Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-32
CHƯƠNG 32: ĐÀN ÔNG KHỐN KHIẾP
CHƯƠNG 32: ĐÀN ÔNG KHỐN KHIẾP
Trịnh Liên Nga đứng trong thang máy, nhìn khuôn mặt trắng nõn của con trai, không nhịn được hôn mấy cái. Trần Diên Khang híp mắt nhìn cô, lạnh lùng trong đáy mắt cũng bớt đi nhiều, thật ra phụ nữ đẹp nhất là lúc thể hiện tình mẹ ấm áp.
Hai người đi tới phòng ngủ của Trần Diên Khang, anh mở cửa ra, khi thấy căn phòng xa hoa rộng rãi của anh thì cô ngạc nhiên đến ngẩn người.
Trần Diên Khang kéo chăn ra, Trịnh Liên Nga ngồi trên giường, cởi giày cho cậu bé rồi cúi người nhẹ nhàng đặt cậu xuống giường, cậu bé khẽ âm ư một tiếng rồi cuộn người chìm vào giấc ngủ.
Ngắm nhìn khuôn mặt nhỏ đẹp trai ngây thơ của cậu bé, nhất thời, một nam một nữ ngồi ở giường khẽ nín thở, sợ làm cậu tỉnh giấc.
Trịnh Liên Nga đang ngắm con ngủ thì bỗng cảm nhận được một ánh nhìn lạnh lùng chiếu vào mình, trái tim cô bỗng đập loạn nhịp, cô đương nhiên biết đó là ai.
Trong phòng, ngoài Trần Diên Khang ra thì còn ai khác nữa.
Cô nhíu mày, qua khóe mắt nhìn thấy anh vòng qua phía sau cô, cô căng thẳng đứng bật dậy, quay đầu trừng mắt nhìn người đàn ông cao lớn bức người ở sau lưng mình.
“Anh muốn làm gì?” Trịnh Liên Nga nhìn anh cảnh giác.
Khuôn mặt đẹp trai lạnh lùng của Trần Diên Khang không thể hiện cảm xúc gì, anh giơ tay ra muốn tóm lấy tay cô: “Cô ra ngoài nói chuyện với tôi.”
Tổn thương bốn năm trước đã gieo trong cô bóng ma tâm lý nặng nề đối với sự đụng chạm của đàn ông, khi thấy anh muốn nắm tay mình, cô lùi về sau theo bản năng, đâu biết rằng phía sau là mạn giường, cơ thể cô mất thăng bằng, lảo đảo sắp ngã đè lên thằng bé.
Trần Diên Khang thấy thế thì nhanh nhẹn vươn cánh tay cường tráng ra kéo cô lại, mà hai tay đang chấp chới giữa không trung của Trịnh Liên Nga không có chỗ bấu víu bèn vòng qua ôm lấy cổ anh, tư thế giống như kết thúc một điệu nhảy. Anh khom người, còn cô thì nằm trong ngực anh.
Khuôn mặt hai người cách nhau rất gần, gần đến mức hơi thở như hòa vào nhau.
Khoảng cách này khiến Trịnh Liên Nga muốn hét lên theo bản năng, nhưng khi thấy cô chuẩn bị lấy hơi, người đàn ông thấy không kịp đưa tay lên che miệng cô lại nữa liền dùng cách trực tiếp nhất, nhanh nhất để ngăn cô phát ra tiếng.
Đó là phủ đôi môi gợi cảm của anh lên đôi môi hồng của cô.
Để ngăn cô hét toáng lên, làm ồn khiến cậu bé vừa mới ngủ thức dậy.
Lần này đầu Trịnh Liên Nga như có tiếng nổ, người đàn ông đặt bàn tay to lớn ở eo cô, hung hăng hôn cô.
Trong không khí đều là hơi thở ám muội.
Cô sắp phát điên rồi, tim đập vừa nhanh vừa loạn như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực, Anh đang làm cái gì vậy?
Đầu cô ong ong, mặt đỏ như quả cà chua chín.
Trần Diên Khang híp mắt, khi môi anh tiếp xúc với hơi thở ngọt ngào mềm mại của cô, anh ngẩn người mấy giây, không ngờ người phụ nữ này lại ngọt đến mức khiến anh thất thần, ngọt đến mức anh không cam lòng chỉ xâm chiếm môi cô.
Do đó gần như theo bản năng, anh luồn tay còn lại vào tóc cô, giữ sau gáy, hôn sâu thêm.
Sâu đến mức không chừa lại cho cô chút không khí nào.
Trịnh Liên Nga sớm đã hoảng loạn, đầu óc trống rỗng rồi, ngay cả động tác từ chối cũng không làm được.
Cô chỉ có thể trơ mắt nhìn anh từ chạm môi biến thành hôn sâu, lưỡi của anh dễ dàng tách hàm răng của cô ra, tiến vào khoang miệng cô, bắt được đầu lưỡi của cô trêu đùa.
Khốn nạn! Anh ta dám ức hiếp cô trước mặt con trai ư?
Trời ơi! Ngộ nhỡ con trai cô tỉnh lại, thấy hình ảnh không hợp với thiếu nhi thế này, cô phải làm sao đây?
Cuối cùng tay cô cũng rút ra khỏi cổ anh, ra sức đẩy ngực anh ra, muốn anh dừng lại.
Trần Diên Khang cong môi mỏng lên nở nụ cười, anh đỡ cô đứng thẳng lên, đồng thời vẫn không quên lưu luyến ngậm đôi môi xinh đẹp của cô một lát rồi mới buông ra.
Anh vốn cho rằng cô sẽ biết ơn vui mừng, thuận theo đó mà yêu anh.
Ai ngờ rằng “bốp”.
Một tiếng tát không to không nhỏ vang lên trong phòng.
CHƯƠNG 32: ĐÀN ÔNG KHỐN KHIẾP
Trịnh Liên Nga đứng trong thang máy, nhìn khuôn mặt trắng nõn của con trai, không nhịn được hôn mấy cái. Trần Diên Khang híp mắt nhìn cô, lạnh lùng trong đáy mắt cũng bớt đi nhiều, thật ra phụ nữ đẹp nhất là lúc thể hiện tình mẹ ấm áp.
Hai người đi tới phòng ngủ của Trần Diên Khang, anh mở cửa ra, khi thấy căn phòng xa hoa rộng rãi của anh thì cô ngạc nhiên đến ngẩn người.
Trần Diên Khang kéo chăn ra, Trịnh Liên Nga ngồi trên giường, cởi giày cho cậu bé rồi cúi người nhẹ nhàng đặt cậu xuống giường, cậu bé khẽ âm ư một tiếng rồi cuộn người chìm vào giấc ngủ.
Ngắm nhìn khuôn mặt nhỏ đẹp trai ngây thơ của cậu bé, nhất thời, một nam một nữ ngồi ở giường khẽ nín thở, sợ làm cậu tỉnh giấc.
Trịnh Liên Nga đang ngắm con ngủ thì bỗng cảm nhận được một ánh nhìn lạnh lùng chiếu vào mình, trái tim cô bỗng đập loạn nhịp, cô đương nhiên biết đó là ai.
Trong phòng, ngoài Trần Diên Khang ra thì còn ai khác nữa.
Cô nhíu mày, qua khóe mắt nhìn thấy anh vòng qua phía sau cô, cô căng thẳng đứng bật dậy, quay đầu trừng mắt nhìn người đàn ông cao lớn bức người ở sau lưng mình.
“Anh muốn làm gì?” Trịnh Liên Nga nhìn anh cảnh giác.
Khuôn mặt đẹp trai lạnh lùng của Trần Diên Khang không thể hiện cảm xúc gì, anh giơ tay ra muốn tóm lấy tay cô: “Cô ra ngoài nói chuyện với tôi.”
Tổn thương bốn năm trước đã gieo trong cô bóng ma tâm lý nặng nề đối với sự đụng chạm của đàn ông, khi thấy anh muốn nắm tay mình, cô lùi về sau theo bản năng, đâu biết rằng phía sau là mạn giường, cơ thể cô mất thăng bằng, lảo đảo sắp ngã đè lên thằng bé.
Trần Diên Khang thấy thế thì nhanh nhẹn vươn cánh tay cường tráng ra kéo cô lại, mà hai tay đang chấp chới giữa không trung của Trịnh Liên Nga không có chỗ bấu víu bèn vòng qua ôm lấy cổ anh, tư thế giống như kết thúc một điệu nhảy. Anh khom người, còn cô thì nằm trong ngực anh.
Khuôn mặt hai người cách nhau rất gần, gần đến mức hơi thở như hòa vào nhau.
Khoảng cách này khiến Trịnh Liên Nga muốn hét lên theo bản năng, nhưng khi thấy cô chuẩn bị lấy hơi, người đàn ông thấy không kịp đưa tay lên che miệng cô lại nữa liền dùng cách trực tiếp nhất, nhanh nhất để ngăn cô phát ra tiếng.
Đó là phủ đôi môi gợi cảm của anh lên đôi môi hồng của cô.
Để ngăn cô hét toáng lên, làm ồn khiến cậu bé vừa mới ngủ thức dậy.
Lần này đầu Trịnh Liên Nga như có tiếng nổ, người đàn ông đặt bàn tay to lớn ở eo cô, hung hăng hôn cô.
Trong không khí đều là hơi thở ám muội.
Cô sắp phát điên rồi, tim đập vừa nhanh vừa loạn như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực, Anh đang làm cái gì vậy?
Đầu cô ong ong, mặt đỏ như quả cà chua chín.
Trần Diên Khang híp mắt, khi môi anh tiếp xúc với hơi thở ngọt ngào mềm mại của cô, anh ngẩn người mấy giây, không ngờ người phụ nữ này lại ngọt đến mức khiến anh thất thần, ngọt đến mức anh không cam lòng chỉ xâm chiếm môi cô.
Do đó gần như theo bản năng, anh luồn tay còn lại vào tóc cô, giữ sau gáy, hôn sâu thêm.
Sâu đến mức không chừa lại cho cô chút không khí nào.
Trịnh Liên Nga sớm đã hoảng loạn, đầu óc trống rỗng rồi, ngay cả động tác từ chối cũng không làm được.
Cô chỉ có thể trơ mắt nhìn anh từ chạm môi biến thành hôn sâu, lưỡi của anh dễ dàng tách hàm răng của cô ra, tiến vào khoang miệng cô, bắt được đầu lưỡi của cô trêu đùa.
Khốn nạn! Anh ta dám ức hiếp cô trước mặt con trai ư?
Trời ơi! Ngộ nhỡ con trai cô tỉnh lại, thấy hình ảnh không hợp với thiếu nhi thế này, cô phải làm sao đây?
Cuối cùng tay cô cũng rút ra khỏi cổ anh, ra sức đẩy ngực anh ra, muốn anh dừng lại.
Trần Diên Khang cong môi mỏng lên nở nụ cười, anh đỡ cô đứng thẳng lên, đồng thời vẫn không quên lưu luyến ngậm đôi môi xinh đẹp của cô một lát rồi mới buông ra.
Anh vốn cho rằng cô sẽ biết ơn vui mừng, thuận theo đó mà yêu anh.
Ai ngờ rằng “bốp”.
Một tiếng tát không to không nhỏ vang lên trong phòng.
Bình luận facebook