiểu” Vừa nói, anh thở dài thật sâu, “Xem ra anh chỉ có thể dọn tới nơi này”
Hai người nhìn nhau cười một tiếng, Vũ Vi liền muốn đứng dậy, Mạc Tử Hiên lại không chịu buông cô ra, môi mỏng khêu gợi, đã sớm ngậm nụ hoa Vũ Vi, một cái cao vút khác bị Mạc Tử Hiên nắm trong tay, nhẹ nhàng vuốt ve.
“Ưm” Mặc dù chiêu này Mạc Tử Hiên thường hay dùng, nhưng mà Vũ Vi cũng không nhịn được rên rỉ ra tiếng, bởi vì nơi này là khu vực nhạy cảm nhất của cô, “Hiên, em còn muốn đi làm, sắp tới trễ” Hai tay Vũ Vi nhẹ nhàng đẩy Mạc Tử Hiên ra.
“Còn thời gian” Một bàn tay khác của Mạc Tử Hiên đem hai tay Vũ Vi kèm ở hai bên, cánh môi nóng bỏng, theo phần đầy đặn của Vũ Vi hôn xuống phía dưới cho đến…
Mắt thấy còn có một cái chén, Vũ Vi lấy tay khuấy nước xà phòng, bọt xà phòng càng ngày càng nhiều, cành ngày càng nhiều. Vũ Vi liếc Mạc Tử Hiên bên cạnh một cái, nghịch ngợm cười một tiếng, hai tay đầy bọt, xoa lên gương mặt Mạc Tử Hiên. Sau đó chạy đi.
Trên mặt Mạc Tử Hiên ẩm ướt, vươn tay sờ gò má, trên tay dính tất cả đều là bọt. Nhìn lại bên cạnh, Đồng Vũ Vi nhìn anh le lưỡi một cái, dùng tốc độ nhanh nhất chạy ra phòng bếp.
Hai tay Mạc tửu Hiên đang đầy bọt xà phòng, đuổi theo ra phòng bếp, “Đồng Vũ Vi, lại dám đánh lén anh?”
Vũ Vi thấy Mạc Tử Hiên đang đầy bọt, lập tức tăng nhanh tốc độ về chạy phía phòng ngủ, ai biết cô mới chạy mấy bước liền bị Mạc Tử Hiên níu cánh tay lại, “Tiểu nha đầu, xem em chạy trốn chỗ nào”. Vừa nói Mạc Tử Hiên đem bọt trên tay xoa lên gương mặt Đồng Vũ Vi.
Vũ Vi túm lấy quần áo Mạc Tử Hiên, đem tất cả bọt trên mặt mình cọ lên quần áo Mạc Tử Hiên. Vẻ đắc ý nhìn Mạc Tử Hiên, bộ dáng kia tựa hồ muốn nói, anh vẫn thua, quần áo bị em làm dơ.
“Quỷ nghịch ngợm” Mạc Tử Hiên cưng chiều điểm chóp mũi Vũ Vi, trong lòng cũng rất vui vẻ, anh cho là Vũ Vi là một cô gái dịu dàng, nhưng không nghĩ đến cô nghịch ngợm như vậy, đáng yêu.
“Không thích?” Vũ Vi đưa tay gạt qua một bên.
Mạc Tử Hiên cúi đầu giữ môi Vũ Vi, “Rất thích, thích muốn chết” Vừa nói, một tay lớn đã đưa vào bên trong áo sơ mi Vũ Vi, thuần thục cởi dây ** ra, vuốt ve cao vút của Vũ Vi.
Vũ Vi nhịn không được rên rỉ một tiếng, nhón chân, đáp lại nụ hôn Mạc Tử Hiên, bên trong phòng một mảnh xuân quang.
Triền miên qua đi, trong giây lát Vũ Vi nhớ tới, hôm nay còn phải đi làm, cô đột nhiên từ trên giường ngồi dậy, “Nguy rồi, bị muộn rồi”. Nói xong, cô xuống giường, bắt đầu từ đống quần áo của hai người tìm quần áo của mình.
Mạc Tử Hiên vươn tay níu cánh tay Vũ Vi lại, túm Vũ Vi đến trong ngực của mình, “Không đi làm không được sao?”
“Dĩ nhiên không được, ông chủ la em làm sao bây giờ?” Vũ Vi không cần suy nghĩ cự tuyệt Mạc Tử Hiên, đồng thời hôn lên mặt Mạc Tử Hiên một cái, “Buổi tối, buổi tối chúng ta gặp lại”.
“Vũ Vi, chuyển về biệt thự ở cùng anh được không?”Mạc Tử Hiên gắt gao ôm Vũ Vi, ở bên tai của cô nhẹ giọng nói. Anh không hi vọng Vũ Vi ở lại chỗ này, không ai chiếu cố cô, anh không yên lòng.
Vũ Vi hơi suy nghĩ một chút, sau đó lắc đầu một cái, “Em biết anh sợ em một mình chiếu cố không tốt mình, thật ra thì anh quá nhạy cảm, em cùng mẹ sống nương tựa lẫn nhau, đã sớm học được chiếu cố mình, em không muốn rời nơi này, nơi này là nơi em cùng mẹ sống, em không bỏ được…” Thật ra thì, đến bây giờ cô vẫn chưa thoát khỏi nỗi đau mất mẹ, rời khỏi nơi này, cô sẽ càng thêm tưởng niệm mẹ mình.
Mạc Tử Hiên nhẹ nhàng vỗ bả vai Vũ Vi, “Anh hiểu, hiểu” Vừa nói, anh thở dài thật sâu, “Xem ra anh chỉ có thể dọn tới nơi này”
Hai người nhìn nhau cười một tiếng, Vũ Vi liền muốn đứng dậy, Mạc Tử Hiên lại không chịu buông cô ra, môi mỏng khêu gợi, đã sớm ngậm nụ hoa Vũ Vi, một cái cao vút khác bị Mạc Tử Hiên nắm trong tay, nhẹ nhàng vuốt ve.
“Ưm” Mặc dù chiêu này Mạc Tử Hiên thường hay dùng, nhưng mà Vũ Vi cũng không nhịn được rên rỉ ra tiếng, bởi vì nơi này là khu vực nhạy cảm nhất của cô, “Hiên, em còn muốn đi làm, sắp tới trễ” Hai tay Vũ Vi nhẹ nhàng đẩy Mạc Tử Hiên ra.
“Còn thời gian” Một bàn tay khác của Mạc Tử Hiên đem hai tay Vũ Vi kèm ở hai bên, cánh môi nóng bỏng, theo phần đầy đặn của Vũ Vi hôn xuống phía dưới cho đến…
Bình luận facebook