Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-36
CHƯƠNG 36: CHA CON SỐNG CHUNG
CHƯƠNG 36: CHA CON SỐNG CHUNG
Khoảng thời gian sau đó, Trịnh Liên Nga nhìn người đàn ông kia chơi đùa làm con trai cô vui vẻ như thế nào, trong lòng liền có cảm giác khó chịu. Anh thật sự đã mạnh mẽ tham gia vào tình cảm giữa con trai và cô.
Đi dạo một vòng trong công viên thì quay về, đã tám giờ rưỡi tối, lúc về, Trần Diên Khang cõng cậu nhóc ngồi trên vai, tiếng cười vang khắp trời.
Trịnh Liên Nga đi phía sau nghe thấy tiếng cười vui vẻ giòn tan của con trai, khóe miệng cong lên mà cô không phát hiện ra.
Là một người mẹ, con trai vui vẻ hạnh phúc thì cô cũng hạnh phúc, cảm giác này, cô muốn kiềm nén cũng không được.
Quay lại phòng khách, cậu nhóc cười như nắc nẻ. Trần Diên Khang ôm cậu nhóc vào lòng, hôn lên khuôn mặt mũm mĩm của cậu nhóc, làm cậu cười không thôi. Trần Diên Khang cũng nở nụ cười tràn đầy cưng chiều yêu thương xuất phát từ đáy lòng.
Trịnh Liên Nga đi tới nhìn thấy cảnh này, kinh ngạc mấy giây, dáng vẻ nói chuyện với cô vừa nãy chẳng khác gì ác ma, còn bây giờ lại là thiên sứ.
Cô nhìn con trai ngồi trên ghế sô pha, gọi: "Tiểu Bình, đi tắm thôi."
"Mẹ, tối nay để ba tắm cho con được không?" Cậu nhóc lập tức hỏi.
Trịnh Liên Nga thật sự tức muốn chết, con trai bám Trần Diên Khang như vậy cũng không phải là chuyện tốt gì.
Trần Diên Khang nghe xong, đôi mắt sâu thẳm mê người nhìn cô đầy đắc ý, Trịnh Liên Nga tức giận cắn môi liếc anh.
"Được, ba tắm cho con, đi thôi! Sau này, ba sẽ tắm cho con mỗi ngày." Trần Diên Khang vô cùng hưởng thụ cảm giác con trai dựa dẫm vào mình.
"Vâng!" Cậu nhóc cũng vui vẻ gật đầu đồng ý.
Trịnh Liên Nga nhìn hai cha con lên lầu, phát hiện không thấy người giúp việc ở trong biệt thự, cô cũng đi lên lầu, cô nhớ tầng bốn vẫn còn rất nhiều phòng dành cho khách, tối nay cô chờ con ngủ say rồi thì sẽ đến phòng dành cho khách ngủ.
Trong phòng tắm, lần đầu tiên Trần Diên Khang tắm cho một đứa trẻ bụ bẫm, cảm giác rất mới mẻ. Trong bồn tắm, da thịt cậu nhóc trắng trẻo, hồng hào, tóc đen dính ướt, dưới ánh đèn trông càng vô cùng đáng yêu, nhìn đôi mắt to long lanh của nó, anh lại nghĩ đến Trịnh Liên Nga.
Nếu nói ngũ quan của đứa trẻ này giống anh thì đôi mắt này chắc chắn giống mẹ cậu nhóc, trong veo ngây thơ, không hề có tạp chất.
"Ba, ông bà nội con đâu ạ?" Cậu nhóc chớp mắt tò mò hỏi.
Khuôn mặt tuấn tú của Trần Diên Khang khẽ cứng đờ, anh cười dịu dàng: "Họ sống ở nước ngoài, ba sẽ sắp xếp con gặp bọn họ."
"Vâng!" Cậu nhóc rất mong chờ.
Trịnh Liên Nga đi vào phòng ngủ chính, căn phòng rộng rãi thiết kế theo phong cách lạnh lùng, khắp nơi toát ra tính cách kỹ tính của chủ nhân, cô bất giác đi về phía ban công.
Trần Diên Khang ôm cậu nhóc ra khỏi phòng tắm, cậu nhóc không có quần áo mặc. Trần Diên Khang nhớ, lúc đầu khi xây biệt thự, anh có làm một phòng trẻ con, bên trong phòng hình như có quần áo trẻ con.
Anh dùng khăn mềm bọc cậu nhóc lại, dặn cậu không được xuống giường, anh đẩy cửa sang phòng bên cạnh, lấy một bộ đồ ngủ cho cậu nhóc mặc vào.
Trên ban công, Trịnh Liên Nga dựa vào lan can, qua cửa sổ nhìn anh mặc đồ cho con trai ở trên giường, có chút khó tin, người đàn ông này khiến người ta có cảm giác lạnh lùng, cao quý không ai sánh được, nhưng lúc này trước mặt con trai, anh lại mang dáng vẻ bảo mẫu.
Thật ra con trai có người ba như vậy cũng không phải chuyện xấu.
Trịnh Liên Nga lắc đầu, cô nghĩ bậy bạ gì thế? Chẳng lẽ vì anh đối xử tốt với con trai một chút là cô đã mềm lòng rồi sao?
Trịnh Liên Nga đẩy cửa ban công đi vào, Trần Diên Khang khẽ liếc nhìn cô: "Đến lượt cô đi tắm."
CHƯƠNG 36: CHA CON SỐNG CHUNG
Khoảng thời gian sau đó, Trịnh Liên Nga nhìn người đàn ông kia chơi đùa làm con trai cô vui vẻ như thế nào, trong lòng liền có cảm giác khó chịu. Anh thật sự đã mạnh mẽ tham gia vào tình cảm giữa con trai và cô.
Đi dạo một vòng trong công viên thì quay về, đã tám giờ rưỡi tối, lúc về, Trần Diên Khang cõng cậu nhóc ngồi trên vai, tiếng cười vang khắp trời.
Trịnh Liên Nga đi phía sau nghe thấy tiếng cười vui vẻ giòn tan của con trai, khóe miệng cong lên mà cô không phát hiện ra.
Là một người mẹ, con trai vui vẻ hạnh phúc thì cô cũng hạnh phúc, cảm giác này, cô muốn kiềm nén cũng không được.
Quay lại phòng khách, cậu nhóc cười như nắc nẻ. Trần Diên Khang ôm cậu nhóc vào lòng, hôn lên khuôn mặt mũm mĩm của cậu nhóc, làm cậu cười không thôi. Trần Diên Khang cũng nở nụ cười tràn đầy cưng chiều yêu thương xuất phát từ đáy lòng.
Trịnh Liên Nga đi tới nhìn thấy cảnh này, kinh ngạc mấy giây, dáng vẻ nói chuyện với cô vừa nãy chẳng khác gì ác ma, còn bây giờ lại là thiên sứ.
Cô nhìn con trai ngồi trên ghế sô pha, gọi: "Tiểu Bình, đi tắm thôi."
"Mẹ, tối nay để ba tắm cho con được không?" Cậu nhóc lập tức hỏi.
Trịnh Liên Nga thật sự tức muốn chết, con trai bám Trần Diên Khang như vậy cũng không phải là chuyện tốt gì.
Trần Diên Khang nghe xong, đôi mắt sâu thẳm mê người nhìn cô đầy đắc ý, Trịnh Liên Nga tức giận cắn môi liếc anh.
"Được, ba tắm cho con, đi thôi! Sau này, ba sẽ tắm cho con mỗi ngày." Trần Diên Khang vô cùng hưởng thụ cảm giác con trai dựa dẫm vào mình.
"Vâng!" Cậu nhóc cũng vui vẻ gật đầu đồng ý.
Trịnh Liên Nga nhìn hai cha con lên lầu, phát hiện không thấy người giúp việc ở trong biệt thự, cô cũng đi lên lầu, cô nhớ tầng bốn vẫn còn rất nhiều phòng dành cho khách, tối nay cô chờ con ngủ say rồi thì sẽ đến phòng dành cho khách ngủ.
Trong phòng tắm, lần đầu tiên Trần Diên Khang tắm cho một đứa trẻ bụ bẫm, cảm giác rất mới mẻ. Trong bồn tắm, da thịt cậu nhóc trắng trẻo, hồng hào, tóc đen dính ướt, dưới ánh đèn trông càng vô cùng đáng yêu, nhìn đôi mắt to long lanh của nó, anh lại nghĩ đến Trịnh Liên Nga.
Nếu nói ngũ quan của đứa trẻ này giống anh thì đôi mắt này chắc chắn giống mẹ cậu nhóc, trong veo ngây thơ, không hề có tạp chất.
"Ba, ông bà nội con đâu ạ?" Cậu nhóc chớp mắt tò mò hỏi.
Khuôn mặt tuấn tú của Trần Diên Khang khẽ cứng đờ, anh cười dịu dàng: "Họ sống ở nước ngoài, ba sẽ sắp xếp con gặp bọn họ."
"Vâng!" Cậu nhóc rất mong chờ.
Trịnh Liên Nga đi vào phòng ngủ chính, căn phòng rộng rãi thiết kế theo phong cách lạnh lùng, khắp nơi toát ra tính cách kỹ tính của chủ nhân, cô bất giác đi về phía ban công.
Trần Diên Khang ôm cậu nhóc ra khỏi phòng tắm, cậu nhóc không có quần áo mặc. Trần Diên Khang nhớ, lúc đầu khi xây biệt thự, anh có làm một phòng trẻ con, bên trong phòng hình như có quần áo trẻ con.
Anh dùng khăn mềm bọc cậu nhóc lại, dặn cậu không được xuống giường, anh đẩy cửa sang phòng bên cạnh, lấy một bộ đồ ngủ cho cậu nhóc mặc vào.
Trên ban công, Trịnh Liên Nga dựa vào lan can, qua cửa sổ nhìn anh mặc đồ cho con trai ở trên giường, có chút khó tin, người đàn ông này khiến người ta có cảm giác lạnh lùng, cao quý không ai sánh được, nhưng lúc này trước mặt con trai, anh lại mang dáng vẻ bảo mẫu.
Thật ra con trai có người ba như vậy cũng không phải chuyện xấu.
Trịnh Liên Nga lắc đầu, cô nghĩ bậy bạ gì thế? Chẳng lẽ vì anh đối xử tốt với con trai một chút là cô đã mềm lòng rồi sao?
Trịnh Liên Nga đẩy cửa ban công đi vào, Trần Diên Khang khẽ liếc nhìn cô: "Đến lượt cô đi tắm."
Bình luận facebook