Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 91
Hơn mười nhân viên bác sĩ run run rẩy rẩy tiến lên giường thượng chẩn bệnh cho Hồ Cẩn Huyên, mà năm người áo đen bên cạnh bị Thẩm Dật Thần phất tay đuổi đi. Trong lòng bắt đầu lo lắng, nhưng trên mặt và trong mắt vẫn không biểu lộ ra ngoài. Chuyện này là do họ suy tính thiếu sót, chỉ hy vọng phu nhân không sao, ông chủ có thể lưu lại cho họ một mạng nhỏ, lần sau họ nhất định nhớ bài học giờ phút này, không dám tái phạm.
Bốn cô hầu gái nhìn trận thế trước mắt, trên mặt cũng hiện đầy sợ hãi. Làm việc trong bang, chỉ cần ngươi không chạm vào ranh giới cuối cùng của ông chủ, như vậy ngươi có thể sống bình an, nhưng một khi vượt qua ranh giới kia, cuộc đời ngươi chỉ có thể dùng từ bi thảm, bởi vì thủ đoạn của ông chủ, người có mắt trong bang cùng nhìn biết.
Hiện tại phu nhân ông chủ quan tâm nhất trong phạm vi họ phục vụ xảy ra chuyện, đoán chừng tất cả người giúp việc có liên quan trong biệt thự cũng sẽ xui xẻo. Mọi người đều cầu nguyện hi vọng nữ chủ nhân cao quý này không sao, nếu không các cô không cách nào sống được.
"Huyên --" Thẩm Dật Thần đưa mắt rơi vào khuôn mặt nhỏ nhắn, tái nhợt vô lực của Hồ Cẩn Huyên, băng lãnh trong mắt thu lại, tâm giống bị một bàn tay to hung hăng bóp vỡ, lập tức ôm cả thân thể cô vào trong ngực, trong mắt có đau lòng và ân cần, cô là thế nào? Trước đây không lâu còn rất tốt, thế nào gương mặt trở nên tái nhợt, mất đi huyết sắc như. . . . . .
Nhìn cô gái anh yêu thương nhíu chặt mày giống như rất khó chịu, trong lòng cỡ nào đau, hiện tại việc duy nhất anh có thể làm là nắm chặt tay nhỏ bé của cô, ôm cô vào trong ngực, bờ môi khêu gợi không ngừng hôn chân mày nhíu chặt, lông mi, ánh mắt khép chặt, lỗ mũi, gương mặt, miệng. . . . . .
Thẩm Dật Thần vô luận thế nào yêu thích cô gái này, bộ dạng cô khổ sở, không chút nào giảm bớt làm anh không cách nào che giấu lo lắng, không biết cô đến tột cùng bị thương tổn nơi nào? Tại sao phải khó chịu như vậy? Nơi nào khó chịu? Chỉ biết những thứ này, anh mới có thể giúp cô giảm bớt thống khổ. Giờ phút này Thẩm Dật Thần thật hối hận ban đầu không đi học y thuật, Thẩm Dật Thần anh trên thông thiên văn dưới tường địa lý, tạo nên vương quốc khinh doanh và hắc đạo to như vậy, lại không biết y thuật.
Hồi lâu sau, đám nhân viên bác sĩ kia còn run run rẩy rẩy chẩn đoán, Thẩm Dật Thần thấy thế, giận dữ hét: "Đáng chết, rốt cuộc chỗ nào có vấn đề?" đã lâu như vậy, bọn lang băm (thầy thuốc dởm) này còn không tìm ra lí do, xem ra uổng công nuôi bọn họ. Thẩm Dật Thần chưa từng thấy chẩn đoán bệnh lâu như vậy, theo thời gian, tính khí một tên con trai liền thay đổi càng lớn.
Rốt cuộc, anh nóng nảy vung một chưởng vào gỗ mộc đầu giường, Đàn Mộc chắc chắn nháy mắt lõm vào, không khí bên cạnh trở nên dị thường quỷ dị, so với trước kia còn kinh khủng hơn, mọi người ngay cả hô hấp cũng thận trọng, rất sợ sơ ý một chút bị chủ tử nhà mình chú ý tới, kết cục so với đầu giường Đàn Mộc ngàn năm còn thảm hơn.
Đám kia nhân viên cứu hộ không dám trì hoãn, cố giả bộ trấn định mở miệng nói: "Thưa ông chủ, phu nhân và thai nhi rất khỏe mạnh." Dứt lời, len lén lau cái trán đổ mồ hôi, may mà phu nhân và Tiểu Tổ Tông trong bụng không sao nếu không người trong bang sẽ chết hết. Có thể bình thường ông chủ không nổi giận lướn như vậy, bọn họ mất nhiều thời gian, là vì không muốn chẩn đoán bệnh sai thôi, không nghĩ tới thiếu chút nữa hỏa lôi nổ tung, trong lòng nhân viên cứu hộ thất kinh nói.
Chỉ là chuyện phu nhân có thai trước giờ bọn họ không nghe nói qua, thai nhi đã lớn, chẳng lẽ ông chủ không muốn người ngoài biết? Làm như vậy là để bảo vệ mẹ con hai người? Mấy nhân viên y tá trong đó thầm nghĩ, nghĩ càng nhiều, trong lòng bọn họ lại càng sợ hãi, chân đứng cũng nhẹ nhàng run lên, đừng trách bọn họ nhát gan, mà là khí thế băng lãnh của ông chủ thật cường hãn, một ánh mắt tùy tiện cũng làm người sợ không được.
"Cái gì? Khỏe mạnh? Đáng chết, cô ấy khó chịu, ngươi dám nói cô khỏe mạnh? Các ngươi bọn lang băm này, nuôi ngươi có ích lợi gì?" Thẩm Dật Thần giơ cổ áo một nhân viên cứu hộ trước mắt, lớn tiếng gầm hét, vừa buông lỏng tay trong nháy mắt, nhân viên cứu hộ sợ tới mức trực tiếp ngồi trên đất, không khí vô cùng thấp.
Mấy giây sau, một người nào đó vì lo lắng sợ hãi mà phản ứng chậm lụt mới mất tự nhiên nghi ngờ nói: "Ngươi nói. . . . . . Thai nhi? Ý của ngươi là. . . . . . Huyên mang thai. . . . . . Bảo Bảo?" .
Thẩm Dật Thần mang theo giọng nói nghi ngờ và mong đợi làm trong lòng nhân viên cứu hộ nghi ngờ, nhưng bọn họ vẫn một mực cung kính hồi đáp: "Đúng vậy, phu nhân và thai nhi rất khỏe mạnh.", Hôm nay tính khí ông chủ rất lạ, vừa nãy rõ ràng rất thịnh nộ, nhưng nháy mắt tựa như đứa trẻ to xác, giọng nói mang theo mong đợi, điều này làm người nghe không khỏi hoài nghi, chẳng lẽ chủ tử không biết phu nhân mang thai?
"Mang thai Bảo Bảo, ha ha ha. . . . . . Có bảo bảo, chúng ta có bảo bảo, bảo bối, em biết không, em sắp làm mẹ." Thẩm Dật Thần than nhẹ mấy tiếng, sau đó cười ha ha, vui vẻ đi tới bên người Hồ Cẩn Huyên, yêu say đắm hôn vành tai cô, thâm tình rù rì nói. Giọng nói đó, thái độ đó, không khỏi khiến nhân viên cứu hộ trong phòng khiếp sợ, chính tai nghe người khác nói ông chủ rất sủng ái phu nhân, nhưng chính mắt thấy được lại là một chuyện khác. Ai có thể tưởng tượng một nhân vật thần kỳ phong vân một cõi ở hắc đạo thậm chí còn thủ thỉ thù thì.
Năm người áo đen đối với loại chuyện như vậy đã sớm thấy nhưng không thể trách, trước kia họ ở trong chỗ tối, những lời nói ngon ngọt hơn chủ tử cũng từng nói qua. Những bộ dáng làm người khác giạt mình các co cũng từng thấy qua, nhìn nhiều nên cũng không lạ. Còn bốn người làm nữ bên cạnh tùy thời chuẩn bị đợi lệnh mấy ngày nay có thể nhìn thấy ông chủ và phu nhân thâm tình ân ái, cho nên trong mắt cũng không quá kỳ quái, nghe được nữ chủ nhân mang thai, mọi người đều vô cùng vui mừng, có Tiểu Chủ Tử, đoán chừng trong bang sẽ càng thêm náo nhiệt.
Trong khi mọi người hơi thả lỏng một chút, Thẩm Dật Thần ngẩng đầu lên lo lắng hỏi: "Tại sao cô ấy vẫn còn hôn mê? Hơn nữa còn rất khó chịu?" Chẳng lẽ mang thai khó khăn như vậy, sao anh chưa từng nghe nói qua, nếu sớm biết, anh sao chịu để cô chịu khổ nhiều như vậy .
"Phu nhân bởi vì vận động quá sức, mệt nhọc quá độ mà hôn mê, chờ một chút cô ấy sẽ tỉnh lại, mang thai đã 3 tháng đều có thể sanh non. Phụ nữ có thai cần đặc biệt cẩn thận, còn có một vài việc phải chú ý, chờ một chút chúng tôi sẽ chỉnh lý." Nhân viên bác sĩ thận trọng nói, nhìn ông chủ trước mắt vui mừng, thỉnh thoảng cau mày, bọn họ thật sự đoán không ra tâm tư của anh. Rõ ràng vừa rồi còn rất vui mừng, tại sao có thể trong nháy mắt thay đổi, phải biết ông chủ luôn luôn không thể hiện tình cảm. Thật ra những người này làm sao biết một tên con trai nào đó giờ phút này đang cực kỳ mâu thuẫn.
"Vận động quá sức?" Thẩm Dật Thần lặp lại lời bác sĩ, có thâm ý nhìn về năm người áo đen, trong mắt toả ra khí thế lạnh như băng giống như mũi băng nhọn sắc bén. Chỉ là thoáng nhìn nhàn nhạt, cũng khiến trong lòng năm người áo đen đaỏ lộn, nhìn thấy hiệu quả bản thân muốn, ngược lại hỏi: "Thai nhi lớn bao nhiêu? Có khỏe mạnh không?" .
Không biết thời điểm mang thai tiểu bảo bảo, tiểu bảo bảo nghịch ngợm này để anh mong thật lâu, chỉ là tiểu tử này không biết khỏe mạnh thế nào. Nếu tiểu bảo bảo bệnh hoạn sẽ trực tiếp ảnh hưởng đến cơ thể mẹ, mặc dù anh rất muốn có một kết tinh cùng chung huyết dịch của anh và cô, nhưng anh không thể để bảo bối bên cạnh có một tia nguy hiểm.
"Ông chủ, Tiểu chủ tử hiện tại đã lớn, rất khỏe mạnh." Bác sĩ cung kính nói, ông lần này không nói thai nhi, mà là nói Tiểu Chủ Tử. Đúng vậy, nhìn ông chủ thận trọng như vậy, dùng đầu ngón chân cũng biết tiểu bảo bảo trong bụng phu nhân nhất định là Tiểu Chủ Tử của bọn họ. Rất có thể là Bang chủ kế nhiệm, đây không phải là nịnh hót mà là sự tôn kính trong bang. Bảo Bảo chưa ra đời này nhất định về sau đại phú đại quý, ai bảo nó có một người cha như thế.
"Biết, tìm người an bài dinh dưỡng hàng ngày thích hợp cho phụ nữ có thai ăn, thân thể phu nhân liền giao cho các ngươi điều dưỡng rồi. Còn các ngươi, về sau hầu hạ phu nhân cẩn thận, chuyện này tạm thời không cần nói với phu nhân. Lui ra đi!" Thẩm Dật Thần nhỏ giọng nói ra, nếu bảo bối của anh biết cô mang thai không biết sẽ tức giận cỡ nào. Dù sao ban đầu bọn họ đã nói sau năm năm mới sinh Bảo Bảo, nhưng bây giờ anh động tay động chân vào thuốc tránh thai của cô mới có thể mang thai. Xem ra trước cứ lừa gạt cô đã, chờ khi nào không gạt được nữa mới nói, trong lòng nhẹ nhàng thở dài một tiếng.
Không biết bởi vì biết mình sắp làm cha mà vui mừng, hay bởi vì sợ động đến cô gái nhỏ trên giường. Cho dù thế nào, lời nói Thẩm Dật Thần lại cường ngạnh dị thường, ý tứ chính là thân thể phu nhân giao cho các ngươi điều lý, nếu phu nhân có việc không hay xảy ra, nhóm thầy thuốc các ngươi không chạy thoát trách nhiệm.
Lúc này, trong lòng tất cả thầy thuốc rối rít kinh hãi, vốn tưởng rằng phu nhân không có chuyện gì, nhiệm vụ của bọn họ coi như hoàn thành. Không nghĩ tới chủ tử bọn họ sùng bái nhất còn có một chiêu như vậy, phu nhân mang thai trong vòng mười tháng, không! phải là trong vòng chín tháng, bọn họ cũng phải thời thời khắc khắc lo lắng đề phòng nhìn cô, phòng ngừa cô xảy ra một chút không may, nếu không thầy thuốc trong bang đều chết vô cùng thảm.
Bốn người làm nữ nghe được lời nói của ông chủ, gật đầu một hồi, bày tỏ như nghe được lời của anh. Họ không nghĩ tới ông chủ không phạt họ thất trách, trong lòng đều kích động, chỉ hy vọng tâm tình ông chủ ngày nào cũng tốt như vậy. Như vậy họ không cần suốt ngày lo lắng sợ hãi rồi, giống như chỉ cần có phu nhân, ông chủ sẽ có tâm tình tốt.
Bốn người làm nữ đi theo nhân viên bác sĩ ra bên ngoài, năm người áo đen không có dám động tác, bởi vì dựa vào hiểu biết của họ đối với ông chủ, trong lời nói lui ra của anh không bao gồm bọn họ.
Đọc nhanh tại Vietwriter.com
Bốn cô hầu gái nhìn trận thế trước mắt, trên mặt cũng hiện đầy sợ hãi. Làm việc trong bang, chỉ cần ngươi không chạm vào ranh giới cuối cùng của ông chủ, như vậy ngươi có thể sống bình an, nhưng một khi vượt qua ranh giới kia, cuộc đời ngươi chỉ có thể dùng từ bi thảm, bởi vì thủ đoạn của ông chủ, người có mắt trong bang cùng nhìn biết.
Hiện tại phu nhân ông chủ quan tâm nhất trong phạm vi họ phục vụ xảy ra chuyện, đoán chừng tất cả người giúp việc có liên quan trong biệt thự cũng sẽ xui xẻo. Mọi người đều cầu nguyện hi vọng nữ chủ nhân cao quý này không sao, nếu không các cô không cách nào sống được.
"Huyên --" Thẩm Dật Thần đưa mắt rơi vào khuôn mặt nhỏ nhắn, tái nhợt vô lực của Hồ Cẩn Huyên, băng lãnh trong mắt thu lại, tâm giống bị một bàn tay to hung hăng bóp vỡ, lập tức ôm cả thân thể cô vào trong ngực, trong mắt có đau lòng và ân cần, cô là thế nào? Trước đây không lâu còn rất tốt, thế nào gương mặt trở nên tái nhợt, mất đi huyết sắc như. . . . . .
Nhìn cô gái anh yêu thương nhíu chặt mày giống như rất khó chịu, trong lòng cỡ nào đau, hiện tại việc duy nhất anh có thể làm là nắm chặt tay nhỏ bé của cô, ôm cô vào trong ngực, bờ môi khêu gợi không ngừng hôn chân mày nhíu chặt, lông mi, ánh mắt khép chặt, lỗ mũi, gương mặt, miệng. . . . . .
Thẩm Dật Thần vô luận thế nào yêu thích cô gái này, bộ dạng cô khổ sở, không chút nào giảm bớt làm anh không cách nào che giấu lo lắng, không biết cô đến tột cùng bị thương tổn nơi nào? Tại sao phải khó chịu như vậy? Nơi nào khó chịu? Chỉ biết những thứ này, anh mới có thể giúp cô giảm bớt thống khổ. Giờ phút này Thẩm Dật Thần thật hối hận ban đầu không đi học y thuật, Thẩm Dật Thần anh trên thông thiên văn dưới tường địa lý, tạo nên vương quốc khinh doanh và hắc đạo to như vậy, lại không biết y thuật.
Hồi lâu sau, đám nhân viên bác sĩ kia còn run run rẩy rẩy chẩn đoán, Thẩm Dật Thần thấy thế, giận dữ hét: "Đáng chết, rốt cuộc chỗ nào có vấn đề?" đã lâu như vậy, bọn lang băm (thầy thuốc dởm) này còn không tìm ra lí do, xem ra uổng công nuôi bọn họ. Thẩm Dật Thần chưa từng thấy chẩn đoán bệnh lâu như vậy, theo thời gian, tính khí một tên con trai liền thay đổi càng lớn.
Rốt cuộc, anh nóng nảy vung một chưởng vào gỗ mộc đầu giường, Đàn Mộc chắc chắn nháy mắt lõm vào, không khí bên cạnh trở nên dị thường quỷ dị, so với trước kia còn kinh khủng hơn, mọi người ngay cả hô hấp cũng thận trọng, rất sợ sơ ý một chút bị chủ tử nhà mình chú ý tới, kết cục so với đầu giường Đàn Mộc ngàn năm còn thảm hơn.
Đám kia nhân viên cứu hộ không dám trì hoãn, cố giả bộ trấn định mở miệng nói: "Thưa ông chủ, phu nhân và thai nhi rất khỏe mạnh." Dứt lời, len lén lau cái trán đổ mồ hôi, may mà phu nhân và Tiểu Tổ Tông trong bụng không sao nếu không người trong bang sẽ chết hết. Có thể bình thường ông chủ không nổi giận lướn như vậy, bọn họ mất nhiều thời gian, là vì không muốn chẩn đoán bệnh sai thôi, không nghĩ tới thiếu chút nữa hỏa lôi nổ tung, trong lòng nhân viên cứu hộ thất kinh nói.
Chỉ là chuyện phu nhân có thai trước giờ bọn họ không nghe nói qua, thai nhi đã lớn, chẳng lẽ ông chủ không muốn người ngoài biết? Làm như vậy là để bảo vệ mẹ con hai người? Mấy nhân viên y tá trong đó thầm nghĩ, nghĩ càng nhiều, trong lòng bọn họ lại càng sợ hãi, chân đứng cũng nhẹ nhàng run lên, đừng trách bọn họ nhát gan, mà là khí thế băng lãnh của ông chủ thật cường hãn, một ánh mắt tùy tiện cũng làm người sợ không được.
"Cái gì? Khỏe mạnh? Đáng chết, cô ấy khó chịu, ngươi dám nói cô khỏe mạnh? Các ngươi bọn lang băm này, nuôi ngươi có ích lợi gì?" Thẩm Dật Thần giơ cổ áo một nhân viên cứu hộ trước mắt, lớn tiếng gầm hét, vừa buông lỏng tay trong nháy mắt, nhân viên cứu hộ sợ tới mức trực tiếp ngồi trên đất, không khí vô cùng thấp.
Mấy giây sau, một người nào đó vì lo lắng sợ hãi mà phản ứng chậm lụt mới mất tự nhiên nghi ngờ nói: "Ngươi nói. . . . . . Thai nhi? Ý của ngươi là. . . . . . Huyên mang thai. . . . . . Bảo Bảo?" .
Thẩm Dật Thần mang theo giọng nói nghi ngờ và mong đợi làm trong lòng nhân viên cứu hộ nghi ngờ, nhưng bọn họ vẫn một mực cung kính hồi đáp: "Đúng vậy, phu nhân và thai nhi rất khỏe mạnh.", Hôm nay tính khí ông chủ rất lạ, vừa nãy rõ ràng rất thịnh nộ, nhưng nháy mắt tựa như đứa trẻ to xác, giọng nói mang theo mong đợi, điều này làm người nghe không khỏi hoài nghi, chẳng lẽ chủ tử không biết phu nhân mang thai?
"Mang thai Bảo Bảo, ha ha ha. . . . . . Có bảo bảo, chúng ta có bảo bảo, bảo bối, em biết không, em sắp làm mẹ." Thẩm Dật Thần than nhẹ mấy tiếng, sau đó cười ha ha, vui vẻ đi tới bên người Hồ Cẩn Huyên, yêu say đắm hôn vành tai cô, thâm tình rù rì nói. Giọng nói đó, thái độ đó, không khỏi khiến nhân viên cứu hộ trong phòng khiếp sợ, chính tai nghe người khác nói ông chủ rất sủng ái phu nhân, nhưng chính mắt thấy được lại là một chuyện khác. Ai có thể tưởng tượng một nhân vật thần kỳ phong vân một cõi ở hắc đạo thậm chí còn thủ thỉ thù thì.
Năm người áo đen đối với loại chuyện như vậy đã sớm thấy nhưng không thể trách, trước kia họ ở trong chỗ tối, những lời nói ngon ngọt hơn chủ tử cũng từng nói qua. Những bộ dáng làm người khác giạt mình các co cũng từng thấy qua, nhìn nhiều nên cũng không lạ. Còn bốn người làm nữ bên cạnh tùy thời chuẩn bị đợi lệnh mấy ngày nay có thể nhìn thấy ông chủ và phu nhân thâm tình ân ái, cho nên trong mắt cũng không quá kỳ quái, nghe được nữ chủ nhân mang thai, mọi người đều vô cùng vui mừng, có Tiểu Chủ Tử, đoán chừng trong bang sẽ càng thêm náo nhiệt.
Trong khi mọi người hơi thả lỏng một chút, Thẩm Dật Thần ngẩng đầu lên lo lắng hỏi: "Tại sao cô ấy vẫn còn hôn mê? Hơn nữa còn rất khó chịu?" Chẳng lẽ mang thai khó khăn như vậy, sao anh chưa từng nghe nói qua, nếu sớm biết, anh sao chịu để cô chịu khổ nhiều như vậy .
"Phu nhân bởi vì vận động quá sức, mệt nhọc quá độ mà hôn mê, chờ một chút cô ấy sẽ tỉnh lại, mang thai đã 3 tháng đều có thể sanh non. Phụ nữ có thai cần đặc biệt cẩn thận, còn có một vài việc phải chú ý, chờ một chút chúng tôi sẽ chỉnh lý." Nhân viên bác sĩ thận trọng nói, nhìn ông chủ trước mắt vui mừng, thỉnh thoảng cau mày, bọn họ thật sự đoán không ra tâm tư của anh. Rõ ràng vừa rồi còn rất vui mừng, tại sao có thể trong nháy mắt thay đổi, phải biết ông chủ luôn luôn không thể hiện tình cảm. Thật ra những người này làm sao biết một tên con trai nào đó giờ phút này đang cực kỳ mâu thuẫn.
"Vận động quá sức?" Thẩm Dật Thần lặp lại lời bác sĩ, có thâm ý nhìn về năm người áo đen, trong mắt toả ra khí thế lạnh như băng giống như mũi băng nhọn sắc bén. Chỉ là thoáng nhìn nhàn nhạt, cũng khiến trong lòng năm người áo đen đaỏ lộn, nhìn thấy hiệu quả bản thân muốn, ngược lại hỏi: "Thai nhi lớn bao nhiêu? Có khỏe mạnh không?" .
Không biết thời điểm mang thai tiểu bảo bảo, tiểu bảo bảo nghịch ngợm này để anh mong thật lâu, chỉ là tiểu tử này không biết khỏe mạnh thế nào. Nếu tiểu bảo bảo bệnh hoạn sẽ trực tiếp ảnh hưởng đến cơ thể mẹ, mặc dù anh rất muốn có một kết tinh cùng chung huyết dịch của anh và cô, nhưng anh không thể để bảo bối bên cạnh có một tia nguy hiểm.
"Ông chủ, Tiểu chủ tử hiện tại đã lớn, rất khỏe mạnh." Bác sĩ cung kính nói, ông lần này không nói thai nhi, mà là nói Tiểu Chủ Tử. Đúng vậy, nhìn ông chủ thận trọng như vậy, dùng đầu ngón chân cũng biết tiểu bảo bảo trong bụng phu nhân nhất định là Tiểu Chủ Tử của bọn họ. Rất có thể là Bang chủ kế nhiệm, đây không phải là nịnh hót mà là sự tôn kính trong bang. Bảo Bảo chưa ra đời này nhất định về sau đại phú đại quý, ai bảo nó có một người cha như thế.
"Biết, tìm người an bài dinh dưỡng hàng ngày thích hợp cho phụ nữ có thai ăn, thân thể phu nhân liền giao cho các ngươi điều dưỡng rồi. Còn các ngươi, về sau hầu hạ phu nhân cẩn thận, chuyện này tạm thời không cần nói với phu nhân. Lui ra đi!" Thẩm Dật Thần nhỏ giọng nói ra, nếu bảo bối của anh biết cô mang thai không biết sẽ tức giận cỡ nào. Dù sao ban đầu bọn họ đã nói sau năm năm mới sinh Bảo Bảo, nhưng bây giờ anh động tay động chân vào thuốc tránh thai của cô mới có thể mang thai. Xem ra trước cứ lừa gạt cô đã, chờ khi nào không gạt được nữa mới nói, trong lòng nhẹ nhàng thở dài một tiếng.
Không biết bởi vì biết mình sắp làm cha mà vui mừng, hay bởi vì sợ động đến cô gái nhỏ trên giường. Cho dù thế nào, lời nói Thẩm Dật Thần lại cường ngạnh dị thường, ý tứ chính là thân thể phu nhân giao cho các ngươi điều lý, nếu phu nhân có việc không hay xảy ra, nhóm thầy thuốc các ngươi không chạy thoát trách nhiệm.
Lúc này, trong lòng tất cả thầy thuốc rối rít kinh hãi, vốn tưởng rằng phu nhân không có chuyện gì, nhiệm vụ của bọn họ coi như hoàn thành. Không nghĩ tới chủ tử bọn họ sùng bái nhất còn có một chiêu như vậy, phu nhân mang thai trong vòng mười tháng, không! phải là trong vòng chín tháng, bọn họ cũng phải thời thời khắc khắc lo lắng đề phòng nhìn cô, phòng ngừa cô xảy ra một chút không may, nếu không thầy thuốc trong bang đều chết vô cùng thảm.
Bốn người làm nữ nghe được lời nói của ông chủ, gật đầu một hồi, bày tỏ như nghe được lời của anh. Họ không nghĩ tới ông chủ không phạt họ thất trách, trong lòng đều kích động, chỉ hy vọng tâm tình ông chủ ngày nào cũng tốt như vậy. Như vậy họ không cần suốt ngày lo lắng sợ hãi rồi, giống như chỉ cần có phu nhân, ông chủ sẽ có tâm tình tốt.
Bốn người làm nữ đi theo nhân viên bác sĩ ra bên ngoài, năm người áo đen không có dám động tác, bởi vì dựa vào hiểu biết của họ đối với ông chủ, trong lời nói lui ra của anh không bao gồm bọn họ.
Đọc nhanh tại Vietwriter.com
Bình luận facebook