• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6
  • Chap-14

CHƯƠNG 14: BỔ SUNG MỘT YÊU CẦU




CHƯƠNG 14: BỔ SUNG MỘT YÊU CẦU
Động tác đột ngột của anh đã dọa Đường Nhật Khanh giật mình, cô ngẩng đầu nhìn khuôn mặt lạnh trong gang tấc, ngẩn người.
Người đàn ông này rất dễ khiến người khác say tình.
Bùi Danh Chính thấy Đường Nhật Khanh thất thần, vươn tay trực tiếp nâng cằm cô lên, tiện tay nhéo một chút: “Cô thất thần sao?”
Đường Nhật Khanh khôi phục lại tinh thần, ánh mắt mơ màng, giả vờ bình tĩnh nói: “Tôi thông minh thì có tác dụng gì, có một số chuyện không thể dùng thông minh để giải quyết được.”
Ví dụ như giờ nguy cơ của Đường thị, cô phải cần tiền, hơn nữa còn là một số tiền lớn.
Bùi Danh Chính buông cô ra, đi tới ngồi xuống bàn ăn: “Đường Nhật Khanh, nếu không thì chúng là làm một cuộc giao dịch đi.”
Đường Nhật Khanh tỉnh táo ngay, cô khẽ hít một ngụm khí lạnh, đi tới ngồi đối diện với Bùi Danh Chính.
“Giao dịch gì?”
Với tình cảnh hiện nay của cô, cô không kiềm lòng được động tâm, chỉ cần Bùi Danh Chính cần, đúng lúc cô lại có, việc cô muốn làm đúng lúc Bùi Danh Chính có thể giúp, vậy thì tại sao không giao dịch, đúng như câu nói… theo nhu cầu của hai bên.
“Lần trước cô nói chỉ cần tôi giúp Đường Thị, cô sẽ cam tâm tình nguyện trao thân cho tôi, nhưng tôi đã nói rồi, cô cộng thêm Đường thị chưa tới 450 tỷ.”
Hai tay Đường Nhật Khanh đan vào nhau, gò má nóng lên, nếu quy cô cùng với đồng tiền, điều này không khác gì đạp lên lòng tự tôn của cô, nhưng bây giờ cô đã không còn lòng tự tôn nữa.
Nếu đã không còn mặt mũi, cô không cần sợ hãi hay xấu hổ, cô cố gắng nở nụ cười giống như đang nói chuyện làm ăn bình thường: “Cho nên tổng giám đốc Bùi cảm thấy vụ giao dịch nên làm thế nào mới có lời?”
Bùi Danh Chính thấy nụ cười trên mặt cô thì hơi bất ngờ với phản ứng của cô, cảm thấy mọi chuyện càng trở nên thú vị.
“Với tình huống hiện tại của Đường Thị, người khác không biết nhưng có lẽ cô hiểu rất rõ, toàn bộ Đường thị chỉ còn lại một vỏ rỗng, nếu tôi đổ tiền ra giống như lấy rổ múc nước, vì vậy tôi cảm thấy chuyện này căn bản không cần cứu vãn.”
Đường Nhật Khanh nghe vậy thì sắc mặt thay đổi.
Đường thị là tâm huyết của ba cô, nếu cứ để nó biến mất, cô nên đối mặt với người ba đang bị điều tra như thế nào? Hơn nữa không còn Đường thị, cô và mẹ cô nên làm gì đây?
Bùi Danh Chính thấy Đường Nhật Khanh chậm chạp không nói gì, dường như đã nhìn thấu suy nghĩ trong lòng cô, anh duỗi thẳng eo, dựa lưng vào ghế lạnh nhạt nói: “Tôi là một doanh nhân, nhất định phải lấy lợi ích làm đầu, vì vậy tôi tuyệt đối không làm những thử nghiệm vô nghĩa, cho dù tôi bỏ ra 450 tỷ, sớm muộn gì Đường thị cũng sẽ sụp đổ, dù sao nội bộ gặp sự cố, dùng tiền cũng không giải quyết được.”
“Nếu cô đồng ý, tôi sẽ cố gắng giúp Đường thị trả hết các khoản nợ đã vay, giúp cô giữ lại biệt thự nhà họ Đường, còn phía nhà tù, tôi sẽ nghĩ cách làm quen, móc nối quan hệ để phía trên xử nhẹ cho ba cô, nếu cô cảm thấy điều kiện này thích hợp thì cuộc giao dịch này sẽ được ký kết.”
Đường Nhật Khanh nhất thời không suy nghĩ được gì, nếu Bùi Danh Chính có thể nói như vậy thì chắc chắn có năng lực làm được, nhưng bảo cô bỏ qua Đường thị, cô thật sự cảm thấy hổ thẹn với ba mẹ mình.
Nhưng nếu không trả hết các khoản nợ, cô và mẹ cô chỉ có thể ở ngoài đường, còn ba cô, từ khi Đường thị xảy ra chuyện, mấy người bạn tốt và mấy người quen cũ trước đây đều tránh bọn họ như tránh ôn thần, đừng nói là tìm bọn họ giúp ba cô móc nối quan hệ…
Đường Nhật Khanh cắn môi dưới, trong lòng sớm đã cân nhắc lợi hại rõ ràng, nhưng không nói ra quyết định.
“Cho tôi chút thời gian, tôi phải suy nghĩ thật kỹ.” Đường Nhật Khanh nói xong thì đứng dậy bước lên lầu hai.
Bùi Danh Chính không hề sợ hãi, bởi vì cô có thể đoán được Đường Nhật Khanh lựa chọn thế nào.
Dù sao bây giờ ngoài anh ra, không ai ra tay giúp cô, việc cô đồng ý hay không chỉ là vấn đề sớm muộn.
Đường Nhật Khanh nhốt mình trong phòng ngủ, ngẫm nghĩ hơn một tiếng, cuối cùng đưa ra một quyết định.
Quả thật Bùi Danh Chính rất thông minh, nhìn thấu mọi vấn đề, từ bỏ Đường thị là lựa chọn tốt nhất của cô và cả nhà họ Đường.
Đường Nhật Khanh đang định ra ngoài tìm Bùi Danh Chính đã nói rõ, đột nhiên nhìn thấy trên bàn phòng ngủ đặt một bộ đồ mới, tối qua đồ trên người cô đã bị xé rách, có lẽ Bùi Danh Chính đã dặn người mang bộ đồ này tới.
Cô cởi áo sơ mi nam trên người ra, đổi một bộ đồ Channel màu kem, bộ đồ còn rất mới, kể cả nội y cũng phù hợp với số đo của cô.
Trong lòng Đường Nhật Khanh suy nghĩ lung tung, rốt cuộc Bùi Danh Chính từng có bao nhiêu phụ nữ mới có thể nắm bắt chuẩn xác từng chi tiết nhỏ như vậy?
Cô ra khỏi phòng ngủ, đi dạo một vòng trong phòng khách nhưng không thấy Bùi Danh Chính đâu, sau đó cô tìm người giúp việc hỏi thăm mới biết anh đang ở thư phòng.
Đường Nhật Khanh thấy chiếc khay trong tay người giúp việc, là trà mới pha xong, cô thuận tiện hỏi: “Cô mang tới cho tổng giám đốc Bùi sao?”
“Đúng vậy.”
“Để tôi bưng cho, đúng lúc tôi muốn lên đó tìm anh ấy.” Đường Nhật Khanh tiện tay bưng chiếc khay, nghe người giúp việc chỉ đường, trực tiếp đi lên lầu.
Tới cửa thư phòng, cô giơ tay gõ cửa, nghe thấy bên trong truyền ra tiếng Bùi Danh Chính mới đẩy cửa đi vào.
Bùi Danh Chính đang xem tài liệu, Đường Nhật Khanh đi tới trước bàn, nhẹ nhàng đặt chiếc khay lên góc bàn, sau đó cầm một chiếc cốc, rót một chén trà, đưa tới bên tay phải Bùi Danh Chính.
Lúc này Bùi Danh Chính mới nhận ra có gì không đúng, vừa ngẩng đầu đã thấy Đường Nhật Khanh, anh nhìn hành động của cô rồi nhíu mày hỏi: “Cô nghĩ xong rồi sao?”
Đường Nhật Khanh không trả lời anh ngay mà đẩy chén trà tới trước mặt Bùi Danh Chính, nhẹ nhàng nói: “Tổng giám đốc Bùi, mời uống trà.”
Bùi Danh Chính rất hứng thú nhìn chằm chằm cô: “Đường Nhật Khanh, cô không phải phụ nữ chủ động như thế, cô muốn nói gì thì nói thẳng đi.”
Cô ân cần bưng trà rót nước cho anh như thế, chắc chắc không đơn giản như vậy, cô biết cách giao dịch hơn tưởng tượng của anh.
Đường Nhật Khanh mỉm cười: “Quả nhiên không lừa được tổng giám đốc Bùi, tôi đồng ý với giao dịch này, nhưng tôi muốn bổ sung một yêu cầu.”
“Cô nói đi.”
“Tôi hy vọng tổng giám đốc Bùi có thể cho tôi công việc, để tôi có chỗ đứng trong Bùi thị, ít nhất có thể cho tôi và mẹ tôi duy trì cuộc sống bình thường.”
Bùi Danh Chính nhấp một ngụm trà không nói gì.
Thật ra, lúc đầu anh đã nghĩ xong rồi, để Đường Nhật Khanh tới chỗ anh làm việc, chỉ là không ngờ Đường Nhật Khanh lại tự mình đề xuất.
“Được, đợi chuyện Đường thị xử lý xong tôi sẽ tới công ty báo cáo, sai người sắp xếp công việc cho cô.”
Đường Nhật Khanh không ngờ Bùi Danh Chính lại đồng ý dễ dàng như vậy, cô mỉm cười nói cảm ơn anh: “Cảm ơn tổng giám đốc Bùi.”
Bùi Danh Chính nghe cô xưng hô như thế thì ánh mắt lóe lên.
“Nếu anh không còn chuyện gì khác, vậy tôi về trước đây.”
Đường Nhật Khanh nói xong thì xoay người muốn rời đi.
“Đứng lại.”
Một giọng nói đã trực tiếp cắt ngang hành động của cô, cô do dự quay đầu nhìn sắc mặt khó coi của Bùi Danh Chính, trong lòng cô căng thẳng.
“Tổng giám đốc Bùi…”
Bùi Danh Chính đứng lên, đi tới đối mặt với Đường Nhật Khanh, nhìn cô với ánh mắt sâu thẳm: “Về sau ngoài lúc ở công ty, những lúc khác đừng gọi tôi là tổng giám đốc Bùi.”
Đường Nhật Khanh kinh ngạc nửa giây: “Vậy… tôi phải gọi anh là gì?”
Bùi Danh Chính dừng lại, rồi xoay người ném lại một câu: “Cô tự suy nghĩ đi.”
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom